Quan Bảng

Chương 1270: Phải thọc một đao trí mạng!




– Lương bí thư, nếu như cô muốn nói đến chuyện này…, bây giờ tôi không thể ra sức, tôi mới vừa nhận được thông báo của bộ tuyên truyền Tỉnh ủy. Xét thấy chuyện này có tính chất vô cùng ác liệt, phải công khai để cho xã hội biết chân tướng toàn bộ chuyện này. Cho nên bộ tuyên truyền thị ủy thành phố Tây Phẩm chẳng những sẽ không giấu diếm, sẽ không xóa bỏ tất cả video, mà còn có thể sau khi sửa sang lại tất cả video, sẽ tiến hành tuyên truyền trên phạm vi lớn!

Đây chính là lời nói của Lưu Á!

Chính là câu nói này, làm cho sắc mặt Lương Tĩnh biến đổi đột ngột. Lương Tĩnh thích hợp xen lẫn quan trường hơn bất kỳ ai khác, bởi vì nàng chẳng những dám nói dám làm, chính yếu nhất chính là độ nhạy cảm chính trị tương đối mạnh. Hơi có chút gió thổi cỏ lay là có thể bắt được chính sách biến hóa, giống như Lưu Á nghe được lời này, có thể nghĩ đến chính là lần này bộ tuyên truyền Tỉnh ủy muốn mạnh mẽ chỉnh đốn chuyện này, sẽ không bỏ qua cho Âu Dương Dung.

Nhưng Lương Tĩnh lại thông qua cử động của bộ tuyên truyền Tỉnh ủy, nhạy cảm nhận thấy được trong tỉnh hiện tại đang tiến hành đánh cờ, thậm chí là tiến hành an bài một số chuyện. Nếu không có câu trả lời chắc chắn, Cao Hùng Phi dám làm như vậy sao? Bây giờ Cao Hùng Phi làm như vậy, cũng ý nghĩa Tỉnh ủy tuyệt đối sẽ không làm việc thiên tư.

– Lưu Á có phải không muốn sống nữa không?

Âu Dương Nghị Phong có chút gấp gáp, nói ra lời này cũng không trải qua suy nghĩ. Theo hắn thấy chỉ cần Lưu Á hạ lệnh…, những video trên mạng sẽ toàn bộ bị niêm phong. Lưu Á dám nói như vậy, không phải là nói rõ muốn gây hấn với gia tộc Âu Dương sao? Bộ trưởng bộ tuyên truyền thị ủy Lưu Á, thật sự tự tin đến trình độ này sao?

– Nói mê sảng gì vậy!

Lương Tĩnh nhíu mày quát lên, trong lòng đang nghĩ đến chính là, trong chuyện này mình nên sắm vai nhân vật gì. Vừa rồi thái độ của Âu Dương Nghị Tranh đã rất rõ ràng, đó chính là tuyệt đối không trộn lẫn vào trong. Lương Tĩnh nghĩ đến phán đoán của tình thế Tỉnh ủy vừa rồi, trong lòng bất chợt chợt dâng lên một loại ý niệm không ổn.

Tỉnh ủy có thể dựa vào quan hệ của mình với Âu Dương Dung, thuận thế bắt mình lại hay không!

Nếu thật sự như vậy, Lương Tĩnh còn không buồn bực mà chết!

Phải biết rằng Lương Tĩnh có thể đi đến vị trí hiện tại, thật sự đã bỏ ra rất nhiều gian khổ. Nếu đánh mất tất cả, Lương Tĩnh tuyệt đối không cam lòng. Nghĩ tới đây, trong đáy mắt Lương Tĩnh đột nhiên hiện lên vẻ kiên định quyết đoán.

– Âu Dương Nghị Phong, chuyện này bắt đầu từ bây giờ tôi sẽ không quản nữa. Hơn nữa có chuyện này không phải anh vẫn mơ tưởng để tôi làm sao? Tôi nghĩ thông suốt rồi, sau khi trở về sẽ động thủ làm chuyện này!

Lương Tĩnh nói.

– Chuyện gì?

Âu Dương Nghị Phong không hiểu nói.

– Không phải anh rất muốn để tôi thoát khỏi ra Âu Dương gia, từ đó nhường đường cho Âu Dương Nghị Tranh sao? Nếu tôi tiếp tục trở thành người của gia tộc Âu Dương, Âu Dương Nghị Tranh quả quyết sẽ không thể tiếp tục thượng vị, trở thành thường ủy thị ủy. Cho nên tôi nghĩ thông suốt rồi, tôi sẽ phát biểu rõ ràng, đoạn tuyệt tất cả quan hệ với gia tộc Âu Dương!

Lương Tĩnh lạnh nhạt nói.

Ầm!

Sau khi lời nói này vang lên, Âu Dương Nghị Phong ngây người như có chút phát mộng, chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao Lương Tĩnh lại nói như vậy. Mình muốn Lương Tĩnh rời khỏi gia tộc Âu Dương lúc nào? Không sai, lúc trước mình có đề cập tới, nhưng chỉ là nói ra, sau đó không còn nói chuyện như vậy, nhưng hiện tại Lương Tĩnh lại nhắc này. Thật sự chỉ vì muốn nhường đường cho Âu Dương Nghị Phong sao?

– Lương Tĩnh, cô có ý gì?

Âu Dương Nghị Phong lãnh khốc nói.

– Không có ý gì, chính là nói ra một thực tế rất đơn giản mà thôi. Âu Dương Nghị Phong, tôi nghĩ anh là một người thông minh, sẽ biết tôi nói ra lời này có ý gì. Nếu anh hiểu được, tôi cũng không cần nói nhiều. Ca ca thân mến, hi vọng lần này anh có thể bình yên vô sự!

Lương Tĩnh nhẹ nhàng hôn lên mặt Âu Dương Nghị Phong, xoay người quyết đoán rời khỏi phòng làm việc.

Sau khi thân ảnh Lương Tĩnh biến mất trước mắt, vẻ dữ tợn trên mặt Âu Dương Nghị Phong không còn bất kỳ giấu diếm, hoàn toàn lộ ra. Loại hơi thở kinh khủng này, thật sự làm cho người ta nhìn thấy liền cảm giác sởn tóc gáy. Làm người cầm lái tập đoàn Âu Dương, lúc này luồng khí chất hắc đạo kiêu hùng của Âu Dương Nghị Phong lại buông thả ra.

– Lão Ngũ, mang tên nghiệt tử Âu Dương Dung tới đây cho tôi! Không, đừng mang đến đây, dẫn tới chỗ trụ sở bí mật!

Âu Dương Nghị Phong tàn nhẫn nói.

– Vâng!

– Tô Mộc, nếu ngươi có chủ tâm không muốn cho gia tộc Âu Dương sống sót, cho dù gia tộc này bị diệt, ta cũng sẽ kéo ngươi chìm xuống!

Trong lòng Âu Dương Nghị Phong bắt đầu khởi động một luồng tức giận mãnh liệt.

Chính quyền thị ủy thành phố Tây Phẩm chấn động!

Khi ba đoạn video này bắt đầu truyền bá, trong nháy mắt Bàng Chấn Kỳ biết tin, một người chưa bao giờ mắng chửi người như hắn, bắt đầu chửi chó má. Hắn biết toàn bộ chuyện này chỉ là một sự trùng hợp, là chuyện ngoài ý muốn, là kết cục Đầu Trọc bày ra trước khi chết. Nếu như Âu Dương Dung không muốn giết người diệt khẩu…, những thứ này có lẽ sẽ không bao giờ lộ ra. Nhưng hiện tại, nếu Âu Dương Dung làm như vậy rồi, như vậy nhất định phải gánh chịu hậu quả.

– Lão Lỗ, bây giờ nếu anh không có chuyện gì, thì tới đây một chuyến, có chuyện này tôi muốn thương lượng với anh!

Bàng Chấn Kỳ nói.

– Vâng, bí thư, một lát nữa tôi sẽ qua đó!

Lỗ Minh Nghĩa nói.

Bất kể là Bàng Chấn Kỳ hay là Lỗ Minh Nghĩa, nếu như có một phần khả năng quả quyết sẽ không muốn để cho thành phố Tây Phẩm phát sinh chuyện như vậy. Chuyện này có nghĩa là? Có nghĩa là thành phố Tây Phẩm tự đánh mất thể diện. Nếu như ban đầu có thể che lấp còn chưa tính, hiện tại còn ồn ào như vậy thì càng không có khả năng.

Thành phố Tây Phẩm dám đối nghịch với bộ tuyên truyền tỉnh ủy sao?

Buồn cười!

Cho nên bọn Bàng Chấn Kỳ bây giờ rất lo âu, đều nghĩ Âu Dương Dung thật sự quá to gan mới dám làm ra chuyện như vậy. Bây giờ phải trong thời gian ngắn nhất bắt được Âu Dương Dung, bằng không đợi đến khi Âu Dương Dung chạy thoát, chính quyền thị ủy thành phố Tây Phẩm sẽ sa vào cục diện bị động.

– Hô Diên bí thư, có chuyện này cậu phải lập tức đi làm, đúng, chính là bắt Âu Dương Dung lại cho tôi!

Khi cả thành phố Tây Phẩm và huyện Hoa Hải sa vào trận mưa rào cuồng phong, bên cục công an huyện Hoa Hải cũng đã thả Chu Bát Cân ra ngoài. Chu Bát Cân thật sự không ngờ mình có thể được thả ra như vậy. Hắn không biết là người nào ra tay, nhưng khi hắn thấy Dương Ninh Thần đã sớm lái xe ở bên ngoài chờ đợi, hắn liền vội vàng chui vào.

– Dương ca, lái xe đi, mau rời khỏi đây, tôi thật sự không muốn ở lại nơi này thêm một phút nào nữa!

Chu Bát Cân lớn tiếng nói.

Dương Ninh Thần sắm vai tài xế, nhưng khi hắn nhìn thấy Chu Bát Cân, liền thấp giọng hỏi:

– Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?

– Cái gì mà vừa rồi xảy ra chuyện gì?

Chu Bát Cân nghi ngờ nói.

– Chính là vừa rồi lúc cậu đi ra, tại sao Chương Duệ lại tự mình tiễn cậu, hơn nữa hai người còn chuyện trò vui vẻ, hắn thậm chí còn phủi bụi trên áo cậu, nói, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Dương Ninh Thần nghiêm túc nói.

Chu Bát Cân thật sự chưa từng để người như Dương Ninh Thần ở trong lòng, dù sao người giống như hắn, Chu Bát Cân tin tưởng chỉ cần Chu Kính Dư muốn thay đổi, cũng chỉ trong một câu nói mà thôi, nhưng bây giờ ngươi dám kiêu ngạo quát ta như vậy, ngươi tưởng mình là ai chứ?

– Bát Cân, tôi biết hiện tại trong lòng cậu khẳng định không phục, nhất định là muốn mắng tôi một trận đúng không? Nhưng cậu phải biết rằng, tôi làm như vậy thật sự là vì muốn tốt cho cậu, muốn tốt cho Chu cục. Cậu biết không? Chuyện cậu làm ở huyện Hoa Hải, đã khiến Chu cục có chút bể đầu sứt trán, ngài ấy cũng không biết làm sao cho thỏa đáng.

Dương Ninh Thần nghiêm túc nói.

– Cái gì? Anh nói cha tôi bể đầu sứt trán, không phải cha tôi kêu thả tôi ra ngoài sao?

Chu Bát Cân nghi ngờ nói.

– Cha cậu kêu thả cậu ra ngoài?

Dương Ninh Thần lắc đầu:

– Chuyện của cậu mặc dù nói có thể lớn có thể nhỏ, nhưng bây giờ tuyệt đối là chuyện lớn, Tô Mộc quả quyết không muốn bỏ qua cho cậu. Vậy mà lúc này cậu lại được thả ra, chuyện này cũng không phải Chu cục tác động, chẳng lẽ cậu không cảm thấy nghi ngờ sao?

Chu Bát Cân cho dù có ngốc, lúc này cũng cảm giác được chuyện không bình thường. Tô Mộc có thiện lương thả mình ra sao? Đáp án dĩ nhiên rất rõ ràng, tuyệt đối là không, vậy hắn làm như vậy là có ý gì?

– Cậu xem qua cái này đi!

Dương Ninh Thần liền cho Chu Bát Cân xem đoạn video mới tải xuống trên mạng.

Sau khi Chu Bát Cân xem xong, cũng cảm giác chuyện này thật sự nghiêm trọng, làm sao lại phát sinh chuyện như vậy!

– Cậu biết không? Hiện tại ở bên ngoài có một tin đồn, nói là cậu khai Âu Dương Dung ra, và người chỉ điểm cũng là cậu an bài. Cho nên vừa rồi tôi mới hỏi cậu, làm sao cậu có thể cười nói vui vẻ với Chương Duệ như vậy. Hiện tại, cậu biết tình thế nghiêm trọng thế nào chưa?

Vẻ mặt Dương Ninh Thần càng tỏ ra trầm trọng.

Chu Bát Cân cũng không ngốc, nhiều tin tức tổng hợp như vậy làm sao còn không thể đoán ra chân tướng sự việc là gì.

Mình bị hại rồi!

– ĐCM, lão tử bị Tô Mộc hại rồi!

Chu Bát Cân tức giận quát lên.

– Được rồi, bây giờ vẫn phải trở về trước đã, Chu cục đang chờ chúng ta!

Dương Ninh Thần thất vọng lắc đầu, lái xe vội vàng rời khỏi thành phố Tây Phẩm. Lúc này nói gì cũng là giả dối, hiện tại việc hắn chỉ có thể làm, chính là chờ đợi phân phó của Chu Kính Dư.

Chỉ có điều trực giác nói cho Dương Ninh Thần, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, người nắm giữ rất nhiều nhược điểm của Chu Kính Dư là Âu Dương Dung, tuyệt đối sẽ kéo theo Chu Kính Dư xuống nước.

Phàm là người dám hại Âu Dương Dung, tuyệt đối không có kết quả tốt!

Lần này xem chừng không cần Tô Mộc động thủ, Chu Kính Dư cũng sẽ bị trực tiếp bắt lại.

Thật sự như vậy sao?

Khi Dương Ninh Thần đang suy đoán, Tô Mộc mỉm cười nhìn gương mặt xinh đẹp như hoa như ngọc trước mặt, đưa tay ôm nàng vào trong lòng, hít hà mùi thơm trên tóc nàng, say mê trong đó.

– Đương nhiên là như vậy!