Quan Bảng

Chương 1280: Hơn kém nhau xa




Không cần biết là dưới cơ sở hay trong ngành cơ quan, bản thân phải biết mánh khóe linh hoạt, xác định mỗi một chuyện bên người, mọi chuyện đều hiểu rõ như lòng bàn tay. Chỉ có như vậy khi gặp nguy nan mới có thể chờ được cơ hội tới. Nếu một mặt cam chịu, chờ đợi chính là bị triệt để vứt bỏ. Đây là đạo lý đặt ở đâu đều không thay đổi.

Cơ hội luôn rơi vào người có chuẩn bị!

Văn Nhân Đình là một người không có khát vọng chính trị sao? Đương nhiên là không phải. Lúc Văn Nhân Đình ngồi lên vị trí phó cục trưởng thường vụ cục tài chính, ngay lúc đó Thái Kim Đường còn không nổi bật bằng hắn. Chẳng qua khi Lý Tuyển tới, Thái Kim Đường gia nhập đội ngũ của Lý Tuyển, Văn Nhân Đình dần dần bị ra biên giới, tới bây giờ quyền lực hầu như không còn. Chẳng qua dù là như thế Văn Nhân Đình cũng không có ý nghĩ buông tha.

Sự thật chứng minh Văn Nhân Đình vẫn có cơ hội này, là do Tô Mộc vươn cành ô liu. Ý tứ trong lời nói của Tô Mộc biểu đạt điều gì, Văn Nhân Đình hiểu rõ hơn ai hết. Bởi vì phê duyệt chi tiền cho Tiêu Tri Lâm, Văn Nhân Đình cũng biết. Nói thật Văn Nhân Đình cũng không ngờ Thái Kim Đường dám làm ra chuyện như vậy, không quản quyền uy của Tô Mộc, thậm chí không chi một phân tiền.

Mấu chốt chính là, cục tài chính huyện thật sự không có tiền sao?

Hiện tại nghe Tô Mộc hỏi vấn đề này, Văn Nhân Đình không chút nghĩ ngơi mở ra cặp công văn mang theo lấy ra một phần văn kiện.

Chủ tịch, đây là văn kiện chi thu của cục tài chính mấy năm nay, tôi đều ghi chép thật rõ ràng. Chuyện khác không dám nói, tôi có thể cam đoan sở dĩ cục tài chính rơi xuống tình trạng hôm nay đều do Thái Kim Đường. Vừa rồi ngài hỏi cục tài chính còn tiền hay không, tôi có thể nói với ngài, trong cục chỉ còn lại mười ngàn đồng đáng thương! Ngoài mười ngàn đồng này, không còn dư thừa đồng nào. Hiện giờ sắp tới ngày phát lương cho toàn bộ nhân viên công vụ cùng công nhân viên chức cục giáo dục trong huyện đâu, tới lúc đó thật không biết nên làm sao bây giờ?

Văn Nhân Đình quyết đoán nói.

Mười ngàn đồng?

Ánh mắt Tô Mộc căng thẳng, hắn biết cục tài chính huyện nhất định có vấn đề, nhưng thật không ngờ vấn đề đã nghiêm trọng như vậy. Mười ngàn đồng? Cả một cục tài chính lớn như thế chỉ còn lại mười ngàn đồng. Nếu thật sự là như vậy, vì sao công trình đại viện gia chúc cục tài chính huyện còn chưa truyền ra tin tức sẽ đình công? Hơn nữa tòa lầu kia cũng đã hoàn công, hiện tại chỉ còn lại chút công việc lặt vặt mà thôi.

Nếu như không có tiền, cục tài chính rốt cục dùng lý do gì xây dựng ký túc xá kia? Tô Mộc tùy tay cầm văn kiện lật ra xem, càng xem vẻ mặt càng tối tăm, đợi sau khi xem xong, trong mắt hắn tràn ngập tức giận.

Thái Kim Đường thật sự to gan lớn mật!

Tô Mộc lạnh lùng nói.

Nếu không phải sự tình trọng đại tới mức không còn chịu được nữa, Tô Mộc tuyệt đối sẽ không nói ra lời này. Nhưng là vì chuyện gì làm Tô Mộc tức giận như thế! Nguyên lai phần văn kiện kia ghi chép trạng huống kinh tế của cục tài chính. Bên trong có hai vấn đề đủ làm cho Tô Mộc phẫn nộ.

Thứ nhất cục tài chính từng duyệt xuống rất nhiều tài chính chuyên hạng. Điều kỳ quái nhất chính là sau khi chuyển xuống, nhưng kế tiếp sau đó không còn ai quản. Chỉ nói một con đường ở nông thôn, số tiền kia nói là xây dựng đường, nhưng Tô Mộc đã từng đi qua đó, con đường đó thật sự từng thi công sao? Quả thật là buồn cười!

Thứ hai, tiền riêng của cục tài chính lại lên tới năm triệu! Đây là con số mà Văn Nhân Đình thật vất vả dùng nhiều con đường mới lấy được. Ban đầu khi hắn nghe được con số này, cũng cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Nhưng người nắm quyền trong cục không phải hắn mà là Thái Kim Đường. Thái Kim Đường bày mưu đặt kế, chỉ cần có chút hoạt động là có thể qua loa tắc trách. Nhưng Văn Nhân Đình biết chuyện này thật sự tồn tại.

Tiền riêng của cơ quan chính là tiềm quy tắc trong quốc nội mà ai cũng biết. Nhưng Tô Mộc lại căm thù chuyện này tới tận xương tủy. Mỗi nhân viên quốc gia hưởng lương quốc gia, ăn của quốc gia, cuộc sống đã ưu việt hơn nhân dân, bây giờ còn bố trí cái gọi là tài chính riêng để thỏa mãn ham muốn cá nhân của mình, các người hãy tự hỏi lòng, có thẹn với lương tâm hay không? Nếu như nói cuộc sống của mình không tốt, được lắm, dứt khoát đi, từ chức! Đem vị trí của mình nhường lại, người muốn thay thế vị trí của các người, có vô số.

Tiền công quỹ của cả huyện chỉ có mười ngàn đáng thương!

Trong tiền riêng của cục tài chính huyện lại có tới năm triệu đồng!

Số tiền kia rốt cục từ nơi nào tới, lại có ai sẽ vận dụng khoản tiền này, việc xét duyệt cùng quản lý khoản tiền này là thế nào đây? Khi những vấn đề này hiện lên trong đầu Tô Mộc, vẻ châm chọc trên mặt hắn càng thêm tàn nhẫn.

Văn Nhân Đình, chuyện này ông có thể xác định được bao nhiêu?

Tô Mộc hỏi.

Chủ tịch, tính chân thật của chuyện này tôi có thể xác định, thật không dám giấu diếm, hiện tại kế toán quản lý tài chính riêng của cục có quan hệ tốt với tôi, lúc trước tôi thông qua con đường khác đề bạt nàng. Nhưng chuyện này không ai biết, nếu không Thái Kim Đường cũng không trọng dụng nàng. Có lẽ sắp tới Thái Kim Đường sẽ đối phó nàng, cho nên trong một lần cơ duyên xảo hợp nàng đem chuyện này nói cho tôi biết. Chủ tịch, tôi có thể cam đoan lời của tôi là chân thật, đáng tin cậy!

Văn Nhân Đình quyết đoán nói.

Cái này gọi là đưa chuôi cho người nắm!

Văn Nhân Đình biết muốn đạt được tín nhiệm của Tô Mộc, phải đưa nhược điểm cho Tô Mộc. Mà hắn đưa ra nhược điểm này thật quyết đoán không nói, trọng yếu hơn chính là hắn còn đem chuyện giữa mình cùng nữ kế toán nói ra, làm như vậy để Tô Mộc có thể yên tâm.

Kỳ thật Văn Nhân Đình đã suy nghĩ nhiều, Tô Mộc cũng không cần thông qua phương thức này nhận sự trung tâm của hắn. Nhưng Văn Nhân Đình có thể làm như vậy, cũng làm Tô Mộc thật hài lòng.

Văn Nhân Đình, chuyện này ông tự hiểu là được, ông phải trành khẩn số tiền kia cho tôi, có bất kỳ dị động gì phải lập tức báo cho tôi biết!

Tô Mộc nói.

Dạ!

Văn Nhân Đình nhanh chóng nói.

Văn Nhân Đình, ông có tư cách lão trong cục tài chính, còn công tác trong ngành này thời gian lâu như vậy, danh xứng với thực chân chính. Phải có chuẩn bị nhận thêm gánh nặng, biết không?

Tô Mộc mỉm cười nói.

Dạ, chủ tịch, tôi nhất định nghe theo ngài chỉ thị!

Văn Nhân Đình làm sao còn không biết lời của Tô Mộc đại biểu điều gì.

Mình dựa dẫm cũng đã thành công, kế tiếp nên làm thế nào chờ xem việc đánh cờ giữa Tô Mộc cùng Lý Tuyển. Nhưng có một điều có thể khẳng định, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, Thái Kim Đường sẽ bị dời khỏi cục tài chính huyện. Kỳ thật chuyện như vậy Văn Nhân Đình cũng không ngoài ý muốn.

Làm chủ tịch huyện, nếu không thể điều động tài chính trong huyện, nói ra sẽ là chuyện cười! Nếu Thái Kim Đường dám làm cho Tô Mộc mất mặt mũi, Tô Mộc cần gì lưu mặt mũi cho hắn? Trực tiếp quét rơi là được!

Sau khi Văn Nhân Đình rời khỏi chưa bao lâu, Đào Hoa mỉm cười đi vào. Lúc này Tô Mộc đã thu lại văn kiện, vật như vậy tuyệt đối không thể để cho Đào Hoa nhìn thấy, về phần làm sao đối phó cục tài chính huyện, trong lòng Tô Mộc đã nắm chắc. Lần này hắn không dự định tự mình ra trận, có đôi khi dựa thế cũng là nhất định.

Cục tài chính huyện, cục tài chính thành phố, sở tài chính tỉnh, bộ tài chính quốc gia, từng bậc từng bậc, nếu có thêm chính là nhân sĩ ngân hàng chuyên nghiệp. Tô Mộc có rất nhiều biện pháp đem số tiền kia lấy đi ra. Hơn nữa Tô Mộc đã xác định được một việc, năm triệu kia cũng không tính toàn bộ, hẳn là vẫn còn số tiền khác. Bài trừ số tiền này, những số tiền còn lại đang ở nơi nào?

Đây là điều Tô Mộc muốn biết!

Nhưng việc này phải chờ sau khi Tô Mộc hiểu rõ xác thực rồi nói sau, hiện tại hắn chỉ muốn Phác Xuân Nghiên xuất hiện trong phòng này có sự tình gì. Một gián điệp xinh đẹp phong tao lại bí ẩn như thế, trong kiếp sống quan trường của Tô Mộc thật sự là lần đầu tiên gặp được.

Nếu không phải muốn tìm hiểu thêm tin tức khác, Tô Mộc sẽ trực tiếp đem tin tức này thống lên trên. Cũng không biết bên phía quốc an rốt cục có biết thân phận của Đào Hoa hay không.

Tô chủ tịch, trưa nay sao không ở lại đây dùng cơm? Tôi đã phân phó phòng bếp chuẩn bị xong rồi, sao khách của anh lại vội vàng rời đi rồi đây?

Đào Hoa đi vào ngồi xuống, bên dưới mép váy lộ ra từng tảng lớn da thịt tuyết trắng không nói, mê người nhất chính là đôi chân thon dài gắt gao thiếp cùng một chỗ, chính vì động tác như vậy làm trong lòng người ta dâng lên xúc động muốn thăm dò.

Yêu tinh mê người!

Đào Hoa tiểu thư, không cần phải khách khí như vậy với tôi!

Tô Mộc cười nói:

- Cho dù khách của tôi đã đi, tôi cũng sẽ ăn cơm mà.