Quan Bảng

Chương 1307: Nhấc tay trước, nghĩ lại sau




Cạm bẫy cùng đào hầm luôn bị đặt song song với âm hiểm giả dối, với kẻ tiểu nhân. Kỳ thật ý nghĩ này là một loại sai lầm. Chính khách cao minh chân chính, trong lúc vô hình lấy hố cho anh, khiến cho anh phấn đấu quên mình nhảy xuống. Sau khi nhảy xuống mới hoàn toàn tỉnh ngộ, nhưng lúc đó thì đã muộn. Dù sau khi nhảy xuống vẫn không khả năng tỉnh lại, vẫn còn bị vây trong cảnh mờ mịt. Nếu như chỉ vậy thì còn chưa tính, chỉ sợ người đào hầm là người thành thục, đào hồ còn đào vòng quanh. Nếu vậy sau khi anh nhảy xuống sẽ phát hiện, rốt cục đừng mong giãy dụa thoát ra. Không hề nghi ngờ, hiện tại Tô Mộc đang đào hầm, cái hầm này bị đào vô cùng quyết đoán. Các người không phải nói tinh thần Thái Kim Đường sẽ xảy ra vấn đề sao? Được, vậy chúng ta nói về tinh thần, nếu xác định được tinh thần hắn có vấn đề, người như hắn càng không khả năng quay lại chức vị. Nếu cô còn kiên trì cho hắn quay lại, chính là dời tảng đá đập lên chân của mình. Điểm này Lý Tuyển nháy mắt liền suy nghĩ cẩn thận.

Tôi không phải ý tứ này, ý của tôi là đồng chí Thái Kim Đường...

Lý Tuyển vừa định giải thích, nhưng chợt nhìn thấy nụ cười trào phúng của Tô Mộc, toàn thân muốn nổ tung vì giận, là ý tứ gì, chẳng lẽ lời giải thích của tôi làm cho anh khinh thường như thế sao? Được, một khi đã như vậy, chúng ta chơi thật sự. Bị ý niệm này thúc đẩy, Lý Tuyển làm ra quyết định làm cho nàng rất nhanh có cảm giác mình xúc động. Nàng chẳng những không tiếp tục giải vây cho Thái Kim Đường, mà trực tiếp đem đề tài thảo luận thả xuống.

Chư vị, vấn đề quan hệ tới đồng chí Thái Kim Đường, tin tưởng trong lòng mọi người đã có ý nghĩ, nếu xuất hiện ý kiến không thống nhất, vậy chúng ta tiến hành giơ tay biểu quyết đi. Đồng ý để đồng chí Thái Kim Đường quay lại chức cục trưởng cục tài chính là giơ tay, hơn nữa lệnh cưỡng chế cục công an huyện tiến hành thả người thỉnh nhấc tay!

Giơ tay biểu quyết? Đây là chuyên quyền của bí thư huyện ủy, thông qua việc giơ tay biểu quyết tiến hành quyết định vấn đề còn bị nghi vấn. Mà không phải có thể tùy tiện giơ tay, nếu giơ lên, hình thành quyết nghị cuối cùng là có lực công tin, là phải phụ trách đối với thượng cấp lãnh đạo. Sau khi Lý Tuyển vừa nói ra, biểu tình mọi người lập tức phấn khích. Không ai nghĩ tới Lý Tuyển ngang nhiên làm ra quyết định, đáy lòng cũng có chút bất an.

Giơ tay biểu quyết sao? Tô Mộc cười lạnh. Hiện tại hắn đang nắm giữ bằng chứng phạm tội của Thái Kim Đường, chỉ cần lấy ra thứ này tuyệt đối làm Lý Tuyển còn đang hung hăng càn quấy phải câm miệng. Rốt cục có nên xuất ra hay không? Nếu không lấy ra, chỉ sợ hắn sẽ mang ấn tượng xấu. Cũng không cần vì loại việc nhỏ này làm ảnh hưởng hình tượng ngày sau của chính mình. Cho nên Tô Mộc đang định lấy ra:

Lý bí thư, tôi có chuyện cần nói, tôi...

Ai ngờ khi Tô Mộc vừa lên tiếng, lại bị Lý Tuyển mất kiên nhẫn ngắt lời, nên nhớ trước khi Tô Mộc tới huyện Hoa Hải, Lý Tuyển là người chưởng khống tuyệt đối ở nơi này, khi nàng nói chuyện sẽ không có người nào dám nói leo, hiện tại thấy Tô Mộc còn định nói chuyện, nàng tuyệt đối không thể khoan dung. Tô Mộc muốn yếu thế sao? Tô Mộc muốn vượt quyền sao? Không cần biết là thế nào, nàng không thể cho hắn mở miệng, vì vậy trực tiếp cắt đứt:

Tô chủ tịch, tôi biết anh muốn nói gì, bây giờ là thời gian giơ tay biểu quyết, nếu anh có lời gì thì chờ giơ tay biểu quyết xong rồi nói sau!

Cô xác định?

Tô Mộc hỏi.

Xác định!

Lý Tuyển quả quyết.

Vậy được rồi!

Tô Mộc bất đắc dĩ nhún nhún vai, đã có người muốn tự tìm cái chết, hắn cũng không cần phải can thiệp. Hơn nữa Tô Mộc cũng muốn nhìn xem dưới trường hợp như vậy, có bao nhiêu người sẽ đứng bên Lý Tuyển.

Tôi đồng ý ý kiến của Lý bí thư, để cho Thái Kim Đường tiếp tục đảm nhiệm cục trưởng cục tài chính, lệnh cưỡng chế cục công an phải tiến hành tự nhận lỗi chỉnh đốn về tác phong! Nếu cần thiết, huyện ủy có thể phái tổ công tác vào cục công an trợ giúp bọn hắn tiến hành!

Lâm Nghi Đạt quyết đoán nói, hắn chuẩn bị làm kẻ ngu trung, nhưng thật không biết một khi có chuyện xảy ra, Lý Tuyển có giúp đỡ hắn hay không. Theo sát phía sau là trưởng ban tổ chức Tư Mã Sơn, hắn cũng giơ tay lên:

Tôi cũng đồng ý!

Nháy mắt Lý Tuyển đã có thêm hai phiếu, hiện tại hội thường ủy có mười phiếu, bởi vì vị trí phó chủ tịch thường vụ huyện bị bỏ trống, hiện tại Lý Tuyển lấy được thêm hai phiếu, đã có được ưu thế không sai. Nếu tính cả bản thân nàng đã là ba phiếu, dựa theo lệ thường ngày trước, Lý Tuyển vô cùng nắm chắc thắng lợi trong tay, cho nên hiện tại nàng tin tưởng mười phần. Chẳng qua rất nhanh lại bị một thanh âm đánh nát, tâm tình trầm xuống.

Tôi không đồng ý! Thái Kim Đường bị tình nghi vô trách nhiệm cùng tham ô hối lộ nghiêm trọng, tôi cho rằng không còn thích hợp tiếp tục đảm nhiệm chức cục trưởng cục tài chính, chẳng những không thích hợp, còn phải lập tức tiến hành thẩm vấn!

Mạnh Vi Khiêm quyết đoán nói.

Một phiếu chống! Mặc dù làm tâm tình Lý Tuyển có chút trầm thấp, nhưng nghĩ tới Mạnh Vi Khiêm nhất định sẽ làm như vậy, nên nàng cũng không có bao nhiêu phẫn nộ, tiếp tục chờ đợi. Ngay lúc này lại một thanh âm vang lên, lập tức làm trái tim Lý Tuyển buộc chặt.

Tôi đồng ý ý kiến của Mạnh bí thư!

Ôn Lê thản nhiên nói.

Là Ôn Lê! Là phó bí thư huyện ủy Ôn Lê! Hắn lại ngang nhiên tỏ thái độ ủng hộ Tô Mộc, tín hiệu này làm Lý Tuyển khẩn trương. Trước kia trong hội nghị thường ủy, mặc dù Ôn Lê cũng không hoàn toàn theo bước của nàng, nhưng cũng không xảy ra tình cảnh đối chọi gay gắt như vậy. Hiện giờ thì sao? Ôn Lê lại ngang nhiên ủng hộ Tô Mộc! Đây là tín hiệu nguy hiểm, trong lòng Lý Tuyển bắt đầu âm thầm đề phòng, xem ra sau này phải lưu ý Ôn Lê.

Nghĩ tới Tô Mộc đã có được ba phiếu, tâm tình Lý Tuyển bắt đầu biến hóa, đưa mắt nhìn qua Lưu Á, hi vọng nàng nói chuyện. Ở trong lòng Lý Tuyển vẫn luôn ôm hi vọng rất lớn với Lưu Á.

Nhưng tiếp theo sau, khi Lưu Á lên tiếng liền làm nàng há hốc mồm, không phải đâu? Nàng không nghe lầm chứ? Sao lại thế này? Lưu Á lại làm ra lựa chọn như vậy?

Tôi cũng đồng ý ý kiến của Mạnh bí thư, tiến hành lập án điều tra Thái Kim Đường!

Lưu Á nảy sinh ác độc, lời này vừa nói ra, không khí phòng họp liền biến thành cổ quái, Lý Tuyển vừa khiếp sợ vừa phẫn nộ, những người còn lại đều kinh ngạc. Nhưng khi họ nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên của Tô Mộc, lập tức liền biến hóa. Thật không ngờ Tô Mộc thật sự lợi hại, lại trong lúc vô tình đã mượn sức được Lưu Á. Đây là chuyện khi nào? Tô Mộc làm sao làm được?

Lưu Á, cô đang làm cái gì?

Lý Tuyển không tự chủ được gấp giọng hỏi.

Như thế nào? Lý bí thư, chẳng lẽ đây không phải thời gian giơ tay biểu quyết sao? Tôi không thể can thiệp, chẳng lẽ cô có thể tùy tiện can thiệp sao? Đừng quên nguyên tắc của đảng, dân chủ, dân chủ, nói chính là dân chủ, nếu giơ tay biểu quyết, lời này của cô là có ý gì?

Tô Mộc không chút khách khí quát lớn, lời trách mắng ngay đương trường làm Lý Tuyển có chút không thể xuống đài, biết mình có chút lỗ mãng, không nên xúc động như vậy. Nàng cố gắng đè nén phẫn nộ trong lòng, hung hăng trừng mắt nhìn Lưu Á. Nhìn thấy ánh mắt của Lý Tuyển, trong lòng Lưu Á hoảng hốt, nhưng nghĩ tới Tô Mộc cùng người đứng sau lưng hắn, cảm xúc của nàng lập tức ổn định trở lại. Có đôi khi có một số việc là như thế, trước khi làm người luôn bối rối, nhưng một khi đã làm sẽ biến thành như đinh đóng cột. Dù sao nàng đã đắc tội Lý Tuyển, nếu không hoàn toàn đứng về phía Tô Mộc, nàng còn biện pháp hỗn trong huyện Hoa Hải sao? Hơn nữa nhìn cảnh tượng hôm nay, Tô Mộc nhất định chiếm cứ ưu thế, chẳng lẽ nàng còn phải do dự sao? Lý Tuyển, muốn trách chỉ trách cô, tại sao làm ra loại quyết định ngu xuẩn này?

Có chút ý tứ!

Phùng Thiên Hào nghĩ thầm.

Không sợ, mình không sợ! Dù Lưu Á phản bội, mình còn có Trương Ổn, chỉ cần Trương Ổn đứng ra, như vậy mình sẽ có bốn phiếu. Nói vậy chỉ còn lại Nhạc Quần cùng Phùng Thiên Hào, mà Nhạc Quần sẽ trung lập, Phùng Thiên Hào tuyệt đối đứng về phía mình, mình sẽ áp đảo được Tô Mộc. Chờ tới lúc đó, mình sẽ cho Lưu Á biết kết cục của kẻ phản bội.

Mặc dù Lý Tuyển có chút bối rối, nhưng chưa tới nỗi thất thố. Chẳng qua sự thật là vậy sao? Khóe môi Tô Mộc cười tà khí.

Ngay lúc này, Trương Ổn chợt ho khan một tiếng, buông bút máy trong tay, chậm rãi mở miệng.

Nhất thời trong phòng họp hoàn toàn thay đổi hẳn.