Quan Bảng

Chương 1364: Lý Tuyển bị đùa giỡn




Đều nói vợ chồng một đêm ân trăm ngày, trăm ngày vợ chồng như biển sâu. Cho dù Tô Mộc không muốn thừa nhận, không muốn đối mặt, nhưng không thể phủ nhận, thời điểm này Liễu Linh Lỵ so với trước kia thật sự là nhu thuận rất nhiều. Không nói cái khác, chỉ nói thời khắc này gửi tin nhắn là có thể nhìn ra nàng thật sự làm việc cho Tô Mộc. Nhưng có chút chuyện Tô Mộc muốn có thời gian thích ứng mới được.

Nhưng mà cũng không ảnh hưởng việc Tô Mộc nghiên cứu tin nhắn Liễu Linh Lỵ phát tới.

Tin nhắn là như thế này: Lão bản bởi vì muốncố ý tránh né mâu thuẫn giữa anh và tập đoàn Bàng thị, cho nên đã đi tới trấn Bát Lý Hà, muốn khảo sát trung tâm sinh thái và nghiên cứu khoa học tiến độ thế nào. Tập đoàn Bàng thị chuẩn bị vận dụng cục quốc thổ thành phố cưỡng ép dùng đất huyện Hoa Hải xây kiến trúc, anh phải cẩn thận một chút. Lão bản bên này chấm dứt ôm thái độ ủng hộ anh, tỉnh đến lúc đó còn gài anh đấy.

Bàng Hải Triều, ngươi đúng là chưa từ bỏ ý đồ mà.

Tô Mộc cũng không bài xích tập đoàn Bàng thị tiến vào huyện Hoa Hải tiến hành xây dựng bất động sản, mặc dù nói hiện tại bất động sản đã thành hiệu ứng bọt biển, giá phòng cao không hợp thói thường. Nhưng phải biết rằng huyện Hoa Hải bên này chưa chính thức xào lên, nói cho đúng hiện tại giá cả nằm trong phạm vi tán thành của Tô Mộc. Dù sao giá nhà đất tăng cũng phát triển kinh tế địa phương.

Giá phòng cao, kinh tế phát triển nhanh hơn.

Nhưng tập đoàn Bàng thị thật sự vì dân chúng hay sao? Tập đoàn Bàng thị chỉ là công ty trống rỗng, chắc chắn sẽ cầm đất huyện Hoa Hải bán sang tay, chuyển cho công ty xây dựng khác. Mà bởi như vậy cho nên khi công ty sau xây dựng phòng ốc, bán đi cũng sẽ tăng cao giá tiền để bù thâm thụt lúc trước.

Chuyện như vậy Tô Mộc không muốn xảy ra.

- Cục quốc thổ của thành phố sao? Cho dù cục quốc thổ của tỉnh tới đây cũng không thể làm gì. Mình cũng không tin không có chủ tịch huyện như mình gật đầu, có ai dám đánh chủ ý lên thổ địa huyện Hoa Hải chứ?

Tô Mộc cười lạnh.

Lý Tuyển ah Lý Tuyển, ngươi đúng là khôn khép. Chơi ra một tay như vậy là muốn nói cho ta biết, chuyện này ngươi không có trộn vào sao? Ngươi muốn chiến tích thì ta hiểu. Nhưng xin nhờ ngươi không nên mù quáng như vậy chứ? Nếu thật sự là công ty xây dựng có tư cách. Ngươi tiến cử thông qua cạnh tranh, cầm tư cách thật sự thì ta cũng chẳng nói cái gì.

Muốn tị nạn đúng không?

Vậy cứ tị nạn đi!

Lại nói tiếp Tô Mộc thật không muốn công khai vạch mặt với Lý Tuyển, mặc dù nói trong hội nghị thường ủy lúc trước mình đã chấm dứt tư thái cường hoành. Làm cho tất cả mọi người hiểu mình sẽ không thỏa hiệp, nhưng ở ngoài mặt Tô Mộc vẫn chú ý tới chuyện khác, đó là bảo toàn mặt mũi cho Lý Tuyển, dù sao nói thế nào Lý Tuyển cũng là bí thư huyện ủy huyện Hoa Hải, là người đứng đầu trên danh nghĩa.

Nếu như nói Lý Tuyển thực làm việc quá mức hoang đường, vậy đừng trách Tô Mộc tâm ngoan thủ lạt.

Thị sát trung tâm sinh thái ở trấn Bát Lý Hà, vậy cứ đi thị sát đi, bên kia hẳn sẽ không xuất hiện phiền toái gì, nhưng mà Lý Tuyển đúng là biết chọn. Bất kể là trung tâm hoa cỏ hay khu vực nghiên cứu, người nắm quyền hành chính thức chính là người của Tô Mộc. Lý Tuyển cho dù đi qua cũng chỉ tự tìm mất mặt. Nhưng trấn Bát Lý Hà bên này thì khác.

Chủ tịch trấn trấn Bát Lý Hà Cao Minh Nguyên là từ huyện lân cận mới tới, mà bây giờ Tô Mộc cũng biết, Cao Minh Nguyên sở dĩ bị dời tới, hoàn toàn là vì lúc ấy ở huyện Tà đắc tội chủ tịch huyện Trần Mai Sử, lúc này mới bị thu thập. Mặc dù nói Cao Minh Nguyên bây giờ phụ trách kiến thiết trung tâm sinh thái và nghiên cứu khoa học của Tô Mộc, nhưng phải biết rằng bí thư đảng ủy trấn Phùng Viễn Giang có tư cách già nhất.

Phùng Viễn Giang theo sao Đổng Học Vũ, hiện tại đứng bên phía Ôn Lê. Lý Tuyển đi qua lần này, Phùng Viễn Giang tuyệt đối không dám bằng mặt không bằng lòng, chỉ cần có thể bắt được hắn, như vậy Lý Tuyển còn có thể chơi trò gì chứ.

Lại nói Lý Tuyển nếu đi qua tị nạn thì không huy động nhân lực, bởi vì nói như vậy, ngược lại sẽ làm dân chúng cho rằng là cố ý, chắn chắn sẽ ít xuất hiện. Nói như vậy sẽ càng làm ngươi ta khó nắm bắt, suy nghĩ thật chu toàn.

Nhưng mà chu toàn trong mắt của Tô Mộc vẫn có ngoài ý muốn nổi lên đấy. Mà ngoài ý muốn xuất hiện như vậy làm cho người ta buồn cười, trong buồn cười còn mang theo tức giận.

Đúng, chính là tức giận!

Cứ nói Tô Mộc không biết tình huống huyện Tà thì xem như xong, nhưng không ngờ lại loạn như vậy, không nói cái khác, chỉ nói trị an đã thành vấn đề. Nếu như nói không có vấn đề, vì cái gì Lý Tuyển đang êm đẹp lại bị người huyện Tà đùa giỡn?

Không có nghe lầm, chính là đùa giỡn!

Đường đường bí thư huyện ủy huyện Hoa Hải, cứ như vậy ở trên đất huyện Tà bị người ta đùa giỡn.

Kỳ thật việc này nói ra cũng thật trùng hợp, Lý Tuyển lần này đi ra cũng không có mang nhiều người, chỉ mang theo Liễu Linh Lỵ cùng lái xe lão Triệu. Ba người cũng không có ngồi xe số 1 của huyện Hoa Hải, bởi vì muốn ít xuất hiện trước công chúng, cứ như vậy đi tới trấn Bát Lý Hà.

Theo lý mà nói là không xảy ra vấn đề gì, nhưng hết lần này tới lần khác lão Triệu căn bản không có đi qua trấn Bát Lý Hà, cho nên không biết đường. Cho nên lơ đãng đi sai đường, xe liền xuất hiện ở một hương trấn của trấn Bát Lý Hà, trấn đó gọi là trấn Đại Lôi.

- Đây là trấn Bát Lý Hà sao?

Liễu Linh Lỵ ngồi trong xe hỏi.

- Không đúng, đây không phải, nơi này là trấn Đại Lôi, tôi đi sai đường. Bí thư, thật sự là xấu hổ, hiện tại tôi đi trở về.

Lão Triệu nói xong bắt đầu quay đầu xe, nhưng đúng vào lúc này, chiếc xe vừa quay đầu thì đằng sau có tiếng quát tháo thê thảm, ngay sau đó là một đám người vây quanh.

- Xuống xe, nói các người đấy, nhanh chóng xuống xe.

- Đúng thế, đụng người, còn muốn lái xe chạy đi, các người gây chuyện bỏ trốn!

- Điểu, các ngươi làm gì, lại không xuống xe, có tin chúng ta lật xe hay không?

...

Các âm thanh loạn thất bát tao vang lên, đám người vây quanh xe cũng chẳng phải đồ tốt gì, nhuộm tóc không nói, trên người càng có hình xăm, một hung thần ác sát kêu to lên. Cho tới bây giờ chưa bao giờ lão Triệu gặp tràng diện như thế, lúc này có chút há hốc mồm. Chẳng lẽ nói bản thân mình đụng người? Không có khả năng ah, mình vừa khởi động xe, còn chưa chạy đi thì làm sao đụng người chứ?

Đụng sứ sao?

Thủ đoạn đụng sứ này quá cấp thấp rồi!

- Bí thư, chúng ta gặp phiền toái!

Liễu Linh Lỵ thấp giọng nói.

Lý Tuyển ngồi phía sau xe, không có chút sợ hãi nào, nói như thế nào nàng vẫn là bí thư huyện, gặp chuyện như vậy mà hoảng loạn, đó mới thật sự là làm trò cười cho người trong nghề. Chuyện này nàng hiểu rõ đối phương cố ý gây chuyện, cái gì đụng vào người, quả thực chính là chuyện phiếm. Đáy lòng Lý Tuyển căn bản không cho rằng đây là chuyện gì, sắc mặt bình tĩnh.

- Lão Triệu, xuống dưới nói với bọn chúng đi!

- Vâng, bí thư!

Lão Triệu đi xuống xe, nhưng mà không chờ đối phương thương lượng, lúc này xảy ra một chuyện đáy lòng Lý Tuyển run lên. Lão Triệu dĩ nhiên bị đối phương tát một cái, ngay sau đó mấy người xông lên quyền đấm cước đá. Chuyện như vậy làm cho Lý Tuyển thật sự không biết làm sao bây giờ. Tú tài gặp được binh, có lý nói không rõ.

Lý Tuyển không sợ đối phương bày ra tư thái giải quyết việc chung, nhưng nếu như nói đối phương thật cố ý ồn ào, căn bản không có ý định nói lý, tính chất của nó rất nghiêm trọng.

- Bí thư, ngài đừng nhúc nhích, tôi xuống xem thế nào.

Liễu Linh Lỵ gấp giọng nói.

- Tôi và cô cùng xuống!

Lý Tuyển cố nén thất thố trong nội tâm cứ ở trong xe như vậy, thật sự xảy ra chuyện gì mình ngồi ở bên trong cũng vô dụng, còn không bằng trực tiếp ra ngoài. Tin tưởng giữa ban ngày ban mặt sẽ không ai dám càn rỡ. Cùng lắm mình báo thân phận ra, còn không tin bọn chúng dám làm gì mình.

Trấn Đại Lôi là không thuộc về huyện Hoa Hải quản hạt, nhưng mà trấn Đại Lôi vẫn là thiên hạ của đảng.

- Các người muốn làm cái gì? Nhanh dừng tay cho tôi, có biết hành vi của các người là trái pháp luật hay không, tôi tùy thời có thể báo công an bắt các ngươi đấy!

Liễu Linh Lỵ kêu lên.

Thời điểm này lão Triệu đã bị đánh mặt mũi bầm dập không tính, trên mặt còn đầy vết thương, máu tươi rơi khắp nơi. Từng cảm giác đau đớn bao phủ khắp toàn thân, lão Triệu hiện tại đúng là quá thảm.

- Lão Triệu, amnh không sao chứ?

Liễu Linh Lỵ tranh thủ thời gian hô.

- Không có việc gì!

Lão Triệu phun nước bọt đau đớn ra hô, đám cháu trai này thật ngoan độc, rõ ràng là muốn đánh cho đến chết. Ta và các ngươi không thù không oán, làm gì ác như vậy. Mẹ kiếp, chờ xem, chờ bị Lý bí thư thu thập đi.

- Ôi!!! Thật không ngờ trong xe này còn có hai mỹ nữ đang ngồi. Mỹ nữ, xưng hô như thế nào ah, có muốn kết giao bằng hữu không? Nhìn trời nóng như vậy, không bằng chúng chúng tôi đi xem phim đi.

- Đúng vậy, chỉ cần các người nguyện ý đi xem phim với chúng tôi, chuyện hôm nay bỏ qua. Bằng không người bị các ngươi đụng trúng hiện tại còn không có thanh tỉnh, các người nói chuẩn bị làm sao bây giờ.

- Đúng thế, các ngươi từ nơi khác tới!

Câu nói sau cùng mới là mấu chốt!

Lý Tuyển xem ra biết rõ tại sao bọn họ lại bị đụng sứ, bởi vì bọn họ từ nơi khác tới, xem chừng bọn họ vào lúc xuất hiện ở trấn Đại Lôi này đã bị đám lưu manh nhìn chằm chằm vào. Đám lưu manh nháo sự ở nơi của mình, nháo rất lưu loát và thành thục, cho dù là đồn công an trấn Đại Lôi xem chừng cũng không làm gì được chúng!

Nhưng mà Lý Tuyển là ai? Đây chính là bí thư huyện ủy huyện Hoa Hảiủy, các ngươi đùa giỡn người khác thì thôi, cũng dám đùa giỡn lên đầu của ta, các ngươi thật sự là chán sống, có biết hành vi các người hiện tại là cái gì hay không?

Nghĩ tới đây, Lý Tuyển lạnh lùng nhìn qua.