Quan Bảng

Chương 1393: Tính toán thật sự




Hội sở tennis Tinh Nhã đêm nay thật sự rất náo nhiệt!

Sau khi Tô Mộc và Trịnh Kinh Luân rời khỏi đó không bao lâu, mấy chiếc xe cảnh sát liền chiếc trước chiếc sau lái tới. Phải biết rằng nếu như đổi thành nơi khác, cho dù có thể có cảnh sát đến đây, tuyệt đối sẽ không phải là bốn chiếc cùng tới như vậy. Không có bao nhiêu cảnh lực có thể dùng.

Nhưng hội sở tennis Tinh Nhã lại nằm trong khu vực ăn chơi. Nếu ở đây báo án, như vậy thì không thể không coi trọng.

Hơn nữa dẫn đội còn là đồn trưởng đồn công an chủ quản khu vực này, Hầu Diệu Đình, một nhân vật tương đối khó coi, nhưng lại là người khôn khéo.

Hầu Diệu Đình lại biết rất rõ ràng, ở trong khu vực mình quản lý có hai chỗ ăn chơi rất mâu thuẫn. Đó là hội sở tennis Tinh Nhã và hội sở tennis Rực Rỡ. Tiêu Viễn Chinh bên này là Tinh Nhã, Chử Lượng bên kia là Rực Rỡ.

Lại nói tiếp Rực Rỡ này, trước đây vẫn là do Chử Lượng thông qua quan hệ của Trịnh Châu Sam. Do hắn đầu tư tài chính lớn vào đây, mới có thể xây dựng lên.

Hai nhà đều kinh doanh về tennis, anh nói không phải đối địch thì là cái gì? Đồng hành là oan gia, lời này thật sự không sai.

- Là ai? Lại dám ngoan độc như vậy? Đập chiếc xe này thành ra như vậy?

Khi Hầu Diệu Đình thấy chiếc xe Audi của Trịnh Kinh Luân đã bị đập tới mức hoàn toàn thay đổi, hoàn toàn bị phế bỏ, trên mặt không khỏi lộ ra một loại thần sắc thận trọng. Xem ra chuyện này cũng không phải đơn giản như mình tưởng. Báo cảnh sát nói là có người đánh nhau, đây thật sự là đánh không nhỏ. Nghĩ tới đây, Hầu Diệu Đình liền có ý hối hận. Sớm biết sẽ như vậy, mình tuyệt đối không đến đây.

Ở trong kinh thành, làm quan quan trọng nhất đó là phải hiểu rõ một chút, làm thế nào để giữ cho đúng mực. Cái gọi là chính nghĩa, ở trước mặt đúng mực, thật sự là chuyện nực cười. Ánh mắt của anh nếu như không đủ độc ác, anh đúng mực nếu như không đủ cứng rắn, đều sẽ hoàn toàn vô dụng uổng công. Không chỉ sẽ không mang đến cho anh bất kỳ lợi ích nào, còn có thể sẽ đưa anh rơi vào vực sâu của tai họa.

Ở dưới sự thúc đẩy của ý niệm này, khi Hầu Diệu Đình thấy một đám người Chử Lượng ngã trên mặt đất, thái độ trên mặt liền thay đổi càng thêm đặc sắc.

Quả nhiên là như vậy!

Có thể đánh Chử Lượng thành như vậy, có thể ở trên địa bàn của Tiêu Viễn Chinh còn dám đánh như thế. Tiêu Viễn Chinh lúc này đứng ở bên cạnh, trên mặt không có bất kỳ sự xúc động nào. Chuyện này đã tiết lộ ra sự tà tính.

- Chử tổng, anh làm sao vậy? Là ai đánh các người thành như vậy?

Hầu Diệu Đình đi nhanh tới, đỡ Chử Lượng lên.

Khi Chử Lượng thấy người tới là ai, trên mặt nhất thời lộ ra thần sắc cảm kích như gặp phải ân nhân vậy.

- Hầu đồn trưởng. Là anh sao? Nhanh, đỡ tôi đứng lên. Tôi phải báo cảnh sát. Tôi muốn anh bắt người!

- Chử tổng, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Hầu Diệu Đình thấp giọng hỏi.

- Cái gì mà chuyện gì xảy ra, không phải là chuyện như vậy sao? Hầu đồn trưởng, anh yên tâm. Tôi sẽ không hại anh. Lần này tôi tuyệt đối phải tính hết món nơ với Tiêu gia. Anh nên biết, đám người đi theo tôi, đều không phải là người đơn giản. Trong bọn họ có người có cha làm trong hệ thống cảnh vụ của các người. Chử gia chúng tôi lần này nhất định phải tranh một chuyến với Tiêu gia. Cho nên bây giờ nên làm gì, anh xem mà làm đi.

Chử Lượng ngoan độc nói.

Ở phương diện khác có lẽ hắn không có bao nhiêu thiên phú, nhưng ở trên phương diện hại người này, Chử Lượng rất quen thuộc. Mấy câu nói ngắn ngủi, khiến Hầu Diệu Đình hiểu rõ hiện tại phải làm ra lựa chọn.

Đã lâu như vậy, Hầu Diệu Đình ở bên trong khu vực của mình cùng hội sở tennis Rực Rỡ có quan hệ thật ra rất tốt. Nhưng với hội sở tennis Tinh Nhã này cũng không tính là kẻ địch gì. Hắn vốn chỉ muốn thuận lợi. Nhưng nghĩ tới việc thật sự gặp phải chuyện như vậy, cần phải làm ra lựa chọn.

Lần này thật sự không có biện pháp nào duy trì sự trung lập!

Là lựa chọn Tiêu gia lão thành đã xuống dốc? Hay lựa chọn thế lực mới sinh của Chử gia? Vấn đề này chẳng lẽ còn cần phải chọn sao? Là có khó khăn tới mức nào sao?

Hầu Diệu Đình rất nhanh đã biết mình phải làm thế nào.

- Chử tổng, anh yên tâm, tôi sẽ lấy lại công đạo cho anh!

Hầu Diệu Đình nói liền đứng lên, nhìn về phía Tiêu Viễn Chinh.

- Tiêu tổng, ở đây đã có chuyện gì xảy ra? Lẽ nào anh không nên giải thích sao?

Đây rõ ràng là muốn thiên vị.

Tiêu Viễn Chinh kiến thức rộng rãi, nhìn thấy sắc mặt Hầu Diệu Đình biến hóa, đã biết hắn muốn làm gì. Xem ra lực chọn ban đầu của mình vẫn là đúng. Để Hầu Diệu Đình sở trưởng sở công an đến đây, thật sự là lựa chọn anh minh nhất. Bởi vì chỉ có như vậy, mình mới có thể bắt hắn lại. Cho tới nay, Tiêu Viễn Chinh đối với Hầu Diệu Đình này cũng không có bao nhiêu thiện cảm.

Đây là một cơ hội, tuyệt đối là cơ hội tốt nhất!

- Hầu đồn trưởng, tôi cần giải thích cái gì? Tình huống nơi này chẳng lẽ còn không đủ rõ ràng sao? Chử Lượng dẫn người đến hội sở tennis Tinh Nhã của tôi gây chuyện, yêu cầu anh bắt bọn họ lại, anh dự định làm như thế nào?

Tiêu Viễn Chinh ngạo nghễ nói.

Thực sự đủ càn rỡ!

Hầu Diệu Đình nhìn thần sắc Tiêu Viễn Chinh, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ xấu hổ. Chử Lượng bên này là đồng ý, Tiêu Viễn Chinh bên này lại thờ ơ lạnh nhạt. Đổi thành ai cũng biết nên lựa chọn thế nào.

- Tiêu Viễn Chinh, anh là kẻ tình nghi trong vụ án hình sự đánh nhau. Còn có chiếc xe bên ngoài bị phá hủy, đều có chứng cứ. Hiện tại tôi muốn dẫn anh đi về đồn công an, anh có ý kiến gì không?

Hầu Diệu Đình quả quyết nói.

- Chử Lượng, anh thật sự muốn chơi sao?

Tiêu Viễn Chinh bỏ qua Hầu Diệu Đình hỏi.

- Không phải tao muốn chơi, mà là bọn họ muốn chơi. Tiêu Viễn Chinh, mày nói cho tao biết người kia là ai. Chỉ cần mày nói ra, tao sẽ bỏ qua chuyện cũ của mày.

Chử Lượng thật ra không bị tình cảnh lúc này làm cho choáng váng đầu óc.

- Bọn họ là khách của chỗ của tôi, không hơn.

Tiêu Viễn Chinh thản nhiên nói.

- Ai da, thật không ngờ trong chuyện này vẫn còn có người khác. Được, vậy Tiêu Viễn Chinh, anh đây là tội bao che, dẫn về cho tôi!

Hầu Diệu Đình quát to.

- Ai dám đụng đến Tiêu tổng của chúng tôi?

- Đừng làm loạn. Tôi đi cùng bọn họ. Thật ra tôi muốn xem thử các người có thể làm gì khó dễ được tôi? Chỉ có điều chiếc xe bên ngoài kia, có thể đừng động tới, để lại nơi đó hay không.

Tiêu Viễn Chinh lại đào một cái hố.

- Không được, đó là chứng cứ. Nếu không có chiếc xe kia, không có cách nào điều tra ra được những người đó. Phải mang về.

Chử Lượng lớn tiếng nói.

- Đúng, mang về!

Hầu Diệu Đình phụ họa nói.

Đã biết chuyện sẽ là như vậy. Chỉ có điều Tiêu Viễn Chinh bây giờ đối với Tô Mộc đã thật sự đủ bội phục. Hắn lại có thể nghĩ đến, đối phương chắc chắn sẽ không bỏ qua chiếc Audi này. Tiêu Viễn Chinh còn hiểu rõ, chiếc xe kia chỉ cần bị đưa vào trong đồn công an, muốn lấy ra, sợ rằng không phải đơn giản như vậy. Điều này giống như còng tay người nào đó không thể đánh loạn. Nếu như thật sự đánh loạn, hậu quả sẽ nghiêm trọng.

Lấy không ra còng tay, là kinh khủng nhất!

Ầm!

Theo Hầu Diệu Đình an bài, cảnh sát đi cùng liền bắt đầu bận rộn. Đám người Chử Lượng bên này không bị dẫn về đồn công an. Tất cả đều được an bài đi tới bệnh viện, tiến hành chẩn đoán bệnh. Đồng thời, bọn họ còn muốn tiến hành nghiệm vết thương. Phát sinh chuyện như vậy, nếu như không thể đòi lại công đạo, như vậy sau này Chử Lượng thật sự không có cách nào lăn lộn ở đất kinh thành này.

Chử Lượng dù thế nào cũng không nghĩ tới, cử chỉ ngu xuẩn của mình sẽ mang đến cho Chử gia tai ương ngập đầu!

Tiêu Viễn Chinh rời khỏi hội sở tennis Tinh Nhã, trong nháy mắt, hai tin tức liền truyền ra ngoài. Tin tức thứ nhất là cho Trịnh Kinh Luân. Rất đơn giản chỉ một câu nói. Xe bị đồn công an mang đi, dẫn đội là đồn trường Hầu Diệu Đình. Tin tức thứ hai là câu nói kia của Tô Mộc. Các tiền bối của gia tộc cách mạng lão thành dùng mạng để đánh ra giang sơn, lại bị Chử Lượng một thế lực mới phát khiêu khích sỉ nhục như vậy.

Hai tin tức, tin tức đầu tiên vẫn tính là bình thản. Tin tức thứ hai mới chính là tính bạo phát mười phần! Trong kinh thành, thế lực nào chiếm số đông? Đương nhiên là gia tộc cách mạng lão thành. Bọn họ đều từ trong niên đại đó đi tới, đều sống sót đi ra từ trong mưa bom đạn bão. Khi bọn họ nghe được câu nói của Tô Mộc “Lão tiền bối dùng mạng đánh ra giang sơn, không phải là để cho đám người cặn bã bại hoại các người chôn vùi!”, trong lòng tràn đầy cảm xúc.

Trong nháy mắt, một cơn lốc lặng lẽ nổi lên!

- Tô Mộc, quả nhiên đã để cho cậu đoán đúng. Chiếc xe kia bị người đưa đi!

Trịnh Kinh Luân vừa cười vừa nói.

- Thật không ngờ bọn họ còn thật sự đủ điên cuồng. Chuyện như vậy cũng dám làm. Xem ra càng là đất kinh thành, chủ ý càng quyết đoán. Hơn nữa lực quyết đoán này lại càng phát ra rõ ràng. Sư huynh, em muốn biết, quan hệ giữa anh và Tiêu gia này dường như cũng không tệ?

Tô Mộc hỏi.

- Cái này cũng bị cậu nhìn ra được sao?

Trịnh Kinh Luân cười lắc đầu.

- Phải nói rằng anh và Tiêu gia này, vẫn có quan hệ thật sự có chút sâu xa. Nhất thời trong thoáng chốc cũng không thể giải thích rõ ràng cho cậu được. Cậu chỉ cần biết rằng, anh đối với Tiêu gia tốt, đứng ở phía bên Tiêu gia này là được. Cho nên, chuyện này trong lòng cậu chắc hẳn đều biết, nói xem làm sao bây giờ.

- Sư huynh, anh đừng nói vậy. Em thật sự không biết nên làm cái gì? Nhắc nhở một chút đi.

Tô Mộc cười hỏi.

- Cậu nha, thật giống như lời lão sư nói, thật sự là người xảo quyệt.

Trịnh Kinh Luân hơi trầm ngâm một lát, nói:

- Tiêu gia và Chử gia hiện tại đang tranh đoạt vị trí Phó cục trưởng thường vụ cục Hàng Không. Theo thân phận địa vị của anh bây giờ kiên quyết không có khả năng can thiệp. Cho nên anh nghĩ nếu như cậu đã đụng phải, không ngại vận dụng quan hệ của cậu, giúp sư huynh chuyện này. Yên tâm, sau khi chuyện này thành công, phía bên Tiêu gia nhất định sẽ có biểu thị đối với cậu.

Đây mới là vấn đề quan trọng!

Có thể trong chuyện này, từ lúc đầu là vô tình, là một sự trùng hợp, nhưng từ thời khắc Trịnh Kinh Luân đụng phải, Tô Mộc đã biết, tất cả đã rơi vào trong sự tính toán của Trịnh Kinh Luân. Trịnh Kinh Luân thật sự không có bất kỳ biện pháp nào sao? Rất hiển nhiên là không có khả năng.

Nhưng nếu như Trịnh Kinh Luân đã nói như vậy, muốn đem mặt mũi này bán cho mình, vậy Tô Mộc liền kiên quyết không có khả năng cự tuyệt. Không nói phía bên Trịnh Kinh Luân, chỉ riêng việc Tiêu gia là gia tộc cách mạng, phía bên Chử gia phách lối ương ngạnh như vậy, lại thêm Chử Lượng nhắm vào mình, Tô Mộc không thể để cho Chử gia thượng vị.

Đây là tính tàn khốc của chính trị.

Muốn thượng vị chỉ có thể là người thượng vị đối tốt với mình, mình có thể sử dụng được!

- Sư huynh, chuyện này em giúp!

Tô Mộc nói.

- Rất tốt!

Trịnh Kinh Luân cười, dừng xe lại. Chiếc xe này là chiếc xe Tiêu Viễn Chinh tạm thời lấy ra lái.

- Chúng ta đi tới nhà của lão sư!