Quan Bảng

Chương 1486: Kế hoạch mười hạng mục lớn




- Chuyện gì vậy?

- Là điện thoại của Mạnh chủ nhiệm, nói tìm ngài có chuyện báo cáo.

- Nghe máy đi!

Tâm tình của Tô Mộc bây giờ rõ ràng không tệ, lần đầu tiên gặp mặt hai vị lãnh đạo cao nhất của thành phố Thương Thiện tương đối hài hòa và sinh động, tin tưởng nếu đổi lại là người nào cũng sẽ không thấy phiền não.

Nhưng cú điện thoại này, thật sự khiến cho tâm tình của Tô Mộc trong nháy mắt chùng xuống, hắn thật sự không nghĩ tới, vốn cho rằng Hầu Bách Lương sẽ tạm thời án binh bất động, ai ngờ hắn hoàn toàn không xem mình ra gì, làm ra cử động mãnh liệt như thế.

- Những hạng mục lúc trước đã phê duyệt, tôi muốn nhìn thấy tư liệu cặn kẽ nhất, tối nay hoặc ngày mai phải gửi ngay cho tôi. Những hạng mục chưa trải qua phê duyệt thảo luận, bắt đầu từ hiện tại, chỉ cần là đưa đến huyện ủy đều tạm thời giữ lại. Nhớ, hiện tại phái người qua đó, bất kỳ hạng mục nào chưa trải qua thảo luận, ai dám động đến xử lý cho tôi.

Tô Mộc quyết đoán ra lệnh.

- Vâng!

Mạnh Thường Trực nói.

Nói ra quyết đoán của Tô Mộc bây giờ, Trương Bắc Hạ không thể so sánh được, mặc dù Trương Bắc Hạ cũng không phải hết sức tán đồng những hạng mục kia, nhưng tuyệt đối không thể quyết đoán giống như Tô Mộc, yêu cầu dừng lại như thế.

Về phần những hạng mục đã bắt đầu chuẩn bị động thổ xây dựng, trước khi Tô Mộc chưa xem tài liệu cặn kẽ, thật sự không tiện can thiệp quá nhiều, dù sao đây cũng là chuyện thuộc bổn phận của chính quyền huyện.

Nhưng cho dù không biết, Tô Mộc cũng rõ ràng một điểm, với trình độ của huyện Ân Huyền, trong vòng một năm thúc đẩy mười hạng mục xây dựng, có cần thiết không? Có khả năng không? Có năng lực đó không?

Khó trách mọi người đều nói Hầu Bách Lương là cái máy ủi đất, lời nói này thật sự không sai. Nếu tài nghệ phát triển kinh tế của huyện Ân Huyền thật sự đến trình độ đó còn chưa tính, bây giờ xem ra, Hầu Bách Lương thật sự muốn thông qua xây dựng chính tích, biểu thị năng lực của mình.

Người như vậy, nói ra, thật sự làm cho người ta cảm thấy đáng buồn, đáng tiếc, đáng hận.

Mình thật sự không muốn đối đầu với người như thế, nhưng nếu Hầu Bách Lương muốn cứng rắn đối đầu, cũng đừng trách ta chỉ có thể lên võ đài với ngươi thôi.

Ta có nguyên tắc, nguyên tắc này chính là chính quyền không thể tranh giành lợi ích với nhân dân, chính quyền có kích thước lớn như thế, làm sao có thể sinh ra xung đột mâu thuẫn với nông dân huyện Ân Huyền? Mười hạng mục công trình xây dựng, thổ địa cần có đâu chỉ số ít?

- Mộ Bạch, đi theo tôi, nói cho tôi nghe những gì cậu biết về Hầu Bách Lương.

Tô Mộc nói.

- Vâng!

Mộ Bạch đi theo Tô Mộc, cứ như vậy rảo bước trên con đường yên tĩnh, sau khi cắt tỉa lời nói, chậm rãi nói ra tất cả những gì mình biết.

Mỗi câu nói của hắn đều khách quan nhất, không có bất kỳ thêm dầu thêm mỡ. Hắn hiểu điều Tô Mộc muốn biết chính là tình huống chân thật nhất, cho nên hắn rất thành thực nói ra những gì hắn biết.

Thí dụ như danh hiệu máy ủi đất từ đâu tới.

Thí dụ như con đường lên chức của Hầu Bách Lương.

Nói thí dụ như sắc thái tính cách lúc chấp chính.

Theo giải thích của Mộ Bạch, Tô Mộc càng cảm giác được, ban đầu lựa chọn Mộ Bạch làm thư ký là hành động anh minh cỡ nào. Lúc trước là thấy Mộ Bạch là một người nhiệt huyết, lại không có bất kỳ phe phái nào, nếu sử dụng sẽ tương đối thuận tay. Nhưng hiện tại Tô Mộc nghĩ đến chính là một nhân tài như Mộ Bạch, nếu không sử dụng thì sẽ đáng tiếc đến thế nào.

Mạch lạc rõ ràng, có gì nói thế, tuyệt đối không cường điệu, không mang theo bất cứ sắc thái tình cảm nào, đây chính là hành vi của Mộ Bạch hiện tại.

Theo giải thích của Mộ Bạch, Tô Mộc có thể đại khái hình dung về con người Hầu Bách Lương. Cộng thêm tư liệu lúc trước bọn Đoạn Bằng thu thập được, hai bên kết hợp, Hầu Bách Lương không còn trở thành hình tượng xa lạ nữa.

- Bí thư, những gì tôi biết chỉ có như vậy. Về phần những lời đồn đại trong dân gian, cũng có chút ít, ví du như vấn đề tác phong, vấn đề mê tín, vì không có bất kỳ chứng cớ nào nên tôi không nói.

Mộ Bạch nói.

- Rất tốt!

Tô Mộc gật đầu.

Có hai chữ này đủ cho Mộ Bạch vui mừng rồi, Mộ Bạch biết bây giờ mình vẫn đang trong thời kỳ khảo sát, mỗi lời nói cử động không cầu công lao. Hắn có thể cảm giác được tâm tình của Tô Mộc bây giờ tương đối tốt, rất hài lòng về hắn, chỉ cần điển này là đủ rồi, sau này tiếp tục cố gắng là được.

Mộ Bạch vốn xuất thân từ nhà quan lại, thật sự đã thừa kế được phẩm chất tốt đẹp của phụ thân hắn.

- Mười hạng mục xây dựng lớn của huyện Ân Huyền, cậu biết là cái gì không?

Tô Mộc lại thay đổi chủ đề.

- Mười hạng mục xây dựng lớn, tôi biết là kế hoạch làm việc mà lúc trước Hầu huyện trưởng đã sớm định ra cho chính quyền huyện. Năm hạng mục đã bắt đầu khởi công, năm hạng mục vẫn đang trong giai đoạn thảo luận, nhưng mặc dù như vậy địa điểm và kế hoạch cũng đã được xác định, chỉ chờ tới lúc thảo luận kết thúc sẽ động thổ xây dựng. Năm hạng mục chưa động thổ tôi không biết, nhưng năm hạng mục đã bắt đầu, bí thư, tôi thật sự có chút suy nghĩ.

Mộ Bạch chần chờ, vẫn quyết định nói thật.

- Cậu nói xem.

Tô Mộc cười nói.

- Vâng!

Mộ Bạch giống như vẫn đang suy tư vấn đề này, nghe hỏi thăm của Tô Mộc, há miệng nói:

- Năm hạng mục xây dựng mà Hầu huyện trưởng định ra, lần lượt là xây dựng tòa nhà chính quyền huyện, xây dựng huyện, sửa chữa lại con đường của huyện trấn, xây dựng khu biệt thự và xây dựng sông đào bảo vệ thành. Trong năm hạng mục xây dựng này, nếu như nói thật sự hữu dụng, tôi cho rằng chính là sửa chữa lại con đường của huyện trấn.

Bởi vì con đường giữa các hương trấn và huyện thành, đích xác là tồn tại vấn đề. Nhưng cho dù vấn đề như vậy, bí thư vừa tới, ngài không biết, thật ra cũng là lưu lại trong lúc Hầu huyện trưởng còn tại nhiệm. Bởi vì những con đường này, vừa xây dựng không tới ba năm, đã rách nát thành như vậy. Sau khi xây xong, hàng năm trong huyện phải bỏ ra rất nhiều tài chính để duy trì và sửa chữa lại.

. . .

Thật ra khi ở phòng làm việc huyện ủy, Tô Mộc đã lật xem tư liệu của mười hạng mục xây dựng này, nhưng những tư liệu kia chẳng những quá mức không rõ ràng, hơn nữa chỉ thể hiện bên ngoài.

Tô Mộc biết rất rõ, muốn biết tình hình thật sự, nhất định phải tự mình đi khảo chứng, nếu không, cái gọi là thực sự cầu thị thật sự sẽ trở thành đồ trang trí. Nhưng cho dù như vậy, những tư liệu kia làm cũng rất đẹp đẽ, rất có đạo lý .

Đột nhiên hiện tại đối lập với những lời Mộ Bạch vừa nói, Tô Mộc liền phát hiện chỗ vấn đề.

Mộ Bạch nói mò sao? Dĩ nhiên không phải, bởi vì đây là chuyện thật sự tồn tại, chỉ cần hơi chút điều tra là có thể biết, anh không thể nói dối, vì chỉ cần nói dối sẽ rất nhanh bị điều tra ra .

Hơn nữa Mộ Bạch dám nói dối Tô Mộc sao? Vừa vặn là bởi vì Mộ Bạch nói sự thật, cho nên Tô Mộc mới có thể cảm giác được vấn đề thật sự rất nghiêm trọng, không ngờ mười hạng mục xây dựng lớn này là cử động làm cho người ta cảm thấy buồn cười.

Nhưng xây dựng mười hạng mục lớn như vậy, lại dám thông qua hội nghị công tác của chính quyền huyện, chuyện này thật sự khiến cho Tô Mộc cảm giác được vấn đề bên trong nghiêm trọng như thế nào. Cứ như vậy ngồi lắng nghe, sắc mặt Tô Mộc càng ngày càng âm trầm.

- Bí thư, đây chính là những gì tôi muốn nói, những chuyện này cũng là thực tế khách quan, nếu ngài không tin..., có thể tùy tiện điều tra. Những thổ địa kia đều là những mảnh ruộng phì nhiêu nhất, lúc trước trong tỉnh đều có chính sách, quy định rất rõ ràng không thể sử dụng những mảnh ruộng kia. Nhưng hiện tại công tác xây dựng của huyện chúng ta lại làm ngược lại. Nếu như bị điều tra ra, trách nhiệm này sợ rằng sẽ đổ lên người ngài.

Mộ Bạch thấp giọng nói.

Năm hạng mục xây dựng lớn, không có cái nào là đơn giản, tất cả đều tồn tại vấn đề như vậy. Tô Mộc nghe xong, trong lòng đã nổi cơn tức giận, nhưng vẫn có thể khống chế được tâm tình. Cho dù ở trước mắt Mộ Bạch, Tô Mộc cũng không muốn biểu lộ ra tâm tình của mình.

Khó trách lúc trước Trương Bắc Hạ nói, cải tạo huyện Ân Huyền có vấn đề rất lớn, xem ra chính là nói vấn đề này.

Giống như Hoàng Vĩ Sâm đã nói, huyện Ân Huyền thật sự tồn tại vấn đề lớn . Tô Mộc rất rõ ràng mình tới đây sắm vai trò gì, cho nên bây giờ hắn chính là ý chí chiến đấu sục sôi. Tình thế càng ác liệt, hắn càng có cảm giác muốn tiến vào trong đó.

Ý nghĩa chính trị lớn hơn ý nghĩa kinh tế, nhưng ý nghĩa kinh tế lại có thể ảnh hưởng đến ý nghĩa chính trị. Tô Mộc biết rõ trong quan trường, không có cái gọi là chuyện gì nhất định phải làm, chuyện gì không có một chút giá trị. Có một số việc không cần phải làm, có một số việc chỉ sợ có nhỏ đi nữa cũng có ý nghĩa ảnh hưởng lâu dài.

Cứ như vậy lắng nghe, cuối cùng tiêu hết suốt một canh giờ của Tô Mộc, nhìn đồng hồ hiện tại đã gần bốn giờ chiều. Thời gian này ánh sáng mặt trời đã bị sương mù của thành phố Thương Thiện che phủ, nói ra thành phố Thương Thiện thật sự là làm người ta không biết nói thế nào.

Vấn đề ô nhiễm ở đây tương đối nghiêm trọng, cho dù là trong thiên triều, cũng có thể xếp nhóm trên.

Reng reng!

Đúng lúc này điện thoại của Tô Mộc chợt vang lên, là Hoàng Luận Đàm gọi tới, nói là máy bay đã hạ cánh, lúc này đang tiến về phía này. Ước chừng khoảng 40 phút nữa là có thể tới đây, hơn nữa hắn cũng đã đặt chỗ rồi, đó là một chỗ phong cảnh trong thành phố Thương Thiện, tên là Minh Duyệt sơn trang.

- Minh Duyệt sơn trang?

Sau khi Tô Mộc ghi nhớ cái tên này, liền nói với Mộ Bạch:

- Đi thôi, hiện tại đi với tôi đến một chỗ, cho cậu nhận thức thế giới bên ngoài. Sau này nếu muốn đi theo tôi, trở thành thư ký của tôi, có một số việc tôi nghĩ cho dù tôi không nói, cậu cũng nên biết phải làm sao.

- Vâng!

Mộ Bạch trấn định kích động trong lòng.

Đoạn Bằng biết Minh Duyệt sơn trang , bởi vì nơi này từng xuất hiện trong kho tài liệu nội bộ của an ninh Càn Long. Minh Duyệt sơn trang có thể xem là một nơi nổi tiếng của thành phố Thương Thiện, bình thường người có chút thân phận cũng sẽ tới đây chơi đùa.

Hơn nữa giống như Hoàng Luận Đàm đã nói, Minh Duyệt sơn trang thật sự nằm trong khu phong cảnh, mà khu phong cảnh này ngoài nửa phần trước là mở ra ngoài, phần sau mặc dù cũng mở ra, nhưng là lãnh địa tư nhân.

Đợi đến khi Tô Mộc tới đây, sắc trời đã dần tối, lúc này trong Minh Duyệt sơn trang đèn đuốc sáng trưng, làm cho người ta có loại ấn tượng xa hoa thịnh thế.