Quan Bảng

Chương 1504: Công tâm chiến trước lúc khai hội




Huyện Ân Huyền tương đối chính thống có mười một thường ủy huyện ủy, ngoài bí thư huyện ủy là Tô Mộc, còn có mười người nữa. Trong mười người này, Tô Mộc có thể xác định Hầu Bách Lương chính là người cầm đầu một phương, chia ra có bí thư chính pháp ủy huyện Mã Văn Tuyển, bộ trưởng bộ tuyên truyền huyện Hạ Xuân Mai, phó huyện trưởng thường vụ Dư Thuận và bí thư Đảng ủy trấn Đông Cương Ninh Biên Viễn.

Bốn người cộng thêm Hầu Bách Lương..., như vậy là có năm phiếu. Năm phiếu này cũng chính là tiền vốn để Hầu Bách Lương có thể hô phong hoán vũ trong huyện Ân Huyền, là tiểu đoàn thể do Hầu Bách Lương xây dựng.

Dĩ nhiên nếu như nói đoàn thể này vô cùng vững chắc, vậy thì Tô Mộc không cho rằng như vậy. Dưới gầm trời này làm gì có quan hệ đồng minh nào đáng tin? Phản bội là bởi vì thẻ đánh bạc không đủ, đây thật sự là một lời răn chưa bao giờ sai.

Tô Mộc biết rõ trong tiểu đoàn thể này, nếu như nói có ai có thể vận hành, thì Ninh Biên Viễn chính là một trong số đó.

Hiện tại Tô Mộc lại nhận được tin tức từ chỗ Hoàng Luận Đàm, biết Phí Mặc sẽ ủng hộ mình, cộng thêm chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Mạnh Thường Trực, như vậy là bên phía Tô Mộc đã có ba phiếu. Nhưng nếu chỉ có ba phiếu này thì còn xa mới đủ, Tô Mộc vẫn còn hậu thủ phía sau. Bởi vì Tô Mộc biết còn có một người tuyệt đối đứng bên cạnh mình, người này chính là bộ trưởng bộ tổ chức huyện ủy Phan Úy Nhiên.

Tin tức nhận được từ Trương Bắc Hạ vẫn chưa đủ chính xác.

Tô Mộc biết lai lịch của Phan Úy Nhiên, là bởi vì được xác nhận từ chỗ Thịnh Tỉnh. Mặc dù Thịnh Tỉnh không nói rõ, nhưng đã biểu lộ ra, nếu khai triển công việc trong huyện Ân Huyền, Phan Úy Nhiên sẽ trở thành trợ thủ cho mình. Thịnh Tỉnh nói thế nào cũng là Bộ trưởng bộ tổ chức thị ủy, muốn vận hành một người thành người của mình, hoàn toàn không có bất kỳ vấn đề khó khăn nào.

Cho nên trước khi chưa xác định chắc chắn chỗ đứng của một người, mặc cho người khác nói ba hoa chích choè, đó đều là che dấu, cũng là hư ảo. Nếu hoàn toàn tin tưởng, vậy thì anh sẽ xui xẻo.

Như vậy chính là bốn phiếu!

Bốn phiếu cộng thêm năm phiếu chính là chín phiếu, còn lại hai phiếu chính là bí thư ban Kỷ luật thanh tra huyện Cố Diễn Lý và Bộ trưởng mặt trận thống nhất huyện Trương Đạc. Nói thật, bây giờ Tô Mộc không biết Trương Đạc đã nhận được tin tức hay chưa, theo đạo lý, Trương Đạc có lẽ đã biết rõ thân phận của mình. Dù sao Tô Mộc biết, quân khu tỉnh Yến Bắc đều ở dưới sự khống chế của Từ lão, Từ lão chính là linh hồn của quân khu này.

Nếu như Trung Nguyên đã đoán được Chu Phụng Tiền sẽ kêu mình tới đây đảm nhiệm vị trí bí thư huyện ủy, cũng không có đạo lý không đề cập tới, lên tiếng kêu gọi trước. Phải biết rằng Tô Mộc lúc này không giống với trước kia, không cần chơi trò bồi dưỡng ở cơ sở. Dù sao Tô Mộc đã là bí thư huyện ủy cấp chính xử, thuộc về hàng ngũ nhân tài có thể bồi dưỡng.

Nhưng không sao cả, bất kể bên phía Trương Đạc như thế nào, chuyện của Tô Mộc chính là như vậy. Mà trước khi làm chuyện này, Tô Mộc muốn bảo đảm bốn phiếu của mình, sau đó lay động ý nghĩ của người bên phía Hầu Bách Lương.

Nếu đổi lại là những người khác, tuyệt đối sẽ không làm như Tô Mộc. Nhưng Tô Mộc có đại sát khí là quan bảng, thật sự chỉ cần nhìn một cái, là có thể ảnh hưởng đến bốn người còn lại.

Chưa nói những thứ khác, chỉ cần trong hội nghị thường ủy lần này, bảo đảm có người bỏ phiếu trắng là Tô Mộc có thể chiếm cứ địa vị chủ đạo tuyệt đối.

Người đầu tiên Tô Mộc khóa mục tiêu chính là Dư Thuận.

Cho dù ai cũng biết, phó Huyện trưởng thường vụ trong chính quyền huyện là nhân vật trọng yếu thế nào. Đây cũng là vị trí nhạy cảm, bởi vì ngoài Huyện trưởng, đây là vị trí có lợi nhất trong chính quyền huyện. Nếu như vị trí Huyện trưởng để trống..., cơ hội phó Huyện trưởng thường vụ tiếp nhận là rất lớn.

- Mộ Bạch, hỏi thăm Dư huyện trưởng hiện tại có rảnh hay không, nếu rãnh rỗi, mời hắn tới đây một chuyến, tôi sẽ ở đây chờ hắn.

- Vâng, bí thư!

Khi Dư Thuận nhận được điện thoại của Mộ Bạch, có chút ngây người. Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, Tô Mộc lại kêu Mộ Bạch gọi điện thoại cho hắn, muốn gặp mặt vào lúc này.

Tô Mộc rốt cuộc nghĩ như thế nào?

Chẳng lẽ không biết mình vẫn đi theo cước bộ của Hầu Bách Lương sao?

Tại sao Mạnh Thường Trực mới vừa thông báo sẽ mở hội nghị thường ủy, Tô Mộc lại làm ra hành động như vậy, trong chuyện này chẳng lẽ có cái gì cổ quái hay sao?

Nhưng bất kể có phải cổ quái hay không, Dư Thuận cũng biết mình phải chạy tới tòa nhà huyện ủy. Nếu Tô Mộc triệu kiến, mà hắn dám không tới, vậy tính chất sẽ rất nghiêm trọng. Hơn nữa lúc này Dư Thuận cũng rất muốn biết, rốt cuộc tại sao Tô Mộc lại muốn gặp mình.

- Anh còn chưa cơm nước xong, mà phải đi làm rồi sao?

Dư Thản vợ Dư Thuận hỏi.

- Có chút việc gấp, bí thư gọi anh qua đó.

Dư Thuận nói.

- Tô Mộc sao? Tên bí thư con nít đó con anh qua có chuyện gì?

Dư Thản không kiên nhẫn nói.

- Em có thể đừng như vậy được không, ở nhà cũng không thể nói như vậy, vạn nhất em nói quen mồm, sau khi ra ngoài cũng nói như vậy, bị người khác nghe thấy, anh còn làm sao lăn lộn được nữa!

Dư Thuận quát khẽ.

- Được, biết rồi. Nhưng anh phải nhớ, tối nay chúng ta có hẹn đi gặp Hoàng đại tiên, bệnh của Đào nhi nhà chúng tôi phải nhờ Hoàng đại tiên mới chữa được.

Dư Thản cau mày nói.

- Biết rồi.

Dư Thuận gật đầu nói.

Dư Thuận Dư Thản, nói ra hai người này có thể đi cùng nhau, cũng bởi vì cái tên của cả hai. Thuận Thản chính là nói vợ chồng bọn họ, hơn nữa bọn họ đều cùng họ, cho nên mới có thể lấy nhau. Sau khi Dư Thuận cưới Dư Thản, đường quan trường của hắn thật sự rất thuận lợi.

Tuy nhiên trong lúc đang thuận lợi như vậy đột nhiên xảy ra một chuyện, khiến cho hai vợ chồng giống như rơi vào trong tai nạn, đó chính là con trai duy nhất của bọn họ Dư Đào, bỗng nhiên bị bệnh viêm não. Hai người không biết đã khám qua bao nhiêu bác sĩ, đi tới bao nhiêu bệnh viện lớn, cũng đều vô dụng.

Hoàng đại tiên theo lời Dư Thản nói cũng chỉ là hi vọng tinh thần của bọn họ khi đã gần như tuyệt vọng.

Hiện tại Dư Thản đã có chút dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, nếu có thể có cách cứu Dư Đào tốt hơn, nàng cũng sẽ đi thử. Dư Thản đã không còn khả năng sinh đẻ được nữa, Dư Đào chính là tất cả hi vọng của nàng.

Hơn nữa cho dù vẫn còn khả năng sinh đẻ, Dư Thản tuyệt đối cũng không từ bỏ cách trị liệu cho Dư Đào, bởi vì đây chính là con ruột của nàng.

Một giờ hai mươi phút!

Tòa nhà huyện ủy!

Phòng làm việc bí thư huyện ủy!

Khi Dư Thuận xuất hiện ở chỗ này, dưới sự hướng dẫn của Mộ Bạch tiến vào, Tô Mộc liền mỉm cười từ phía sau bàn làm việc đi ra, ngồi xuống vị trí tiếp khách bên cạnh Dư Thuận. Dư Thuận nhìn vẻ mặt tươi cười của Tô Mộc, trong lòng suy đoán, Tô Mộc rốt cuộc muốn làm gì.

- Dư huyện trưởng, tùy tiện gọi anh tới đây, không làm trễ nãi chuyện của anh sao?

Tô Mộc cười đưa tới một điếu thuốc lá.

Dư Thuận vội vàng nhận lấy, bất kể trong lòng khinh thường Tô Mộc như thế nào, nhưng công phu ngoài mặt Dư Thuận vẫn biết làm. Nếu ngay cả công phu như vậy cũng không làm nổi, vậy Dư Thuận chính là chân chính vạch mặt với Tô Mộc rồi.

Một phó Huyện trưởng thường vụ đối đầu với một bí thư huyện ủy, có thể thắng được sao?

- Không có, dĩ nhiên không có. Không biết lần này Tô bí thư gọi tôi tới đây, là có chuyện gì?

Dư Thuận suy nghĩ một lát, cũng không trì hoãn, đi thẳng vào vấn đề. Trong lòng Dư Thuận thật sự không có bao nhiêu tình cảm đối với Tô Mộc, vì vậy không cần thiết tôn trọng quá mức.

Thái độ này, Tô Mộc cũng đã đoán trước.

Bởi vì trong tin tức quan bảng cho thấy, trị số độ thân mật của Dư Thuận cũng chỉ là năm. Nhưng khi bí mật và bệnh ẩn giấu của hắn xuất hiện tin tức, thật sự khiến hai mắt Tô Mộc tỏa sáng.

Quan bảng, chính là để chuẩn bị cho giờ khắc.

Bệnh không tiện nói ra: cơ thắt lưng vì vất vả mà sinh bệnhm dẫn đến nửa người tê liệt!

Bí mật: tối nay không biết Hoàng đại tiên có thể chữa khỏi bệnh viêm não cho Dư Đào hay không!

Chính là chỗ khác biệt này đã đủ cho Tô Mộc tiến hành vận hành, ngoài hai điều này, tin tức còn lại xuất hiện càng làm cho Tô Mộc cảm thấy kinh ngạc. Bởi vì trong mưu đồ nhân mạch của Dư Thuận lại ít đến mức đáng thương. Nói cách khác chỗ của hắn ngoài Hầu Bách Lương, chỉ còn lại ba người, mà ba người này trong quan trường huyện Ân Huyền, đều là tiểu nhân vật có cũng được mà không có cũng không sao.

Tại sao lại xuất hiện tình huống như thế?

Nói thế nào Dư Thuận cũng là phó Huyện trưởng thường vụ huyện Ân Huyền, chẳng lẽ ngay cả an bài người của mình cũng không làm sao?

Dư Đào bị viêm não, cái này giống với tin tức mình lấy được, Dư Thuận quả nhiên có một nhi tử. Nếu không đoán sai, Dư Thuận sở dĩ không có người nằm vùng, cũng là vì đặt phần lớn tinh lực vào Dư Đào, nếu không quả quyết không thể như vậy.

Dĩ nhiên đây cũng chỉ là suy đoán của Tô Mộc.

- Dư huyện trưởng, thật ra lần này tôi gọi anh tới đây không phải vì công sự.

Tô Mộc cười nói.

- Không phải là công sự?

Dư Thuận cau mày nói.

- Đúng vậy, đúng là không phải là công sự, tôi muốn nói với Dư huyện trưởng là, tôi biết chút y thuật!

Tô Mộc cười nói.

- Tô bí thư thật sự là đa tài đa nghệ, ngay cả y thuật cũng biết, thật sự là... Cái gì? Tô bí thư, ngài nói gì, ngài nói ngài biết y thuật?

Vẻ mặt Dư Thuận bất chợt sửng sốt, gấp giọng hỏi.

- Đúng vậy, tôi nói tôi biết chút y thuật!

Tô Mộc cười nói.

Dư Thuận gắt gao nhìn Tô Mộc, hắn cũng nhận ra lời nói của Tô Mộc chỉ là vu vơ. Tô Mộc khẳng định là biết chuyện của mình, nếu không tại sao trước mặt mình, hắn lại nói hắn biết y thuật. Nhưng biết thì thế nào? Chuyện của mình cũng không phải là bí mật gì, là chuyện ai cũng biết. Mình phấn đấu cả đời vì cái gì, không phải vì con gái có thể hạnh phúc sao?

Dư Đào biến thành như vậy, thật ra hắn cũng có nguyên nhân rất lớn, bởi vì Dư Đào không phải bị bẩm sinh, mà là sau này biến thành, bởi vì một chuyện ngoài ý muốn tạo thành. Dĩ nhiên những điều này chỉ là ý nghĩ ngổn ngang, điều Dư Thuận trực tiếp nghĩ đến chính là, Tô Mộc nói ra lời này là có ý gì.

- Tô bí thư, ngài có ý gì?

Dư Thuận trực tiếp hỏi.

- Tôi không có ý gì, tôi chỉ muốn nói với anh, nếu như có thể, tôi muốn có thời gian đi khám cho Dư Đào, không chừng tôi có thể giúp được chút gì.

Tô Mộc mỉm cười nói.

Đúng là lời này!

Chẳng qua có thể sao?

Dư Thuận bị lời nói của Tô Mộc làm cho sửng sốt, nhưng không phải là vui mừng sửng sốt, mà là không biết nên khóc hay nên cười.