Quan Bảng

Chương 1506: Tôi không có gì để nói với anh




- Nếu như tôi muốn điều tra Huyện Nhất Xây, điều tra Hầu Số Căn, không biết Hạ bộ trưởng có đề nghị gì hay không?

Đây chính là những lời của Tô Mộc!

Khi lời nói này vang lên, Hạ Xuân Mai liền đứng lên, hai mắt gắt gao nhìn Tô Mộc, ngưng trọng hỏi:

- Tô bí thư, ngài nói gì?

Chẳng lẽ Tô Mộc biết bí mật gì hay sao?

Không có đạo lý, Tô Mộc chỉ mới đến đây, hắn không thể nào biết chuyện giữa mình và huynh đệ Hầu thị. Thậm chí cho dù là Hầu Bách Lương hay là Hầu Số Căn, càng không thể nói ra chuyện liên quan đến mình.

Đúng, Tô Mộc tuyệt đối không thể nào biết bí mật của mình.

Nhưng nếu không biết bí mật của mình, vậy Tô Mộc nói lời này là có ý gì? Hắn muốn thử dò xét mình, hay là chân chính muốn lắng nghe ý kiến của mình?

Trong nháy mắt, Hạ Xuân Mai phát hiện mình không có cách nào nhìn thấu vị bí thư huyện ủy trẻ tuổi trước mặt này. Nếu như lúc trước nàng còn có ý tứ khinh thường Tô Mộc, thì thời khắc này Hạ Xuân Mai thật sự sinh lòng sợ hãi rồi.

Chuyện Trương Bắc Hạ như thế nào, Hạ Xuân Mai biết rất rõ. Cho nên Tô Mộc đến đây sắm vai gì, Hạ Xuân Mai cũng biết rõ. Trước kia nàng còn cho rằng Tô Mộc không ép được trận cước, nhưng bây giờ xem ra mình đã đoán sai.

Nếu thượng cấp dám phái Tô Mộc tới đây, chính là khẳng định tin tưởng Tô Mộc. Còn nếu Tô Mộc không có bản lãnh, không có tài năng, làm sao dám tiếp nhận chuyện này.

Nhưng lẽ nào mình có thể nói ra sự thật hay sao?

Không thể, lúc này huyện Ân Huyền nói thế nào cũng là thiên hạ của Hầu Bách Lương. Mà bên trong thành phố Hầu Bách Lương cũng có hậu đài phía sau, có phó bí thư thị ủy Giang Hà ủng hộ, không phải ai muốn động đến Hầu Bách Lương là có thể động.

- Tô bí thư, tôi vẫn có chút không rõ ý tứ của ngài.

Sau khi Hạ Xuân Mai nghĩ thông suốt chuyện này liền chậm rãi nói.

- Thật sự không rõ sao?

Tô Mộc mỉm cười giơ tay lên:

- Hạ bộ trưởng, có mấy lời này tôi chỉ nói với người thông minh, có một số việc không phải muốn giấu diếm là có thể giấu được. Thời đại này, trừ phi là không làm, chỉ cần làm nhất định sẽ bị bắt. Hầu Số Căn của Huyện Nhất Xây chính là như vậy, những người khác trong thường ủy huyện ủy chúng ta cũng như vậy. Nói với cô những lời này, cô nghe có lẽ sẽ cảm thấy có chút nhàm chán và hoang đường, nhưng tôi thật sự hi vọng cô có thể suy nghĩ thật kỹ lời nói của tôi. Được rồi, Hạ bộ trưởng, nếu cô còn có việc, vậy thì đi mau lên. Đừng quên một lát nữa sẽ cử hành hội nghị thường ủy huyện ủy hội.

- Vâng!

Khi Hạ Xuân Mai rời khỏi phòng làm việc, cũng giống như Dư Thuận, trên mặt đồng dạng cũng ngưng trọng.

Lúc này chuyện Hạ Xuân Mai từ trong phòng Tô Mộc đi ra, đã bị một số người bắt đầu đi làm nhìn thấy. Mặc dù bọn họ không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy vẻ mặt ngưng trọng của Hạ Xuân Mai, cũng biết chuyện không đơn giản.

Người của bộ tuyên truyền huyện ủy, lại càng quyết đoán câm miệng né tránh, không ai dám đi chọc vào Hạ Xuân Mai lúc này.

Hạ Xuân Mai trở lại phòng làm việc, sau khi ngồi xuống, đầu óc liền chìm vào trong suy nghĩ. Mà càng suy nghĩ sâu xa, nàng càng cảm giác lời nói của Tô Mộc không phải là tùy ý, mỗi câu nói đều lập lờ nước đôi, nhìn như có điều chỉ thị nhưng lại không giống như vậy. Nói những lời như vậy, càng suy nghĩ, lại càng có thể cảm giác Tô Mộc bất phàm.

- Chẳng lẽ Tô Mộc thật sự muốn động đến Huyện Nhất Xây sao?

Trong đầu Hạ Xuân Mai hiện ra dung mạo của Hầu Số Căn, trong đáy mắt chớp động vẻ tàn nhẫn:

- Tô Mộc, nếu cậu quả thật dám động đến Hầu Số Căn, vậy tôi sẽ phối hợp với cậu, cho dù là liều mạng thân bại danh liệt, tôi cũng sẽ giúp cậu bắt được Hầu Bách Lương. Hai huynh đệ bọn họ đều là loại người cặn bã bại hoại, không bằng đồ cầm thú. Tô Mộc, giờ chỉ xem cậu có can đảm và năng lực như thế không thôi.

Dư Thuận và Hạ Xuân Mai tiếp kiến, quan bảng xoay tròn, đạt được tin tức thật sự khiến cho Tô Mộc cảm thấy bất ngờ. Hạ Xuân Mai có khả năng lĩnh hội được ý của mình hay không, đây không phải là chuyện Tô Mộc có thể khống chế. Nhưng hắn vẫn ký thác kỳ vọng đối với Dư Thuận, Tô Mộc tin tưởng chỉ cần Dư Thuận đến bệnh viện huyện, sau khi từ trong bệnh viện đi ra, đến lúc khai hội sẽ biết nên lựa chọn như thế nào.

Tính toán thời gian, hiện tại Tô Mộc có thể hẹn thêm một người nữa. Bên phía Hầu Bách Lương, ngoài Ninh Biên Viễn, bên phía huyện ủy chỉ còn lại một bí thư chính pháp ủy huyện Mã Văn Tuyển. Nói ra Mã Văn Tuyển mặc dù là bí thư chính pháp ủy, cũng rất ít khi làm việc ở đây.

Nguyên nhân rất đơn giản, trong tòa nhà huyện ủy, phía trên Mã Văn Tuyển còn có bí thư huyện ủy, có phó bí thư khối đảng huyện ủy, nếu dám lỗ mãng, sẽ để người khác mượn cớ.

Cho nên nhiều lúc, Mã Văn Tuyển cũng đi làm ở cục công an huyện. Phải biết rằng ở chỗ này, Mã Văn Tuyển chính là quan viên lớn nhất, lời nói ra có ai dám không nghe? Người nào dám không nghe sẽ thu thập người đó.

Duới tình huống như thế, Tô Mộc trực tiếp tìm Mã Văn Tuyển tới.

Khi Mã Văn Tuyển xuất hiện ở phòng làm việc, nhận điếu thuốc Tô Mộc đưa tới, quan bảng cũng bắt đầu xoay tròn. Độ thân mật là số không, lên chức tạm thời chưa có, thật ra tin tức khiến Tô Mộc cảm thấy bất ngờ chính là, bệnh không tiện nói ra và bí mật của Mã Văn Tuyển đúng là một đại thu hoạch.

Bệnh không tiện nói ra: U ác tính! Bệnh lây qua đường sinh dục!

Bí mật: Bất luận như thế nào cũng tuyệt đối không thể để cho Tô Mộc nắm giữ cục công an huyện.

Biết trong lòng Mã Văn Tuyển chống cự lại mình, nhưng Tô Mộc không ngờ Mã Văn Tuyển lại chống cự hoàn toàn đến mức như thế, dĩ nhiên bất luận như thế nào cũng không thể để mình nắm giữ cục công an huyện. Mã Văn Tuyển ngươi nghĩ mình là ai? Ngươi cho rằng ngươi là bí thư chính pháp ủy huyện là có thể lấy thúng úp voi sao? Ngươi phải biết rằng ở trên đầu ngươi còn có tổ chức, có thượng cấp. Nếu như lúc trước Tô Mộc còn muốn mạnh mẽ động thủ, thì hiện tại hắn lại có ý khác.

Khối u ác tính này sẽ trực tiếp chôn vùi tính mạng của Mã Văn Tuyển!

Bệnh lây qua đường sinh dục đã bộc lộ ra tác phong sinh hoạt của Mã Văn Tuyển rất bừa bãi!

Bất kể là loại nào, chỉ cần bộc phát ra, cũng sẽ khiến cho Mã Văn Tuyển trong nháy mắt rơi vào thế nguy hiểm. Trên người bị bệnh như vậy, thời gian Mã Văn Tuyển có thể lưu lại trên vị trí này cũng không còn nhiều. Hơn nữa đến lúc đó sợ rằng còn có niềm vui ngoài ý muốn, đó chính là vị trí bí thư chính pháp ủy huyện.

Nếu như có thể, Tô Mộc muốn tranh thủ vị trí này cho Từ Viêm!

Những chuyện này Mã Văn Tuyển hoàn toàn không biết, hiện tại hắn ngồi ở đây, trong đầu đang nghĩ đến nên ứng phó như thế nào với câu hỏi của Tô Mộc. Hắn căn bản không biết, Tô Mộc đã sớm nhìn thấu lai lịch của hắn.

- Tô bí thư, sắp đến giờ họp của thường ủy huyện ủy rồi, không biết lúc này ngài tìm tôi tới đây, có chuyện gì phân phó?

Mã Văn Tuyển mặc dù ngồi xuống, nhưng thần thái rất xấc láo.

Thân là thường ủy huyện ủy lâu đời ở huyện Ân Huyền, làm người bên phía Hầu Bách Lương, Mã Văn Tuyển có hậu đài phía sau, trong lòng vốn đã không để mắt đến Tô Mộc. Theo hắn thấy Tô Mộc cũng giống như Trương Bắc Hạ, không thể ở lâu trong huyện Ân Huyền, mà rất nhanh chóng bị bắt đi. Đến lúc đó Hầu Bách Lương một cách tự nhiên sẽ thượng vị, trở thành bí thư huyện ủy huyện Ân Huyền.

Mặc dù bây giờ ngoài mặt mình vẫn duy trì cái gọi là tôn kính khách sáo với Tô Mộc, nhưng thái độ chân thực của mình, bất kể đừng Tô Mộc có thể cảm nhận được hay không, Mã Văn Tuyển thật sự vẫn bất mãn.

Thái độ và ý nghĩ của Mã Văn Tuyển, hiện tại Tô Mộc dĩ nhiên biết. Cũng bởi vì biết, cho nên Tô Mộc cũng chưa muốn đi thuyết phục hắn. Dù sao Mã Văn Tuyển đã như vậy, cũng ý nghĩa hắn không có khả năng đứng bên cạnh mình.

Thái độ của Tô Mộc lúc này đang biến thành giải quyết việc chung.

- Lúc này kêu anh tới đây, là muốn báo cho anh biết, buổi trưa hôm nay lúc ăn cơm ở súp dê Ngự Thiện, một người ở Huyện Nhất Xây tên là Liêu Khải Sơn, là tôi báo cáo. Lúc này hắn có lẽ đang bị nhốt trong cục công an huyện, tiếp nhận điều tra?

Tô Mộc lạnh nhạt nói.

Liêu Khải Sơn?

Trong lòng Mã Văn Tuyển chợt run lên, tại sao lúc này Tô Mộc lại hỏi tới chuyện của Liêu Khải Sơn. Chuyện phát sinh ở súp dê Ngự Thiện trưa hôm nay, Mã Văn Tuyển cũng biết. Đừng nói đây là huyện Ân Huyền, chỉ cần có bất kỳ động tĩnh gì, cũng đừng giấu diếm được cục trưởng cục công an huyện như hắn. Còn nói về Liêu Khải Sơn, hắn là tâm phúc của Hầu Số Căn, cũng từng có vài lần duyên phận với mình, Mã Văn Tuyển cũng có chút chiếu cố hắn.

Cho nên sau khi Liêu Khải Sơn bồi thường tiền, chỉ xoay một vòng trong cục công an huyện liền được thả ra. Mã Văn Tuyển làm thế nào cũng không nghĩ rằng, vào lúc này Tô Mộc lại tự mình hỏi thăm chuyện của Liêu Khải Sơn.

Hơn nữa Tô Mộc trực tiếp hỏi là Liêu Khải Sơn có bị tạm giam hay không!

Nếu nói Tô Mộc không biết chuyện Liêu Khải Sơn đã bị thả ra, đánh chết Mã Văn Tuyển cũng không tin. Biết nhưng còn cố ý hỏi như vậy, không phải là nói rõ muốn gây chuyện sao? Tìm ai gây chuyện? Đương nhiên là tìm mình, chẳng lẽ Tô Mộc muốn thừa dịp này can thiệp vào chính pháp ủy huyện sao? Tô Mộc muốn thò voi vào trong phạm vi mình quản lý sao? Khẳng định là như vậy!

Không biết coi như xong, hiện tại nếu đoán được ý nghĩ của Tô Mộc, Mã Văn Tuyển quả quyết không thể để cho Tô Mộc được như ý. Chính pháp ủy huyện chính là địa bàn của Mã Văn Tuyển hắn, bất luận kẻ nào cũng đừng hòng nhúng tay vào đây.

- Tô bí thư, chuyện của Liêu Khải Sơn, tôi thật sự không biết. Nhưng tôi từng nghe nói về Liêu Khải Sơn. Ngài yên tâm, nếu là Tô bí thư báo cáo, chuyện này tôi sẽ đích thân xử lý.

Mã Văn Tuyển nói.

- Anh xác định sẽ đích thân xử lý?

Tô Mộc hỏi.

- Dĩ nhiên!

Mã Văn Tuyển nói.

- Nếu như vậy là tốt nhất, ngoài chuyện này ra tôi còn muốn nói với anh là, chuyện Trương Mâu lừa dối phát sinh trong thành phố, ảnh hưởng cực kỳ ác liệt. Chính pháp ủy huyện các anh phải nghiêm khắc dựa theo an bài trong thành phố, tiến hành hoạt động phổ biến pháp luật thông qua chuyện này.

Tô Mộc nói.

- Vâng, tôi hiểu!

Mã Văn Tuyển gật đầu nói.

- Vậy cứ như thế đi, trở về chuẩn bị đi họp đi.

Tô Mộc cười nói.

- Vâng!

Cuộc nói chuyện của hai người đại khái kết thúc với thái độ giải quyết việc chung. Tô Mộc nhìn Mã Văn Tuyển rời đi, khóe miệng hiện ra nụ cười lạnh.

Nửa thùng sắt giang sơn, chỉ cần tiêu diệt từng bộ phận, cũng sẽ sụp đổ trong nháy mắt.

Huyện Ân Huyền, tôi không tin không chỉnh đốn được các người.