Quan Bảng

Chương 1512: Kết quả kinh người




Bất cứ lúc nào bất kỳ lựa chọn nào cũng có ý nghĩa riêng của nó, không có lựa chọn nào là tùy ý. Cho dù là trước khi chết, có một số người làm ra lựa chọn gần như mù quáng, nhưng tất cả đều có ý nghĩa.

Cho nên hiện tại không có ai cho rằng Phí Mặc lại vô duyên vô cớ tiến hành lựa chọn.

Đứng sau lưng Phí Mặc là người nào, bất cứ ai ở đây cũng rất rõ ràng, đó chính là thị trưởng Hoàng Vĩ Sâm. Hiện giờ Phí Mặc ở chỗ này công khai biểu thị ủng hộ Tô Mộc, điều này này ý nghĩa như thế nào, rất nên gọt dũa suy nghĩ.

Nhưng bất kể như thế nào, những chuyện đó là chuyện sau này, hiện giờ cục diện đã là ba đấu ba.

Nhưng nếu bên phía Tô Mộc, còn có nhân vật cấp quan trọng ra tay, vậy thì tràng diện sẽ thật sự phát sinh biến hóa.

Nghĩ đến cái này, trước mắt Mạnh Thường Trực đột nhiên sáng ngời. Hắn len lén liếc nhìn Tô Mộc, phát hiện Tô Mộc quả nhiên vẫn giữ vẻ trấn định, chỉ dựa vào cái này, là hắn biết Tô Mộc khẳng định còn có hậu thủ. Không ngờ, hắn luôn cho rằng Tô Mộc không thể làm gì được, bây giờ xem ra, Tô Mộc sẽ không đánh trận chiến không nắm chặt.

Nhìn như tùy tiện lựa chọn triệu tập hội nghị thường ủy huyện ủy lần đầu tiên, nhưng trong chuyện này lại từng bước hàm chứa một kích trí mạng dành cho đối phương!

Vẻ mặt Hầu Bách Lương càng ngày càng âm trầm, nhưng hắn vẫn trấn định, đối với cục diện như thế, mặc dù là có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không xuất hiện nhiễu loạn gì lớn.

Cho nên ánh mắt Hầu Bách Lương liền nhìn về hướng Dư Thuận.

Ai cũng biết Dư Thuận là người bên phía Hầu Bách Lương, là trợ thủ tốt nhất chính quyền huyện Hầu Bách Lương có thể nắm trong tay. Cho nên cũng không có người nào cho rằng Dư Thuận có thể nói ra cái gì khác người, nhưng cũng bởi vì ý nghĩ như vậy, cho nên khi Dư Thuận mở miệng nói ra ý kiến của mình, toàn trường hoàn toàn im lặng.

Trời ạ, chuyện này rốt cuộc là thế nào!

Tôi không nghe nhầm chú?

Dư Thuận có thể làm như vậy sao?

- Làm phó Huyện trưởng thường vụ chính quyền huyện, tôi cho rằng hiện tại năm hạng mục xây dựng căn bản của huyện tồn tại vấn đề rất lớn, Huyện Nhất Xây có hiềm nghi trọng đại, cho nên tôi ủng hộ Tô bí thư, tạm thời tuyên bố đình chỉ năm hạng mục này, đồng thời thành lập tổ điều tra, tiến hành điều tra Huyện Nhất Xây!

Dư Thuận quyết đoán nói.

Đúng vậy, Dư Thuận chính là quyết đoán như vậy.

Dư Thuận rất rõ ràng, đây là cơ hội của mình, là lựa chọn có lợi nhất để hắn đứng về phía Tô Mộc. Chỉ cần lần này mình làm ra lựa chọn, bất kể là nói ra cái gì, cũng sẽ lưu lại khúc mắc ở chỗ Hầu Bách Lương. Với tính cách lương bạc của Hầu Bách Lương, tuyệt đối sẽ vứt bỏ mình.

Nói như vậy, Dư Thuận còn không bằng quyết đoán, trực tiếp đứng về phía Tô Mộc, chĩa mũi nhọn về phía Huyện Nhất Xây, trực tiếp chặt đứt chỗ căn cơ của Hầu Bách Lương.

Về phần Hầu Bách Lương sẽ trả thù, Dư Thuận hoàn toàn không thèm để ý. Chưa nói mình ở trong huyện từ trước đến nay không có nhân mạch nào, cho dù có mấy người tương đối quen thuộc, Dư Thuận cũng tự thấy mình làm quan thanh liêm.

Cho nên Dư Thuận liền ngang nhiên làm ra lựa chọn như vậy.

Dĩ nhiên nguyên nhân trọng yếu nhất vẫn là Dư Thuận không muốn chết, hắn không muốn chết, hắn càng không muốn để Dư Đào chết. Tô Mộc có thể vừa nhìn đã nhận ra bệnh của hắn, hơn nữa còn nói nếu có thời gian sẽ đến khám bệnh cho Dư Đào, đây chắc chắn không phải là bắn tên không đích.

Dư Đào cũng rõ ràng, mặc dù lời nói của Tô Mộc có thể tin, nhưng rất có thể đến cuối cùng vẫn không chữa khỏi cho Dư Đào.

Chẳng qua Dư Thuận cũng không dám đánh bạc, bởi vì lần đánh bạc này chính là đánh cược tính mạng của Dư Đào.

Cho dù chỉ có một phần vạn cơ hội, Dư Thuận cũng sẽ chọn Dư Đào, chứ không phải là Hầu Bách Lương.

Một giây!

Mười giây!

Một phút!

Sau khi không khí trong phòng họp đông cứng lại chừng một phút, mới bắt đầu giảm bớt. Không có cách nào, bất kể là người nào, lúc này ánh mắt nhìn Dư Thuận và Tô Mộc, cũng phức và khiếp sợ. Bọn họ biết trước khi Tô Mộc tổ chức cuộc họp đã gặp mặt Dư Thuận, nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy, đã có thể lôi kéo được Dư Thuận hay sao? Chuyện này quả thực quá khó tin?

Nhưng sự thật chính là như thế!

Dư Thuận chẳng những phản bội Hầu Bách Lương, còn là phản bội hoàn toàn, quyết đoán đứng bên phía Tô Mộc, nổ súng về phía Huyện Nhất Xây, đây cũng không phải vì chịu sự chế trụ của người khác, mà là thật sự muốn vạch mặt.

Nhưng mấu chốt là, Dư Thuận lúc trước lại là đồng minh trung thành của Hầu Bách Lương. Ngay cả người như hắn cũng có thể phản bội, vậy những người còn lại thì sao?

Ánh mắt mọi người bất giác đều hướng về phía Hạ Xuân Mai!

Phải biết rằng trước khi tổ chức cuộc họp, Tô Mộc tổng cộng tiếp kiến ba người, Dư Thuận, Hạ Xuân Mai và Mã Văn Tuyển, Mã Văn Tuyển đã đứng bên phía Hầu Bách Lương, còn Dư Thuận lại đứng về phía Tô Mộc, như vậy còn lại Hạ Xuân Mai, rốt cuộc sẽ làm ra lựa chọn như thế nào?

Bốn đấu với ba, tình thế tiếp tục nghịch chuyển.

Tô Mộc lạnh lùng uống nước trà, không có bất kỳ ý tứ nói chuyện. Hắn càng trấn định như vậy, càng khiến vẻ mặt Hầu Bách Lương càng thêm âm tàn, ánh mắt hắn nhìn Dư Thuận, toát ra loại hận ý, giống như muốn xé rách ngay tại chỗ.

- Phó Huyện trưởng Dư, đồng chí làm vậy là có ý gì? Phải biết rằng trong năm hạng mục xây dựng, có hai cái là đồng chí chịu trách nhiệm. Đồng chí nói như vậy, chẳng phải là nói, quyết định lúc trước của đồng chí là sai lầm!

Mã Văn Tuyển lạnh lùng nói.

- Đúng vậy, lúc trước điểm xuất phát của tôi có thể có chút vấn đề, nhưng chỉ cần phát hiện sai lầm, kịp thời sửa đúng là được. Nhân lúc hiện tại năm hạng mục xây dựng còn chưa triển khai quá nhiều, tạm thời đình chỉ tiến hành chỉnh đốn, tôi cũng không cho rằng có gì sai.

Dư Thuận lạnh lùng nói.

Dù sao đã làm ra lựa chọn, vậy Dư Thuận sẽ càng trở nên quyết đoán.

Mã Văn Tuyển ngươi là thứ gì, không phải là con chó trung thành nhất bên cạnh Hầu Bách Lương hay sao. Ngươi muốn sủa về phía ta, cũng phải nhìn xem ta rốt cuộc có cho ngươi cơ hội hay không.

- Vậy sao?

Mã Văn Tuyển nhếch mép nói.

- Đồng chí Mã Văn Tuyển, tôi nghĩ chính xác hay không chính xác, sai lầm hay không sai lầm, đó là chuyện của chính quyền huyện, đồng chí là bí thư chính pháp ủy huyện, chẳng phải rất quen thuộc với những chuyện đó sao. Hơn nữa bây giờ là thời gian giơ tay, đồng chí nói ra lời này, là có ý gì.

Tô Mộc lạnh nhạt nói.

Lời nói rất bình tĩnh, nhưng để lộ ra một luồng hơi thở uy hiếp cấp trên. Ngay cả Mã Văn Tuyển, đụng chạm thái độ này của Tô Mộc, nhìn vẻ mặt của hắn, cũng không dám nói thêm gì nữa. Chẳng qua trong lòng chỉ mắng chửi Tô Mộc và Dư Thuận như máu chó.

- Thật là thủ đoạn!

Hầu Bách Lương thấp giọng nói.

Lời nói rất nhỏ, nhưng lại làm cho tất cả mấy vị ở đây đều nghe được. Tô Mộc hoàn toàn không để ý, thậm chí cũng không nhìn Hầu Bách Lương một cái, mà ngón tay gõ lên mặt bàn, rất tùy ý nói:

- Tiếp tục đi!

Bốn đấu với ba, bỏ phiếu tiếp tục!

Lúc này mỗi một phiếu đều vô cùng trân quý và trọng yếu, mười một thường ủy huyện ủy, đã có bảy người biểu thị thái độ, còn lại bốn người, chính là Hạ Xuân Mai, Phan Úy Nhiên, Cố Diễn Lý và Trương Đạc.

Trong bốn người này, ngoài Hạ Xuân Mai là người bên phía Hầu Bách Lương, còn lại ba người đều là phái trung lập. Nhưng trong phái trung lập này, cũng có ngoại lệ.

Nói thí dụ như quan hệ giữa Trương Đạc và Phí Mặc cũng không tệ, bình thường giữ vững trung lập, là bởi vì Phí Mặc không biểu lộ thái độ, dưới tình huống Phí Mặc tỏ thái độ, xem chừng Trương Đạc cũng sẽ không trung lập nữa.

Quả nhiên!

- Tôi ủng hộ Tô bí thư!

Trương Đạc nói.

Năm đấu với ba!

Lúc này tâm tình Hầu Bách Lương đã chìm đến đáy cốc rồi!

Năm đấu với ba, điều này ý nghĩa như thế nào? Ý nghĩa toàn bộ ba người còn lại đều phải ủng hộ hắn, thì hắn mới có thể thắng lợi, mới có thể tạo thành cục diện sáu đấu với năm, nếu không cho dù có hai người ủng hộ hắn, hắn cũng có kết quả thất bại.

Tại sao có thể như vậy?

Chuyện này rốt cuộc là thế nào?

Dư Thuận, đừng để ta tìm được cơ hội, nếu không ta sẽ thu thập chết ngươi!

Hầu Bách Lương hiện tại không hận Tô Mộc, mà chỉ căm hận Dư Thuận, bởi vì nếu không phải vì Dư Thuận..., cục diện đã không bết bát như thế.

Còn Dư Thuận thì sao?

Vẻ mặt Dư Thuận hiện tại rất trấn định, dù sao chuyện đã như vậy, không cần thiết lo sợ bất an nữa. Có đôi khi có một số quyết định trước khi chưa làm, nhất định sẽ cảm thấy khó có thể thừa nhận khó có thể đối mặt. Nhưng chỉ cần làm rồi, tất cả mọi chuyện sẽ khác.

Năm đấu với ba, Tô Mộc đã vượt lên đầu.

- Tôi cũng cho rằng hiện tại năm hạng mục xây dựng trong huyện đã đi chệch hướng kế hoạch ban đầu, trách nhiệm của Huyện Nhất Xây trong chuyện này tuyệt đối không thể trốn tránh, cho nên tôi đề nghị tạm thời đình chỉ, tôi ủng hộ Tô bí thư.

Phan Úy Nhiên nói.

Cái này thật ra cũng không tính là bất ngờ. Ai cũng biết hậu đài phía sau Phan Úy Nhiên là Bộ trưởng bộ tổ chức thị ủy Thịnh Tỉnh, mà Thịnh Tỉnh lại đứng về phía Tô Mộc, điều này cũng ý nghĩa Phan Úy Nhiên không thể giữ vững cái gọi là trung lập như trước kia.

Bây giờ nhìn lại, quả nhiên là như thế.

Sáu đấu với ba!

Chuyện phát triển tới đây, còn dư lại hai phiếu thật ra đã không còn bao nhiêu ý nghĩa, bởi vì bất kể hai người đó bỏ phiếu như thế nào, kết quả cuối cùng cũng giống nhau, cũng là Tô Mộc giành được toàn thắng.

Hầu Bách Lương đã không biết nên hình dung tâm tình của mình lúc này như thế nào nữa!

Nhưng bỏ phiếu thì nhất định vẫn phải bỏ, bởi vì đây không chỉ đơn giản là bỏ phiếu, mà nó còn là một loại biểu thị thái độ, một loại đứng thành hàng. Đây là lần đầu tiên Tô Mộc tiến hành hội nghị thường ủy huyện ủy, khiến mọi người đưa ra quyết định như vậy, thật sự là cử chỉ sắc bén nhất.

- Tôi ủng hộ ý kiến của Tô bí thư!

Cố Diễn Lý chậm rãi nói.

Dù sao chuyện đã như vậy, Cố Diễn Lý cho dù có bỏ phiếu cho Hầu Bách Lương cũng vô dụng, nếu thông minh một chút..., đương nhiên là sẽ đứng về phía Tô Mộc, cho nên lá phiếu của hắn cũng không có ai có bất kỳ ý kiến gì.

Bảy đấu với ba!

Lúc này vẻ mặt của Hầu Bách Lương, Mã Văn Tuyển và Ninh Biên Viễn đã âm trầm muốn chết, chuyện phát triển đến lúc này, bọn họ đã không biết nên nói như thế nào, nên nói cái gì. Chẳng lẽ cục diện bọn họ vất vả tạo ra, lại bị Tô Mộc đánh bại như vậy hay sao?

Nếu thật sự như vậy, đây cũng là kết quả làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi!

Trái tim của Hạ Xuân Mai lúc này mới lặng lẽ bình ổn, nàng nghĩ, nếu phần trăm đã như vậy, Tô Mộc cũng sẽ không tham lam níu lấy nàng không thả nữa, cho dù nàng bỏ phiếu cho Hầu Bách Lương cũng rất bình thường.

Tuy nhiên, khi tất cả mọi người đều cho rằng đại cục đã định, Tô Mộc lại nói một câu, khiến cho không khí phòng họp lại trở nên phấn khích.