Quan Bảng

Chương 1539: Ẩn tình đáng sợ




Lúc này Dư Đào, nhắm mắt yên tĩnh nằm ngủ. Trên mặt không bất kỳ chấn động tâm tình gì, giống như một hoạt tử nhân. Tô Mộc nhìn gương mặt đáng lẽ phải tràn đầy khí tức mặt trời, trong lòng không khỏi có chút đáng tiếc.

Cho đến lúc này, Tô Mộc mới có thể cảm giác được tâm tình của Dư Thuận và Dư Thản trước đó. Chính là sự khó chịu mà người ngoài không thể hiểu nổi. Trừ phi là người chí thân, bằng không cho dù là chứng bệnh cực lớn, những người khác dù thế nào cũng không có khả năng cảm nhận được thống khổ.

Tô Mộc chậm rãi ngồi xuống, đưa ngón tay ra chạm vào cánh tay Dư Đào. Mà trong nháy mắt vừa chạm vào, chân mày Tô Mộc chợt nhíu lại.

Không ngờ là nhầm!

Trước đó, tin tức nhận được từ chỗ Dư Thuận không ngờ là giả. Dư Đào cũng không phải bị bệnh bại não!

Đã nói mà.

Bại não là một từ định nghĩa đặc biệt. Bình thường chỉ xuất hiện trong một tháng sau khi sinh. Do các loại nguyên nhân khiến não bọn họ bị tổn thương, hoặc não phát triển đặc biệt đưa đến họ vận động khó khăn. Dư Đào bị làm sao?

Trước đó nói là Dư Đào sau này mới biến thành như vậy. Hiện tại theo quan bảng xoay tròn, Tô Mộc nhận được tin tức kinh người.

Bởi vì ở trong quan bảng xoay tròn, không những chỉ ra biện pháp làm sao có thể trị liệu loại bệnh này, đồng thời còn hiện ra một tin tức trọng yếu nhất. Chính là, bệnh này do người hãm hại tạo thành.

Là ai lại lòng dạ độc ác như vậy, không ngờ lại ra tay đối với một đứa trẻ như Dư Đào!

Dư Thuận và Dư Thản đứng ở bên cạnh, không dám thở mạnh. Cho dù trước đó, trong lòng Dư Thản không tin Tô Mộc, nhưng khi thấy Tô Mộc khám bệnh như vậy, vẫn hi vọng hắn có thể thành công. Càng bởi vì hi vọng như vậy, cho nên lại càng lo lắng.

- Bí thư, thế nào?

Sau khi Dư Thuận nhìn thấy ngón tay Tô Mộc buông cổ tay Dư Đào ra, vội vàng hỏi.

- Chúng ta ra ngoài rồi hãy nói!

Tô Mộc thản nhiên nói.

- Được!

Chờ đến phòng khách, mọi người lần lượt ngồi xuống, ánh mắt Tô Mộc nhìn về phía Dư Thuận, lộ ra một sự thận trọng và nghiêm túc.

- Lão Dư, bệnh của Dư Đào cũng không phải là bại não như các người nghĩ. Não của hắn bị va chạm mãnh liệt sau đó mới có thể hình thành tình trạng như vậy. Hơn nữa tôi còn có thể đoán được, Dư Đào cũng không phải là bởi vì ngoài ý muốn. Bởi vì bệnh như vậy, rõ ràng là có người âm mưu mà ra. Nếu không không có khả năng ngoan độc đập nhiều lần ở trên đầu hắn như vậy.

- Cái gì? Không phải bại não sao?

Dư Thuận kinh ngạc kêu lên.

- Trước đây đã xảy ra chuyện gì, anh có thể nói cho tôi nghe một chút được không?

Tô Mộc hỏi.

- Trước đây, khi Đào Nhi tan học về nhà, gặp được tai nạn xe cộ mới biến thành như vậy. Là do một người xa lạ báo."

Dư Thuận theo bản năng nói.

- Người xa lạ sao?

Lông mày Tô Mộc nhíu lại.

Thời điểm Quan bảng trị bệnh, có thể lộ ra nguyên nhân hình thành loại bệnh này. Cho nên Tô Mộc mới biết loại bệnh này tuyệt đối không phải là ngoài ý muốn, mà bởi vì dùng lực mạnh kích thích mà hình thành.

Nhưng nếu dựa theo cách nói của Dư Thuận, là tai nạn xe cộ gì đó, hiển nhiên không có đạo lý. Trong này nhất định có chỗ nào đó bị bỏ qua. Tuyệt đối có mờ ám.

- Lão Dư, Dư Đào biến thành như vậy từ lúc nào?

Tô Mộc hỏi.

- Một năm trước!

Dư Thuận nói.

- Một năm trước sao?

Tô Mộc dường như có điều suy nghĩ nói:

- Nếu như anh có khả năng, cố gắng hết mức điều tra xem băng ghi hình lúc Dư Đào phát sinh tai nạn xe cộ vào một năm trước, hoặc tìm xem các nhân chứng gần đó. Tôi nghi ngờ, đây không phải là tai nạn xe cộ ngoài ý muốn.

Lời này vừa nói ra, lập tức khiến Dư Thuận và Dư Thản khiếp sợ.

Cho tới nay bọn họ đều cho rằng bệnh của Dư Đào là do tai nạn xe cộ tạo thành. Nhưng ai ngờ được sẽ là như vậy. Dư Thuận nói như thế nào cũng là phó huyện trưởng thường vụ. So với Dư Thản vẫn phải suy nghĩ nhiều hơn. Trong đầu hắn rất nhanh liền nghĩ đến thời điểm một năm trước đó, bản thân ở trong sự kiện thế nào, cũng chính là trong chuyện đó, Dư Đào mới biến thành như vậy.

Nếu thật sự đúng như lời Tô Mộc nói, chuyện này thật sự đủ cổ quái.

Chẳng lẽ?

Khi Dư trong lòng Thuận xuất hiện một ý niệm như vậy, sắc mặt của hắn liền tái nhợt, thân thể cũng bắt đầu có chút run rẩy hoảng sợ. Hắn thật sự không thể tin được. Nếu thật sự là như vậy, chuyện đó sẽ là do ai làm?

- Lão Dư, anh nói xem có khả năng như vậy không?

Dư Thản hỏi với giọng điệu cấp bách.

- Tô bí thư, anh dám khẳng định không?

Dư Thuận nhìn chằm chằm vào hai mắt Tô Mộc hỏi.

- Lão Dư, y thuật của tôi thật không phải là khoác lác. Thật sự có chỗ độc đáo. Tôi có thể nhìn ra não của Dư Đào bị tổn thương, rõ ràng là bị lực mạnh tác động tạo thành. Không những như vậy, vẫn liên tục không ngừng tác động. Tôi không biết trước đây bệnh như vậy tại sao lại được định nghĩa thành tai nạn xe cộ. Nhưng có thể nghĩ được người báo cảnh sát lúc đó, người ở bệnh viện lúc đó, đều đóng một vai trong đó. Lão Dư, có một số việc muốn che giấu cũng không che giấu được. Chỉ cần điều tra một chút, là có thể lộ ra manh mối.

- Nhưng đối phương đã làm như vậy, chứng tỏ đối phương hoàn toàn nắm chắc, sẽ không bị phát hiện. Điều anh phải làm chính là kéo tơ bóc kén, tiến hành điều tra thật tốt. Bởi vì chuyện này, phải nói thật, không đơn thuần là chữa bệnh, mà là vụ án hình sự vô cùng ác liệt. Một năm trước, tôi sẽ bảo Từ Viêm phối hợp với anh, đối chiếu với hồ sơ khi đó, tiến hành điều tra. Đương nhiên, điều kiện trước tiên là anh cũng phải phối hợp với Từ Viêm thật tốt.

Tô Mộc nói.

- Tô bí thư, tôi. . .

Dư Thuận không biết nên mở miệng nói như thế nào. Dù sao lúc đó chuyện này xảy ra, mình thật sự không biết có nên nói ra hay không.

Tô Mộc thấy bộ dạng Dư Thuận, biết hắn nhất định là có lời không thể nói ra. Hắn khẽ cười nói:

- Lão Dư, anh biết, tính chất của chuyện này tương đối ác liệt. Nếu không phải bởi vì tôi nói, Dư Đào có khả năng vẫn tiếp tục như vậy. Tôi nói với anh những lời này, cũng không phải có mục đích khác. Hơn nữa tôi còn có thể nói cho anh biết, đối với bệnh của Dư Đào, tôi nắm chắc được chín phần.

- Thật sao?

Dư Thuận Dư Thản chấn động, đều đứng dậy, ánh mắt nhìn Tô Mộc đầy khiếp sợ.

- Đương nhiên, tôi cũng không phải nói mạnh miệng. Cầm giấy bút qua cho tôi!

Tô Mộc cười nói.

- Được!

Dư Thản nhanh lấy tới.

Sau khi Tô Mộc nhận lấy, bắt đầu viết. Đây là phương thuốc. Phương thuốc này đương nhiên là do Tô Mộc vì che giấu quan bảng kê ra. Trên đó có dược liệu bằng ngọc thạch. Về phần những thứ còn lại, đều là bổ khí dưỡng thần. Nếu như dựa vào phương thuốc như vậy, muốn biết Tô Mộc cứu chữ cho Dư Đào thế nào, vậy đừng hòng mơ tưởng.

- Đây là phương thuốc. Mau chóng tập trung tất cả dược liệu. Lúc nào có đủ, tôi có thể ra tay trị cho Dư Đào lúc đó, bảo đảm thuốc đến bệnh hết.

Tô Mộc cười đem phương thuốc ra.

- Tô bí thư, thật sự đa tạ!

Dư Thuận vội vàng nói.

Nói được tới phân thượng này, nếu như Dư Thuận lại nghi ngờ lời Tô Mộc, thật sự không cần thiết. Tô Mộc với thân phận như vậy, sẽ mang chuyện này ra đùa giỡn hay sao? Càng không nói tới lời Tô Mộc vừa nói, trong mơ hồ lộ ra chuyện Dư Đào bị thương không hề đơn giản như vậy, càng khiến cho Dư Thuận cảm thấy khiếp sợ. Dù sao chuyện hắn làm lúc đó, chính là đối nghịch với Hầu Bách Lương.

Mà chuyện này, ngoài Dư Thuận ra, có không mấy người biết. Sau cũng bởi vì chuyện của Dư Đào, cho nên Dư Thuận mới không tiếp tục điều tra được. Bây giờ suy nghĩ một chút, chuyện này khắp nơi đều tiết lộ sự cổ quái.

Hầu Bách Lương, đừng để tôi điều tra ra chuyện của Dư Đào thật sự do anh làm. Nếu thật sự như vậy, cho dù tôi có liều mạng không cần tới cái chức phó huyện trưởng thường vụ này, cũng phải kéo anh xuống ngựa. Không có người nào có thể tổn thương tới người nhà của tôi. Loại súc sinh mặt người dạ thú như anh càng không được.

Tô Mộc thật sự không ở lại lâu. Sau khi nói xong những lời này, hắn đứng dậy rời đi. Dư Thuận tự mình tiễn Tô Mộc ra ngoài. Nhìn Tô Mộc, Dư Thuận do dự một chút, vẫn chậm rãi mở miệng.

- Tô bí thư, một năm trước, chính là thời điểm Dư Đào bị tai nạn xe cộ, quan hệ giữa tôi và Hầu huyện trưởng cũng không thể xem là tốt. Lúc đó tôi phụ trách chính là kinh tế tài chính công nghiệp trong huyện. Nói chính xác, lúc đó tôi đang điều tra một việc của Huyện Nhất Kiến. Bởi vì lúc đó nơi Huyện Nhất Kiến đang xây dựng, phát hiện ra một bộ hài cốt. Có các loại manh mối cho thấy, chuyện này cùng Huyện Nhất Kiến tuyệt đối không thoát khỏi quan hệ. Nhưng cũng chính vào lúc đó, Dư Đào bị tai nạn xe cộ. Tất cả tinh lực của tôi đều tập trung ở trên người Dư Đào, không còn thời gian dư thừa để quan tâm tới chuyện này. Hầu huyện trưởng cũng thuận thế giao chuyện này cho Mã Văn Tuyển đi làm. Lúc đó tôi lưu ý đến, bởi vì chuyện này liên quan đến một vụ án kinh tế. Chuyện cụ thể, sau này tôi sẽ báo cáo rõ với Tô bí thư.

Quả nhiên là có ẩn tình!

Đã biết chuyện không thể nào đơn giản như vậy!

Chỉ có điều dù thế nào Tô Mộc cũng không nghĩ tới, thời điểm đó Dư Thuận đối với Hầu Bách Lương còn không phải là một lòng.

- Sau đó thì sao?

Tô Mộc hỏi.

- Sau lại bởi vì Dư Đào bị bệnh, Hầu Bách Lương quan tâm không ít, bận rộn tìm bệnh viện choc hung tôi, thậm chí vào thời điểm tôi khó khăn nhất, còn cho tôi mượn tiền thuốc men. Cho nên sau đó, rất nhiều chuyện trong chính phủ huyện, tôi đều đi theo chân Hầu Bách Lương. Tôi thật sự không ngờ được, chuyện sẽ là như vậy. Nếu như để tôi điều tra ra đó là sự thật, Tô bí thư, tôi. . .

Tâm tình Dư Thuận kích động.

- Lão Dư, chuyện này anh tạm thời không nên để lộ ra. Anh trực tiếp đi tìm Từ Viêm, nói tất cả chuyện anh biết cho hắn biết. Từ Viêm biết phải làm thế nào. Nếu như chuyện thật sự được xác thực, anh yên tâm, tôi sẽ cho anh một câu trả lời thỏa đáng. Đến lúc đó có pháp luật, sẽ bắt lấy kẻ đứng phía sau hạ độc thủ, xét xử công bằng chính trực.

Tô Mộc nói.

- Vâng!

Dư Thuận gật đầu nói.

- Được rồi. Vậy tôi đi đây. Nhớ kỹ chuẩn bị tốt các thứ tôi đã liệt kê trong phương thuốc cho tốt.

Tô Mộc nói.

- Tôi biết rồi!

Dư Thuận vội vàng nói.

Dư Thuận đứng ở cửa, nhìn bóng dáng Tô Mộc biến mất khỏi tầm mắt, trên mặt lúc này lộ ra một thần sắc dữ tợn khủng khiếp, giống như muốn nuốt chửng người ta.

- Hầu Bách Lương, Hầu Sổ Căn, chuyện này tốt nhất là không liên quan gì tới các người. Bằng không, tôi sẽ cho các người biết, con trai tôi, Dư Thuận, không phải ai muốn hại là có thể hại được!