Quan Bảng

Chương 231: Theo em làm đi




Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến ngay.

Tô Mộc nghi ngờ có phải điện thoại của hắn bị nghe lén không, nếu không tại sao Trịnh Đậu Đậu đến ngay lập tức vậy? Nhưng mặt Trịnh Đậu Đậu lạnh băng làm Tô Mộc không đoán ra suy nghĩ trong đầu nàng. Thôi kệ, Trịnh Đậu Đậu sẽ không hại hắn.

Tô Mộc lên xe, cười nói:

- Đậu Đậu, em có thể đừng xuất quỷ nhập thân vậy không? Làm người ta khó mà đề phòng.

Trịnh Đậu Đậu đánh trống lảng:

- Tài xế của anh không tệ.

- A?

Tô Mộc nhìn theo hướng Trịnh Đậu Đậu hếch cằm, sau xe có chiếc xe của hắn theo đuôi không xa không gần. Tính cảnh giác của Đoạn Bằng rất cao, dù không có Tô Mộc ra lệnh vẫn theo đuôi.

Tô Mộc cười nói:

- Trước kia từng làm lính.

Trịnh Đậu Đậu lạnh nhạt nói:

- Người lính này không đơn giản.

Đúng là không đơn giản, lính trinh sát không phải ai cũng làm được, huống chi Đoạn Bằng không phải loại bình hoa mà trải qua rèn luyện. Đoạn Bằng là người của Tô Mộc, hắn có thể suy xét xem nên sắp xếp gã vào đâu. Đoạn Bằng không thể cứ đi theo Tô Mộc mãi được, khi đến lúc cần thả gã đi, ví dụ vào cục công an.

Đầu óc Tô Mộc suy tính nhanh.

Hạt giống nên được trồng sớm, nảy mầm mới nhanh lúc muốn trồng mới bắt tay vào làm thì quá muộn.

Tô Mộc tò mò hỏi:

- Không nói mấy chuyện này. Đậu Đậu, sao em còn ở thịnh Kinh? Không về bộ đội sao?

Thân phận của Trịnh Đậu Đậu đặc biệt, cô không thể luôn ở ngoài mãi.

Trịnh Đậu Đậu mở miệng nói:

- Anh biết khá nhiều về em.

Tô Mộc cười nói:

- Thường thôi, nghe Trịnh Mục nói vài câu.

Tô Mộc không thể bảo ta có Quan Bảng, nhìn thấu chức vụ của cô là giáo quan trung tá bộ đội đặc chủng quân dã chiến. Tô Mộc đành đẩy Trịnh Mục ra, dù sao Trịnh Đậu Đậu sẽ không chất vấn gã. Cá tính như Trịnh Mục rất có thể buột miệng.

Trịnh Đậu Đậu nói:

- Đây là lý do em đến tìm anh.

Tô Mộc khó hiểu hỏi:

- Mục đích gì?

Trịnh Đậu Đậu nói:

- Đến nơi thì biết.

Trịnh Đậu Đậu không nói tiếp, tập trung lái xe. Tô Mộc nhắm mắt lại, hắn không quan tâm mình sẽ đi đâu. Khoảng một tiếng sau xe đậu trước rừng cây trống trải khu ngoại ô thành phố Thành phố Thịnh Kinh.

- Xuống xe!

Trịnh Đậu Đậu bước xuống xe, cô nhìn Tô Mộc chằm chằm:

- Tô Mộc, em không ngại cho anh biết đúng như anh nói, em hiện là quân nhân, lý do tìm anh rất đơn giản. Nghe anh trai nói anh giỏi võ, hôm trong quán rượu em đã kiến thức một chút, bây giờ em khiêu chiến anh.

Tô Mộc kinh ngạc hỏi:

- Khiêu chiến? Trịnh Đậu Đậu, có lầm không vậy? Anh chỉ là cán bộ nhỏ của hương trấn, em khiêu chiến với anh làm gì? Có bị gì không?

Trịnh Đậu Đậu nhướng mày nói:

- Em không bị gì, em tỉnh táo hơn bất cứ lúc nào. Tô Mộc, đánh một trận với em.

Tô Mộc không sợ hỏi lại:

- Thật sự muốn đánh?

Tô Mộc đi theo sư phụ Mai Tranh, như lão từng nói, đối diện ai định khiêu khích mình điều đầu tiên không phải trốn tránh mà là phản kích.

Trịnh Đậu Đậu trầm giọng nói:

- Phải đánh.

- Nhưng anh chưa bao giờ đánh con gái, Đậu Đậu em là . . .

- Bớt nói nhảm đi, xem chiêu!

Trịnh Đậu Đậu nói đánh liền đánh, mau đến mức không cho Tô Mộc cơ hội thở dốc. Trịnh Đậu Đậu xuất thân lính đặc chủng, giỏi về cầm nã đấu vật. Trịnh Đậu Đậu đã quyết định đánh nhau với Tô Mộc thì sẽ không do dự, hơn nữa hắn dám coi thường nữ nhân, chỉ một điều này Trịnh Đậu Đậu sẽ không tha cho hắn.

Đánh thì đánh!

Đoạn Bằng đứng ở phía xa nhìn hai người đột nhiên đánh nhau, dây thần kinh căng thẳng. Nhưng Đoạn Bằng không lao vào vì gã cảm giác được tuy Trịnh Đậu Đậu tấn công trước nhưng không kèm theo sát ý, chỉ có chiến ý mạnh mẽ.

Tô Mộc là người có thể đánh bại Đoạn Bằng, gã không cho rằng sẽ yếu hơn Trịnh Đậu Đậu bao nhiêu. Trong tình huống đó khó biết ai thắng ai thua.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Đánh nhau thật Tô Mộc mới phát hiện hắn đã xem thường Trịnh Đậu Đậu. Cú đấm quân thể đơn giản qua tay Trịnh Đậu Đậu thì uy lực mạnh hơn rất nhiều. Trịnh Đậu Đậu luôn phán đoán ra điểm yếu chiêu số của đối thủ trong thời gian ngắn nhất, dứt khoát một chiêu cắt đứt công kích. Một cú giật chỏ cũng đem lại tác dụng lớn nhất.

Tiếc rằng Trịnh Đậu Đậu gặp phải Tô Mộc.

Tô Mộc từ nhỏ được Thương Đình đặt nền móng, vào đại học đi theo Mai Tranh tu luyện Hình Ý quyền. Bộ Hình Ý quyền này đừng thấy nó bình thường, mọi người đều biết tên, nhưng chiêu số khác với bên ngoài lưu truyền. Hình Ý quyền này là Mai Tranh trải qua nhiều lần sinh tử thực hành thay đổi cải biên.

Bộ Hình Ý quyền không động thì thôi, động là công kích sấm sét gió rền, liên miên không dứt, mạnh mẽ sắc bén. Một chiêu hổ gầm song quyền đẩy Trịnh Đậu Đậu lùi mấy chục bước.

Trịnh Đậu Đậu trong trẻo nói:

- Không ngờ anh có bản lĩnh thật, hèn gì kiêu ngạo như vậy. Trong số cán bộ thì anh lợi hại nhất.

Tô Mộc cười nói:

- Vậy sao? Thế anh xin đáp lại là trong số người lính thì Đậu Đậu xinh đẹp lạnh lùng nhất.

Gò má Trịnh Đậu Đậu hây hồng:

- Anh . . .! Xem đá!

Chưa từng có ai nói Trịnh Đậu Đậu như vậy, cô cho rằng Tô Mộc ghẹo mình.

Ai dám đùa giỡn ta thì ta đánh ngã kẻ đó.

Trọng quyền như lôi!

Cước đá như điện!

Vuốt sắc bén xé!

Hai người đánh xáp lá cà, có vài lần Tô Mộc cảm giác từ người Trịnh Đậu Đậu cảm giác trùng kích ma sát mãnh liệt. Trịnh Đậu Đậu xuất thân giáo quan, rèn luyện thân thể rất tốt, nhìn cơ bắp xem, quán quân thể hình cũng mặc cảm.

Đoạn Bằng đứng phía xa lẩm bẩm:

- Đổi lại là ta e rằng không đánh lại ai trong hai người.

Đoạn Bằng bị không khí chiến đấu cảm nhiễm, gã như trở lại năm tháng tràn ngập nhiệt huyết và khát vọng.

Ầm!

Hai người không dây dưa lâu, Trịnh Đậu Đậu đánh một quyền đẩy Tô Mộc ngã xuống đất. Khuôn mặt xinh đẹp ướt mồ hôi, giọt mồ hôi rơi xuống mặt Tô Mộc.

Trịnh Đậu Đậu hét to:

- Phục không?

Tô Mộc mỉm cười nói:

- Em cứ nói đi.

Nhưng tay phải Tô Mộc kiềm chặt cổ tay Trịnh Đậu Đậu, chỉ cần hắn muốn là có thể tùy thời bóp nát cổ họng nàng.

Không có thắng thua, thế hòa.

- Hừ!

Trịnh Đậu Đậu thả Tô Mộc ra, phủi bụi đất dính trên người, mắt sáng rực nói:

- Tô Mộc, theo em làm đi.