Quan Bảng

Chương 488: Yêu tinh




Trước kia Nhã Trúc là chiêu bài của Thanh Lâm thị, về sau bị Phùng gia thu mua, chẳng những không thừa kế được huy hoàng, ngược lại ngày càng suy bại, bất đắc dĩ bán ra, ai nghĩ tới vừa bán ra lại rơi vào trong tay Chu Từ. Càng làm người của Phùng gia khiếp sợ chính là Nhã Trúc rơi vào trong tay Chu Từ, lại tỏa sáng sinh cơ, lấy tư thế còn mạnh mẽ hơn ngày trước quật khởi. Nếu như nói trước kia Nhã Trúc là chiêu bài của Thanh Lâm, hiện tại Nhã Trúc đã trở thành kiến trúc tiêu chí của thành phố.

Càng khỏi nói hiện tại từ trang hoàng, cho tới lý niệm thiết kế của Nhã Trúc đều có đột phá lớn. So sánh với ngày trước, Nhã Trúc đã xem như dục hỏa trùng sinh.

Trong đại sảnh tráng lệ, sàn nhà được làm bằng đá cẩm thạch trắng, nhìn qua vô cùng đại khí. Trên trần đại sảnh là đèn treo hoa lệ, đều do Chu Từ tỉ mỉ chọn lựa, mỗi đèn treo đều là hàng nổi tiếng thế giới. Trước kia đại sảnh đặt thật nhiều bàn, nhưng hiện tại chỉ còn lại ba mươi chỗ.

Ba mươi bàn ăn tạo hình độc đáo, trên bàn phủ khăn trắng lục, trong cao nhã lại có vẻ giản khiết. Ngồi nơi này dùng cơm sẽ khiến mọi người cảm giác mình là thượng đế, tiêu phí ở nơi này một lần sẽ làm tâm tình cảm thấy thật hòa dịu.

Nếu Tô Mộc muốn mời khách, tự nhiên sẽ không hẹp hòi. Hắn lựa chọn nơi này, nói thật ra ngay cả Thường Duệ Pháp cũng không thường xuyên tới đây. Càng khỏi nói đặt phòng riêng, xuyên qua cửa sổ là có thể nhìn thấy được đèn treo hoa lệ trong đại sảnh.

- Tô chủ tịch…

- Thường trưởng ban, hiện tại không phải lúc đi làm, ngài còn lớn hơn tôi nhiều như vậy. Đừng quá khách khí, trực tiếp gọi tôi Tô Mộc là được.

Tô Mộc ngắt lời Thường Duệ Pháp, khẽ cười nói.

- Nếu nói như vậy tôi gọi Tô lão đệ đi, cậu cũng đừng hô trưởng ban, nếu nể mặt thì gọi tôi một tiếng Thường ca.

Thường Duệ Pháp thẳng thắn nói ra lời này, nhưng lời như vậy rơi vào trong tai Tô Mộc nghe thật không tự nhiên. Phải biết rằng dựa theo tuổi tác của Thường Duệ Pháp, đã có thể làm chú bác của hắn, nhưng không có biện pháp, đây là quan trường.

Trong quan trường, tuổi tác đôi khi có thể tùy ý bỏ qua.

- Thường ca, vừa rồi anh vừa nói gì kia?

Tô Mộc cười hỏi.

- Tôi muốn nói chính là cậu cũng thích thư pháp đúng không?

Thường Duệ Pháp hỏi.

- Chỉ là lúc nhàn rỗi tùy tiện viết chữ mà thôi, cũng không xem là sở thích.

Tô Mộc tùy ý nói.

- Vậy cũng là sở thích rồi, tôi cũng rất thích thư pháp. Cậu nhìn thấy hay không? Vừa rồi khi đi lên, ở cửa có bày bức tranh chữ, quả thật là bút pháp thần trí. Cậu biết không? Tôi đã sớm hướng tới hai chữ kia, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền. Thật sự không biết là ai viết ra hai chữ này, rất có phong vận.

Trên mặt Thường Duệ Pháp lộ vẻ tán thán.

Nghe được lời tán thưởng của Thường Duệ Pháp, biểu tình trên mặt Tô Mộc không khỏi sửng sốt, lập tức bật cười:

- Vậy sao? Thường ca, anh thật sự cho rằng hai chữ kia viết không tệ sao?

- Há chỉ là không tệ, quả thật là phong phạm đại gia!

Thường Duệ Pháp kích động nói.

Quan bảng chính là đại sát khí của Tô Mộc, có được quan bảng Tô Mộc thật dễ dàng lấy được tin tức, sau đó vận dụng. Tô Mộc biết sở thích của Thường Duệ Pháp là thư pháp, dùng hai chữ thư pháp Nhã Trúc làm đề tài, hai người trò chuyện thật hứng khởi. Ban đầu Tô Mộc còn nghĩ tiếp xúc với Thường Duệ Pháp cũng sẽ có chút gượng gạo, nhưng không nghĩ tới lại có tiếng nói chung như thế.

Trước kia Thường Duệ Pháp không thường xuyên tiếp xúc với Tô Mộc, lần này bởi vì bản thân hắn đã gia nhập đội ngũ của Tần Mông, vừa rồi còn chủ động tiếp xúc với Tô Mộc, cho nên lúc này mới có thể cùng ngồi ở đây. Thường Duệ Pháp là người rất có lòng cầu tiến, hắn biết thanh niên ngồi bên cạnh tuyệt đối không thể khinh thường. Đừng xem hắn hiện tại chỉ là phó chủ tịch huyện, nhưng chỉ cần hoạt động thật tốt chính là tân tinh tiền đồ vô lượng trên quan trường.

Thường Duệ Pháp không cầu việc khác, chỉ cần thông qua Tô Mộc càng thêm gần gũi với Tần Mông, sau đó được chuyển chính thức trở thành người đứng đầu ban tổ chức thành phố thì hắn đã hài lòng.

Ngay lúc Tô Mộc định gọi thức ăn, di động chợt vang lên, hắn áy náy xin lỗi Thường Duệ Pháp, sau đó đi sang một bên nghe điện thoại. Cuộc điện thoại cũng không xa lạ, là do Từ Lâm Giang gọi tới. Trước kia Từ Lâm Giang có nói sẽ tới Thanh Lâm thị, hiện làm xong công việc cho nên gọi điện cho Tô Mộc, hỏi thăm hắn có thời gian hay không, cùng nhau họp mặt.

- Từ ca, nói vậy hiện tại anh đang ở Thanh Lâm thị?

Tô Mộc vui mừng hỏi.

- Phải đó, mới vừa làm xong chính sự, chuẩn bị đi ăn cơm. Vì vậy muốn hỏi thăm Tô đại chủ tịch, khi nào có rảnh có thể gặp mặt?

Từ Lâm Giang cười hỏi.

- Không cần chọn thời gian, nhanh chóng qua đây đi, hiện tại tôi đang ở thành phố, nhà hàng Nhã Trúc. Như vậy anh ngồi xe tới đây, một chút tôi xuống lầu đón anh!

Tô Mộc không hề nghĩ ngợi nói.

- Cậu đang ở thành phố?

Từ Lâm Giang có chút ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh liền cười nói:

- Vậy thì tốt lắm, miễn tôi phiền toái chạy xa, nhưng cậu cần chuẩn bị sẵn tiền, tôi không đi một mình đâu.

- Hắc hắc, hiểu được, Từ ca, vậy anh cứ mang theo chị dâu tới đây đi, tôi ở đây đợi đại giá!

Tô Mộc cười nói:

- Lát nữa gặp!

- Chị dâu?

Từ Lâm Giang cầm di động, thoáng ngẩn người, liền cười ha hả:

- Hai vị, đây thật không phải là tôi nói, tôi chỉ nói cho hắn kinh ngạc mà thôi, ai ngờ hắn lại nhắc tới chị dâu. Ha ha, chẳng lẽ Tô Mộc không biết tôi chưa kết hôn sao? Ha ha!

- Người này!

- Một hồi gặp hắn nhất định cho hắn biết tay!

Người mở miệng nói chuyện chính là Khương Đào cùng Diêm Sùng, nhắc tới thật đúng dịp, Khương Đào tới tìm Từ Lâm Giang, giữa hai người có việc cần thương lượng. Mà Diêm Sùng là vì việc công của sở tài chính nên mới tới. Sau khi tới ba người gọi điện cho nhau nên mới họp mặt, nguyên bản nghĩ cùng đi tìm Tô Mộc, ai ngờ Tô Mộc cũng đang ở thành phố vì vậy miễn đi thật nhiều phiền toái.

- Đừng có dây dưa nữa, đi thôi!

Diêm Sùng nói.

- Đi!

Tô Mộc nghe xong điện thoại nhìn Thường Duệ Pháp cười:

- Thường ca, là một người bạn ở chung ký túc xá trong trường Đảng tỉnh ủy, hiện tại hắn đã tới, cho nên tôi gọi hắn cùng tới đây, anh xem…?

- Có chuyện gì đâu chứ, huynh đệ của cậu là huynh đệ của tôi, để cho hắn tới đây đi.

Thường Duệ Pháp không hề để ý nói, nhắc tới hắn làm quan, đều biết tầm quan trọng của nhân mạch. Người có thể nhận huấn luyện mạ vàng trong trường Đảng tỉnh ủy, làm sao là người đơn giản. Nếu có thể nhân cơ hội này nhận thức, nói không chuẩn ngày sau còn có thể dùng tới.

Nhân mạch sao, không chỉ dùng một lần là xong, là chuyện cần hoạt động lâu dài.

Trên thực tế Tô Mộc cũng ôm mục đích như thế!

Hắn mời Từ Lâm Giang tới đây, làm như vậy là vì mở rộng nhân mạch của mình, là muốn thông qua phương thức này nói với Thường Duệ Pháp, Tô Mộc không xem hắn là người ngoài. Hơn nữa Tô Mộc không còn bao nhiêu thời gian ở lại Thanh Lâm thị, hắn nhân cơ hội mở tiệc chiêu đãi Từ Lâm Giang, tự nhiên không nên bỏ qua. Nếu đợi ngày sau thật không biết phải chờ tới bao giờ.

Ngồi thêm một lát, Tô Mộc thấy đã tới thời gian, liền đứng dậy đi xuống cửa lớn chờ Từ Lâm Giang. Ngay khi hắn vừa rời khỏi phòng, đi tới ngã rẽ hành lang liền nghe được thanh âm tiếng cười như chuông bạc.

- Tô đại chủ tịch, vì sao đã tới nãy giờ còn không định tiếp kiến tiểu nữ tử sao? Có phải tiểu nữ tử làm gì không tốt, lãnh đạm Tô đại chủ tịch đây? Thật sự có ngài hãy nói ra cho tiểu nữ tử sửa lại!

- Lãnh đạm?

Khóe môi Tô Mộc hiện dáng tươi cười nghiền ngẫm, xoay người cười nói:

- Khách nhân đã tới lâu như vậy, lão bản nhà hàng còn không tới tiếp đón, em nói có lãnh đạm hay không đây.

- Hì hì…

Trước mắt Tô Mộc chính là Chu Từ, đêm nay nàng mặc một thân sườn xám màu tím, thân hình lả lướt gợi cảm, mái tóc dài uốn cao, đôi mắt mị hoặc, nhìn qua chẳng khác gì một yêu tinh mê chết người không đền mạng, đứng trước mặt Tô Mộc cười trêu chọc hắn.

Đương nhiên, yêu tinh như vậy chỉ có Tô Mộc mới có thể nhìn thấy. Nếu thật sự xoay người, Chu Từ sẽ lập tức biến thành cao quý thanh lịch vô cùng.