Quan Bảng

Chương 490: Cậy già lên mặt, đùa giỡn lưu manh




Chu Từ đè nén ủy khuất trong lòng, nụ cười biến mất, trở nên lạnh lùng:

- Ngượng ngùng, tôi nghĩ các vị hiểu lầm, tôi đã không còn quan hệ gì với Phùng gia, xưng hô một tiếng Phùng chú cùng dì Hoàng chỉ là lễ phép, các vị nói xưng hô cha mẹ, làm tôi cảm thấy thật buồn cười. Về phần các vị muốn tới dùng bữa trong Nhã Trúc, tôi hoan nghênh, muốn miễn hóa đơn thì đừng nghĩ, ăn bao nhiêu trả tiền bao nhiêu.

Trở mặt thì trở mặt, chịu đựng nhiều năm như vậy, nàng đã chịu đủ rồi. Nếu Phùng gia muốn thao tác nàng cả đời, vậy hoàn toàn sai, nàng sẽ không cho bọn họ như nguyện!

- Chu Từ, không tới mức tuyệt tình như vậy đi. Sao vậy? Chẳng lẽ cô có tiểu bạch kiểm rồi, là có thể ngang ngược càn rỡ hay sao? Không phải khoa trương với cô, tiểu bạch kiểm như vậy một mình tôi là có thể tiêu diệt cả mười. Tiểu tử, nếu thức thời thì sớm cút đi!

Phùng Gia Hỏa đã sớm không nhịn được lòng đố kỵ với Tô Mộc, chửi ầm lên.

- Đúng vậy, Chu Từ, có cần tuyệt tình như vậy sao? Đừng quên cô làm sao lấy được Nhã Trúc này tới tay. Phải biết rằng Nhã Trúc trước kia là của Phùng gia chúng ta.

Phùng Gia Mẫn cười lạnh nói.

- Tên kiêu ngạo!

Hoàng Thư Cẩm chán ghét nói.

- Các người…

Chu Từ tức giận run rẩy, nàng có thể nhẫn nhịn Phùng gia vu tội nàng, nhưng không thể trơ mắt cho bọn hắn tùy ý xối nước bẩn lên người Tô Mộc. Phải biết rằng với thân phận của nàng đi theo Tô Mộc đã cảm thấy thật có lỗi với hắn, hiện tại nếu còn vì nàng để cho hắn gánh ác danh, thật sự làm cho nàng không còn chút mặt mũi.

- Chúng tôi làm sao vậy? Chẳng lẽ chúng tôi nói dối sao?

Phùng Gia Hảo bước tới một bước, vươn ngón tay chỉ vào Tô Mộc hô:

- Tiểu tử, mày nghe kỹ cho tao, nơi này là địa bàn của Phùng gia, nếu mày không muốn thiếu tay thiếu chân thì sớm cút cho tao, cách xa Chu Từ. Chu Từ là con dâu của Phùng gia, một ngày là con dâu cả đời đều là con dâu, con cóc như mày…ai u!

Lời của Phùng Gia Hảo còn chưa mắng xong, khuôn mặt liền vặn vẹo. Cả thân thể không nhịn được run rẩy lên, nhìn chằm chằm Tô Mộc như nhìn thấy quỷ, thân hình không ngừng khom thấp xuống.

- Xin lỗi!

Tô Mộc hờ hững nắm chặt ngón tay Phùng Gia Hảo, lãnh đạm nói.

- Ai u, cha mẹ cứu con!

Phùng Gia Hảo gấp giọng kêu lên.

- Mày đang làm gì đó? Hỗn đản, còn không nhanh buông ra cho tao!

Mã Phàn sớm chờ cơ hội này, nhìn thấy Phùng Gia Hảo bị áp chế, không còn chút do dự trực tiếp vung nắm đấm vào mặt Tô Mộc.

Phanh!

Chẳng qua người như vậy thật không đủ xem, Tô Mộc thậm chí còn không cử động, chỉ vung một cước đá bay Mã Phàn ra ngoài, nặng nề rơi xuống đất. Nháy mắt cảm giác đau đớn truyền khắp toàn thân Mã Phàn, nhất thời hắn rống to như heo bị chọc tiết, giơ ngón tay chỉ Tô Mộc, há mồm liền mắng.

- Tiểu bạch kiểm, mày biết tao là ai không? Mày dám động tao, có tin tao cho mày chết không chỗ chôn!

- Sao mày dám đánh người? Còn không nhanh chóng buông ra! Chu Từ, đang nói chuyện với cô đó, có phải cô muốn trơ mắt nhìn ngón tay của Gia Hảo bị bẻ gãy sao? Đang nói chuyện với cô đó!

Phùng Gia Mẫn gấp giọng hô to, nhưng không dám tiến tới trước.

Nói chơi sao, thân thể Mã Phàn như vậy bị một cước của Tô Mộc đá văng, nàng làm sao dám tiến lên? Ai biết Tô Mộc có đánh phụ nữ hay không!

- Làm đủ rồi hay không? Làm đủ rồi thì thu tay!

Phùng Như Thành phẫn nộ quát.

- Chu Từ, tiện nhân kia, mày muốn giết con tao sao? Mày đã khắc chết một đứa con trai của tao, chẳng lẽ mày còn muốn giết luôn đứa con này của tao?

Hoàng Thư Cẩm chẳng khác gì người đàn bà chanh chua la lớn.

Tô Mộc vừa nghe, liếc mắt nhìn thấy Chu Từ cắn chặt môi, khóe miệng hắn lộ ra tia cười lạnh. Chu Từ là nữ nhân của hắn, cho dù ngày sau không cách nào quang minh chính đại xuất hiện bên ngoài, nhưng không ai được phép sỉ nhục nàng.

Nữ nhân của mình bị người nhục nhã trước mặt mình, nếu Tô Mộc còn không đòi công đạo cho nàng, còn xứng làm nam nhân sao?

- Các người biết không, tôi thật chán ghét những kẻ không có việc gì tìm việc, rỗi rảnh đản đau giả vờ giả vịt. Chu Từ là con dâu của Phùng gia không sai, nhưng đây là sự tình ngày trước, vì sao nàng trở thành con dâu Phùng gia, tin tưởng không cần tôi nhiều lời lòng dạ các người biết rõ. Nếu Phùng gia còn không biết xấu hổ, muốn chơi tới cùng, chúng tôi phụng bồi. Chẳng qua tới lúc đó, chỉ sợ Phùng gia bị ngốn sạch cũng không đủ chơi.

Tô Mộc lạnh lùng đảo mắt qua Phùng Gia Hảo, ánh mắt rơi xuống trên người Hoàng Thư Cẩm, vẻ mặt vô cùng khinh thường.

- Người như bà còn xứng trở thành mẹ chồng của Chu Từ! Thật sự rất khó tưởng tượng trước kia Chu Từ phải trải qua ngày tháng thế nào trong Phùng gia. Bà cũng đừng nhìn chằm chằm vào tôi kiểu như vậy, tôi không phải tiểu bạch kiểm trong miệng bà nói, tôi ở đây cũng không phải vì gặp Chu Từ. Các người thật độc ác, đối đãi Chu Từ còn cay nghiệt như vậy. Đừng nói Chu Từ chỉ là con dâu ngày trước của Phùng gia, cho dù không phải, chỉ là một người đi đường, các người cũng không nên châm chọc như vậy đi?

- Bí thư thành ủy? Phùng Như Thành, ông thật sự nghĩ quầng sáng bí thư thành ủy của ông có thể vĩnh viễn chiếu xuống sao? Làm cán bộ đảng, nếu không tận mắt nhìn thấy tôi thật khó mà tin được ông dạy dỗ ra đứa con trai lẫn đứa con gái như vậy. Nhìn thấy bọn hắn nói ra những lời khốn kiếp, làm ra chuyện chết tiệt, ông còn có thể thản nhiên đứng yên tại chỗ, được ah, thật đủ bộ tịch!

Tô Mộc không lên tiếng thì thôi, vừa mở miệng liền đem toàn bộ Phùng gia nói đi vào. Đây là tính cách của hắn, từ khi hắn nhìn thấy Phùng Như Thành đã không có chút hảo cảm. Một người cha chồng dùng tự do của con dâu làm lợi thế áp chế, tư tưởng đạo đức tốt bao nhiêu? Càng khỏi nói Tô Mộc còn biết lúc ấy Phùng Như Thành làm bí thư thành ủy chỉ là một thời kỳ quá độ mà thôi.

Chỉ làm một bí thư quá độ, chẳng những Phùng Như Thành không phát triển được Thanh Lâm thị, ngược lại còn biến Thanh Lâm thị thành mặt xám mày tro. Nếu không vì thế Trương Ngâm Tuyên cũng sẽ không trực tiếp hàng không đi xuống thay thế. Mà ngay lúc đó dù Phùng Như Thành làm bí thư thành ủy nhưng quyền nói chuyện hoàn toàn không có chút nào.

Một người như vậy, có thể tốt được bao nhiêu!

Cậy già lên mặt, nói tới chính là Phùng Như Thành!

Mà dạng cậy già lên mặt kiểu đó, ở trong mắt Tô Mộc vô cùng khó xem.

Chu Từ đứng bên cạnh, nghe lời nói của Tô Mộc, nhìn bóng lưng của hắn, trong mắt chỉ còn lại thân ảnh cao lớn của hắn. Giờ khắc này nàng đột nhiên muốn chảy nước mắt.

Đã bao nhiêu năm Chu Từ cũng không cảm nhận được có người quan tâm là như thế nào. Mà hiện tại nàng lại có cảm giác này, vô cùng thân thiết, vô cùng ấm áp. Mặc dù quan hệ giữa nàng cùng Tô Mộc lúc ban đầu có chút thành phần giao dịch bên trong, nhưng theo thời gian trôi qua, trong lòng nàng đã tràn đầy hình bóng của hắn, nàng không khả năng quên được hắn, cũng không muốn quên.

Cứ làm đi, nếu thật đem sự tình làm lớn, chẳng qua nàng đi tìm cha nàng, có cha nàng, Phùng gia còn làm được gì?

Phùng Như Thành, ông thật sự nghĩ con trai ông, con gái cùng con rể của ông là sạch sẽ sao? Nếu bức tanóng nảy, đem chuyện bọn hắn đẩy ra, tôi xem Phùng gia ngày sau làm thế nào sống yên trong Thanh Lâm thị!

Chu Từ hít sâu một hơi, vẻ yếu đuối trên mặt chợt biến mất, trong lòng càng thêm lạnh lẽo, ánh mắt nhìn người của Phùng gia càng thêm lạnh lùng.

Phùng Như Thành không hề nghĩ tới mình lại bị Tô Mộc nhục nhã như vậy. Đây tính cái gì? Tốt xấu hắn từng làm qua bí thư thành ủy, nam nhân trước mắt là ai, hắn làm sao dám nói mình như thế, chẳng lẽ không biết hậu quả đắc tội mình sao? Cỗ uất ức ẩn giấu trong lòng sắp bộc phát, bên tai hắn đột nhiên truyền tới tiếng kinh hô của Phùng Gia Hảo.

- Đổng cục trưởng, Đổng cục trưởng, tôi là tiểu Phùng, ngài đã tới, ai u, nhanh tới cứu mạng ah!

Phùng Gia Hảo ngồi dưới đất, chật vật giãy dụa, hướng một thân ảnh đang đi tới hô to.

Mà sau khi nhìn thấy người kia, khóe môi Phùng Như Thành lộ tia cười lạnh. Sở dĩ hắn dám làm như thế, hoàn toàn là có tự tin. Phải biết rằng người đang đi qua chính là phó cục trưởng cục tài chính thành phố Đổng Quang Minh vẫn có quan hệ tốt với Phùng gia.

Mà lúc trước Đổng Quang Minh có thể thượng vị là nhờ có Phùng Như Thành xuất lực, hắn nói ra một câu nên mới có Đổng Quang Minh hiện tại.

Dáng người Đổng Quang Minh có chút béo phì, khuôn mặt tròn, đôi mắt nhỏ. Trên mặt đeo kính đen, khóe môi luôn lộ tia tươi cười.

Đổng Quang Minh nghe được tiếng quát tháo của Phùng Gia Hảo, ánh mắt nhướng lên, đáy mắt lướt qua tia hờn giận. Tiểu tử này quá xem trọng chính hắn, sao có thể ở trong trường hợp công cộng hô to gọi nhỏ với mình đây?

Phải biết rằng bữa ăn hôm nay chính bản thân Đổng Gia Minh cũng không muốn tới. Nhưng trở ngại trước kia nhờ có Phùng Như Thành giúp đỡ nói chuyện mới có thể thượng vị, cho nên trở ngại mặt mũi mà phải đi qua. Về phần giúp hay không, hắn cũng không nghĩ tới. Vị trí kia đã sớm bị người đặt trước, chừng nào mới tới lượt Phùng gia.

Khi Đổng Quang Minh đi tới gần, nhìn rõ một màn trước mắt, trên mặt không khỏi lộ ra tức giận.

- Phùng Gia Hảo, chuyện gì xảy ra?