Quan Bảng

Chương 493: An bài trước khi chia tay




- Anh biết không, tân nhậm chủ tịch huyện đã được định xuống, ngày mai sẽ nhậm chức.

- Tôi cũng nghe nói ủy ban huyện không bao lâu nữa lại có một người đứng đầu mới.

- Chỉ đáng tiếc không phải Lý bí thư hoặc là Lương chủ tịch.

- So sánh với chuyện này, các anh biết không, còn có một tin tức càng kinh người, Tô chủ tịch cũng bị dời.

- Cái gì? Dựa vào cái gì? Vì sao ah?

- Tô chủ tịch bị điều đi ngay lúc này, tân chủ tịch lại nhậm chức ở thời điểm như vậy, chẳng lẽ là…?

- Hư, nói nhỏ một chút, việc này chúng ta không thể lẫn vào.

Như một trận gió thổi qua, trên quan trường huyện Hình Đường chỉ một ngày thời gian tin tức đã truyền bá cực nhanh. Đều nói trong quan trường không có chuyện bí mật, việc này xem ra là thật sự. Cho dù văn kiện chính thức còn chưa đưa xuống, nhưng tiếng gió đã thật rõ ràng. Tục ngữ nói rất tốt, không có lửa làm sao có khói, truyền lớn như vậy, giả cũng thành thật sự, càng khỏi nói việc này vốn là thực tế.

Tân nhậm chủ tịch nhậm chức, ở trong mắt mọi người chỉ là chuyện thật bình thường, dù sao một ủy ban huyện không khả năng bỏ trống vị trí chủ tịch quá lâu. Mà từ thời khắc Nhiếp Việt quản giáo ủy ban huyện, toàn bộ những người có chút đầu óc đều hiểu được, chủ tịch huyện không phải do người huyện Hình Đường đảm nhiệm. Mà bây giờ lời đồn đãi lan ra, tân nhậm chủ tịch đúng thật là được hàng không đi xuống.

So sánh với tin tức về chủ tịch huyện, mọi người càng quan tâm chính là sự điều động của Tô Mộc.

Trong quan trường huyện Hình Đường hiện tại, có người muốn Tô Mộc rời khỏi, nhưng càng nhiều là không muốn hắn rời đi. Phải biết rằng trải qua thời gian dài ở chung, mọi người rõ ràng thái độ làm quan của hắn. Đi theo một người như vậy, mọi người sẽ cảm thấy tiền đồ quang minh. Càng khỏi nói bây giờ mỗi khi rời khỏi ủy ban huyện, ánh mắt nhân dân nhìn họ đều vô cùng ôn hòa lẫn thân thiết.

Chuyện như vậy đặt ở ngày trước tuyệt đối sẽ không xuất hiện.

Là Tô Mộc sáng tạo kỳ tích này!

Là Tô Mộc dùng hai tay đánh ra trường hợp như thế, là Tô Mộc dùng chiến tích chân thật làm cho mọi người đều bị thuyết phục!

Nhưng bây giờ thì sao? Thậm chí có tin tức nói Tô Mộc bị dời, đây tính cái gì? Đây là muốn trích quả đào của Tô Mộc sao? Trích quả đào thì cũng thôi, vì sao phải điều hắn rời khỏi? Chỉ cần hắn còn ở đây, mọi người đều cảm thấy vững chắc hơn. Nếu hắn rời khỏi, mọi người cảm thấy trống rỗng, sự thật như vậy làm cho họ không cách nào đối mặt.

Lời đồn đãi bay đầy trời, nhưng sau khi Tô Mộc trở về lại không hề quản tới, vẫn tiếp tục công việc của mình. Nhưng lúc sắp tan việc, hắn đột nhiên gọi lại Đỗ Liêm.

- Đêm nay đi Kim Sắc Huy Hoàng, anh gọi Đoạn Bằng cùng tới đi.

Tô Mộc nói.

- Dạ, chủ tịch!

Đỗ Liêm kích động nói.

Đỗ Liêm đã kinh hoàng suốt một ngày nay, mặc dù bề ngoài biểu hiện vô cùng trấn định, nhưng trên thực tế hắn khẩn trương hơn bất cứ ai. Làm thư ký thân cận nhất của Tô Mộc, hắn biết lời đồn bên ngoài không phải vô căn cứ, lần này Tô Mộc thật sự bị di chuyển. Mà Tô Mộc bị điều đi hay không, đối với Đỗ Liêm vô cùng trọng yếu. Hắn nhờ có Tô Mộc chiếu cố, mới đi tới hôm nay. Nếu Tô Mộc thật sự di dời, hắn làm sao bây giờ?

Tiếp tục được đi lên hay phải lưu lại, đây đều là vấn đề phải lo lắng.

Buổi tiệc tối tại Kim Sắc Huy Hoàng Tô Mộc cũng không hề che giấu, có đôi khi có một số việc dù muốn che giấu người khác cũng sẽ biết. Huống chi nếu như nói hiện tại chuyện Tô Mộc bị trích quả đào mà hắn vẫn làm như không có việc gì, như vậy mới làm người cảm thấy sợ hãi, sẽ làm chút người nào ngủ không an ổn. Dựa theo tuổi tác của Tô Mộc, ngẫu nhiên làm ra chuyện khác người ngược lại càng làm cho người ta cảm thấy an tâm.

Có tư cách tham dự tiệc tối hôm nay đều là người của Tô Mộc, trong đó có cả bí thư trấn ủy trấn Hắc Sơn Trương An, trưởng trấn Chu Chính, Lâm Thần, Từ Viêm, trong huyện có cục trưởng cục vệ sinh Trì Phong, cục trưởng cục giáo dục Lưu Đăng Khoa. Còn có Ô Mai, xưởng trưởng Hà Mân, Đoạn Bằng, Đỗ Liêm, những người khác tạm thời không tới.

Nếu thật sự gọi toàn bộ mọi người cùng có mặt, tính chất sẽ trở nên nghiêm trọng.

Ngay lúc Tô Mộc định đi vào phòng, di động chợt vang lên, nhìn thấy dãy số quen thuộc, trong lòng hắn chợt cảm thấy ấm áp.

- Ông nội!

Đúng vậy, người gọi điện thoại chính là Từ Trung Nguyên.

- Có phải cảm thấy ủy khuất hay không?

Từ Trung Nguyên đi thẳng vào vấn đề hỏi.

- Ủy khuất? Vậy thì không đến nỗi, chỉ cảm thấy có chút không cam lòng mà thôi.

Tô Mộc cười đáp.

- Cháu có thể nghĩ như vậy thì ông yên tâm. Cháu cũng biết nếu cháu không muốn rời khỏi huyện Hình Đường, ông có thể làm chủ cho cháu lưu lại.

Từ Trung Nguyên nói.

- Không, ông nội, không cần đâu!

Tô Mộc quả quyết cự tuyệt:

- Ông nội, cháu không thể cả đời đều ở lại huyện Hình Đường, mà bây giờ cho dù huyện Hình Đường không có cháu vẫn có thể hoạt động bình thường. Thay vì ở lại đây, không bằng đi tới địa phương khác cần cháu hơn. Cháu vẫn là câu nói kia, cháu kiên quyết phục tùng an bài của tổ chức.

- Tốt lắm, chỉ cần cỗ tinh khí thần này của cháu không tan mất là tốt rồi! Buông tay mà làm đi, ông nội vĩnh viễn là hậu thuẫn của cháu.

Từ Trung Nguyên lớn tiếng nói.

- Cảm ơn ông nội!

Tô Mộc cảm động đáp.

Sau khi Từ Trung Nguyên cúp điện thoại, ngồi trên sô pha thoáng nhắm mắt lại tự hỏi, sau đó nhìn qua Phương Thạc đứng bên cạnh nói:

- Đứa nhỏ Tô Mộc này thật hiểu biết, cho dù gặp phải chuyện như vậy cũng biết suy nghĩ theo hướng lạc quan.

- Dạ phải, nếu nói tới việc này thật sự có chút bất công đối với Tô Mộc, lần này Tôn gia làm có chút không biết điều.

Phương Thạc cau mày nói.

- Tôn gia!

Trong mắt Từ Trung Nguyên hiện vẻ hờ hững:

- Nếu Tôn gia gấp gáp để đời thứ ba thượng vị như vậy, cũng không tiếc làm ra loại chuyện này, động tới người còn dám động lên đầu tôi. Nói không chừng cũng phải cho Tôn gia chút phiền toái để bọn hắn nhớ lâu một chút. Nếu đời thứ ba của họ ngồi lên vị trí chủ tịch huyện, vậy đời thứ hai cũng không cần gấp gáp như vậy, không cần tiếp tục lên trên.

- Dạ, tôi biết nên làm sao.

Phương Thạc gật đầu nói.

Một người là ông nội của Tô Mộc, một người mang ân cứu mạng của Tô Mộc, hai người đều đứng bên hắn, không có lý do gì trơ mắt nhìn Tôn gia hái quả đào của Tô Mộc mà bọn họ không nói gì. Dù sao tư liệu của đời thứ hai Tôn gia nắm trong tay Phương Thạc, chỉ cần hoạt động một chút, có rất nhiều gia tộc muốn đi lên vị trí mà Tôn gia mong muốn.

Tô Mộc biết Từ Trung Nguyên vẫn quan tâm mình, nhưng không nghĩ tới lại đích thân gọi điện cho hắn, mà sau cuộc điện thoại, làm tâm tình Tô Mộc thật tốt. Hắn đã hoàn toàn buông xuống gánh nặng, mỉm cười đi vào phòng.

Cơ hồ Tô Mộc vừa vào phòng, mọi người đồng loạt đứng dậy, cảnh tượng này làm Tô Mộc có chút bất đắc dĩ, mỉm cười cho mọi người ngồi xuống, trải qua lời dạo đầu ngắn gọn, hắn đi thẳng vào vấn đề.

- Tin tưởng mọi người đều cũng biết vì sao tôi gọi mọi người tới đây.

- Chủ tịch, thật sự đúng như lời đồn đãi bên ngoài, ngài thật sự bị điều đi sao?

Trì Phong gấp giọng hỏi.

- Phải, tôi làm cán bộ giao lưu đất khách của Thanh Lâm thị, đã định ra sẽ đi Cổ Lan thị.

Tô Mộc đạm nhiên nói.

Nghe đồn đãi cùng chính tai nghe Tô Mộc xác nhận là hai loại khái niệm. Tâm tình mọi người không nhịn được trầm xuống, không ai chạm tới chén rượu, không khí áp lực nháy mắt lan tràn.

- Chủ tịch, dựa vào cái gì muốn dời ngài đi chứ, cho dù cần giao lưu có rất nhiều cán bộ, vì sao lại chọn ngài đây, tôi thật sự không nghĩ ra! Nếu không chúng ta đi tìm Nhiếp bí thư hỏi thăm thế nào.

Trì Phong đỏ mắt nói.

Trì Phong có thể thượng vị hoàn toàn nhờ có Tô Mộc nâng đỡ, thái độ của hắn cũng không phải biểu diễn, thật sự là có vẻ chân tình, hắn thật không muốn Tô Mộc rời đi.

- Hồ nháo! Đây là chuyện mà thành ủy cùng ủy ban thành phố quyết định, há có thể xem là trò đùa!

Tô Mộc trực tiếp quát lớn.

- Chủ tịch!

Ô Mai vừa định nói chuyện, lại bị Tô Mộc trực tiếp cắt đứt:

- Chuyện này đã không thể sửa đổi, không ngại nói cho mọi người biết ngày mai người trên thành phố sẽ xuống tuyên bố quyết định này, hơn nữa ngày mai tân nhậm chủ tịch sẽ đi qua. Trước đó tôi có vài chuyện cần nói với mọi người, Ô Mai, chuyện thứ nhất là từ giờ trở đi giao khu khai phát cho cô, tôi đã đề danh với Nhiếp bí thư, cho cô làm chủ nhiệm quản ủy hội khu khai phát.

- Chủ tịch, tôi…tôi nhất định sẽ quản lý tốt khu khai phát, tuyệt đối không làm hỏng tâm huyết của ngài.

Ô Mai kích động nói.

Ô Mai đã đi theo Tô Mộc từ rất sớm, nếu không có Tô Mộc nàng không khả năng bứt ra khỏi vũng bùn trong ủy ban huyện, càng khỏi nói có cơ hội trở thành chủ nhiệm quản ủy hội khu khai phát.

Tô Mộc phất phất tay, nhìn Trương An:

- Trương An, ông không cần lo lắng, ông sẽ thăng lên vị trí phó chủ tịch huyện. Ông có chiến tích tại trấn Hắc Sơn, đã sớm nên đề bạt, không ai có thể nói gì.

- Dạ, chủ tịch!

Trương An gật đầu nói.

Hiện tại tuy Trương An chỉ là bí thư trấn ủy Hắc Sơn, nhưng trôi qua còn tốt hơn phó chủ tịch huyện. Nếu không phải muốn thăng chức, hắn cũng không muốn chuyển hang ổ.

- Chu Chính, chỗ trống của Trương An do anh tiếp nhận, mà vị trí của anh do Lâm Thần thay thế, trấn Hắc Sơn ở trong tay các anh tôi yên tâm hơn.

Tô Mộc nói.

- Dạ, chủ tịch!

Tâm tình Chu Chính cùng Lâm Thần phập phồng.

- Trì Phong, Đăng Khoa, vị trí của hai người tạm thời sẽ không động. Trì Phong thì không có gì, Đăng Khoa, tôi chỉ có một yêu cầu, chuyện xây dựng tài nguyên văn hóa giáo dục con số hóa tôi đã đăng báo Nhiếp bí thư cùng Lương chủ tịch, cho dù tân nhậm chủ tịch tới cũng sẽ không có gì thay đổi quá lớn. Việc anh cần làm chính là đem kế hoạch kia thực hiện tới nơi tới chốn cho tôi.

Tô Mộc nói.

- Dạ, chủ tịch!

Trì Phong cùng Lưu Đăng Khoa cùng đáp.

An bài xong mọi người, Tô Mộc nhìn qua Từ Viêm, Đoạn Bằng cùng Đỗ Liêm. Nhắc tới quan hệ của ba người càng thân thiết với hắn, lại khó thể tùy ý an bài.