Quan Bảng

Chương 557: Tâm kế của đại công tử




- Đợi đã!

Hôm nay Tô Mộc là phái bổn địa chân chính trong nhóm người này, nói thế nào cũng là chủ nhiệm quản ủy hội khu Cao Khai, là cán bộ lãnh đạo thành phố Cổ Lan. Nếu để cho người ta bắt đi như vậy, hắn làm gì còn mặt mũi. Khi hắn đang nghĩ có nên biểu lộ ra thân phận hay không, Trịnh Mục đứng bên cạnh hắn khẽ lắc đầu. Bắt được chết tín hiệu của đồng bọn, mặc dù Tô Mộc không biết vì sao, nhưng cũng không biểu lộ ra thân phận, mà đổi ý, trực tiếp hỏi cái khác.

- Rốt cuộc tại sao anh bắt chúng tôi? Nếu là nghi có dính lúy đến điều tra..., vậy thì mời anh nghiêm khắc tiến hành theo trình tự bình thường, phàm là người có liên quan đến vụ án, một người cũng không thể bỏ qua, mang tất cả về tiến hành điều tra. Đây là trình tự phá án của các anh sao? Giống như hiện tại những người nằm trên mặt đất, giống như Hạ Kiếm Đường nói chúng tôi muốn bắt cóc hắn, hắn cũng phải bị dẫn tới trong cục xét hỏi.

Tô Mộc trầm giọng nói.

Lời nói này rất đúng đắn, hợp tình hợp lý hợp quy củ.

Mục Niên Ân không giống như Hạ Kiếm Đường, hắn có thể ngồi lên chức tiểu đội trưởng này, làm sao lại không có mắt nhìn người. Nhìn Tô Mộc nói ra những lời như vậy, lại thấy tư thế đối phương toát ra, hắn biết đối phương không đơn giản. Nhìn những người đứng bên cạnh Tô Mộc, có lẽ cũng là phú nhị đại của mấy nhà giàu có gì đấy. Đáng tiếc, các người cho rằn có tiền là có thể ngang dọc ở thành phố Cổ Lan này sao? Buồn cười!

- Chúng tôi cần làm gì không cần anh phải chỉ điểm, anh nhìn tình huống hiện trường, tất cả các người đều không có chuyện gì, còn bọn họ đều nằm té trên mặt đất, Hạ tổng còn thương tích đầy mình, các anh nói các anh có lý, người nào tin tưởng? Đủ rồi, tất cả đi theo chúng tôi một chuyến đi.

Mục Niên Ân không tỏ rõ ý kiến.

- Lý tổng. Những cảnh sát này có lẽ là Lý tỷ báo tin tới đây, tại sao bây giờ bọn họ lại giúp đỡ Hạ Kiếm Đường? Chúng ta có nên biểu lộ thân phận hay không?

Diệp Mộng Á thấp giọng hỏi.

- Biểu lộ thân phận? Vậy còn gì thú vị nữa!

Lý Nhạc Thiên cười lạnh liên tục, vốn lần này tới đây chính là muốn làm sân ga cho Tô Mộc. Tô Mộc không muốn làm ồn ào. Vậy bọn họ cũng chỉ có thể khiêm tốn. Nhưng nếu như chuyện như vậy thật sự phát sinh đến đầu mình, mình thuộc về bên bị khiêu khích, nếu cơ hội tốt như vậy đặt ở trước mắt, không bắt được, làm ra chút động tĩnh lớn cho Tô Mộc, vậy bọn Lý Nhạc Thiên không uổng công bưng bít.

Trịnh Mục vừa rồi lắc đầu, cũng chính là muốn làm lớn chuyện này.

Đổi trắng thay đen, chỉ hươu bảo ngựa, Tô Mộc hiện tại coi như thấy được bản lãnh của những người này. Thật ra chuyện giống như vậy, trong những năm qua Tô Mộc không phải chưa từng nhìn thấy. Chỉ có điều càn rỡ như trước mắt là lần đầu tiên. Phải biết rằng mặc dù ban đầu ở thành phố Thịnh Kinh, khi gây chuyện với Tôn Tân, Tôn Tân cũng không cuồng vọng giống như Hạ Kiếm Đường, đối xử với cảnh sát như gia đinh trong nhà.

- Muốn chúng tôi đi theo các anh đúng không? Không thành vấn đề, đi!

Hiện tại tâm tình của Tô Mộc ngược lại rất an tĩnh, bọn người Trịnh Mục muốn gây sự, vậy thì cứ để cho bọn hắn làm. Về phần Tô Mộc làm như vậy, không phải đơn thuần là tranh giành khẩu khí, hắn còn có ý khác.

- Mang tất cả đi!

Mặc dù Mục Niên Ân có chút kỳ quái, tại sao vừa rồi bọn người Tô Mộc còn cố gắng tranh luận, lúc này lại lựa chọn ngoan ngoãn, nhưng đây không phải chuyện hắn nên để ý, chỉ cần có thể mang bọn Tô Mộc đi. Nhiệm vụ của hắn coi như hoàn thành. Về phần sau khi về cục, Hạ Kiếm Đường chuẩn bị chơi như thế nào, đó là chuyện của hắn.

- Hạ thiếu, anh xem chuyện này?

Mục Niên Ân lưu ở phía sau, sau khi nhìn theo bọn người Tô Mộc rời đi mới thấp giọng hỏi.

- Chuyện này nên làm sao bây giờ cậu còn không biết sao? Trước tiên nhốt bọn họ lại, chờ tôi trút giận rồi hãy nói, tôi bị thương nặng như vậy, tôi muốn đám khốn kiếp đó phải ngồi tù.

Hạ Kiếm Đường hung dữ nói....

- Vâng, tôi hiểu, vậy tôi đi an bài.

Mục Niên Ân vội vàng khom người rời khỏi phòng, từ đầu đến cuối cũng không dám mời Đậu Long cùng hắn trở về. Phải biết rằng Đậu Long có địa vị gì, cho dù là cục trưởng phân cục công an khu Triều Nhan bọn họ nhìn thấy Đậu Long, khuôn mặt cũng phải tươi cười đón chào, thân phận địa vị như vậy hắn quả quyết không dám gây chuyện.

Nói ra hiện tại Mục Niên Ân thật sự có chút hối hận, sớm biết ở hội sở Cẩm Tú xảy ra trận chiến lớn như vậy, mình đã không đến rồi, ai muốn tới đây thì tới. Dù sao hắn biết, chuyện này nếu dựa theo cách làm của Hạ Kiếm Đường, đến cuối cùng những người này sợ rằng không có ai có thể bình yên vô sự rời khỏi phân cục công an, trên người bọn họ không lưu lại ít đồ, bỏ lại chút màu là tuyệt đối không thể nào.

Hạ Kiếm Đường muốn trút giận, nhưng hắn làm sao giải quyết tốt hậu quả mới là vấn đề.

Khi trong phòng chỉ còn lại bọn người Hạ Kiếm Đường, hắn vội vàng nói với Đậu Long:

- Long ca, chuyện đêm nay thật sự xin lỗi, đã làm phiền anh. Nhưng anh yên tâm, chuyện này tôi sẽ cho anh một giao đãi. Còn bây giờ, tôi phải nhanh chóng đi kiểm tra vết thương, nếu anh muốn chơi ở đây thì tiếp tục chơi, nếu không muốn chơi..., bất cứ lúc nào cũng có thể đi, tùy anh, tôi phải đi đây.

- Đi đi!

Đậu Long nhìn Hạ Kiếm Đường vội vàng rời đi, trên mặt cười khinh thường:

- Kiểm tra vết thương? Chỉ sợ là đi tiêu hỏa? Đáng đời, ai bảo ngươi nhàn rỗi không có chuyện gì lại đi ăn xuân dược, tốt nhất là phát tiết cho hết.

Nói xong, Đậu Long liếc nhìn đám người đang rên rỉ trên mặt đất:

- Đừng ở đây làm ta mất mặt xấu hổ nữa, còn không mau đứng lên, chẳng lẽ các ngươi còn chờ ta đỡ các người đứng lên sao?

Chuyện xảy ra trong phòng, Tô Mộc không biết, nhưng có thể đoán được. Vừa vặn khi hắn từ trong phòng đi ra, thân ảnh Đường Quân từ bên cạnh lóe ra, trên người đeo một cái túi lớn, bên trong bọc căng phồng, không biết là chứa những thứ gì. Đường Quân nhìn thấy tình thế trước mắt, hai đầu lông mày hiện lên vẻ giận dữ, vừa định đi tới.

Nhưng bị Tô Mộc trừng mắt nhắc nhở!

- Nắm chặt thời gian xem bên trong có những người nào, sau đó gọi điện thoại cho tôi. Không có mệnh lệnh của tôi, cậu tạm thời không được hành động thiếu suy nghĩ, đợi ở bên ngoài chờ tiếp ứng cho chúng tôi bất cứ lúc nào.

Khi Tô Mộc đi lướt qua người Đường Quân, thấp giọng nói.

- Tôi hiểu!

Đường Quân gật đầu, đi lướt qua người bọn Tô Mộc.

Mục Niên Ân cũng không biết Đường Quân cũng có phần trong trận chiến vừa rồi, hơn nữa đợi đến lúc hắn đi ra, chỉ nhìn thấy bóng lưng Đường Quân, không hề biết cũng bởi vì sơ suất này của hắn, đã mang đến tai nạn lớn thế nào cho hành động tối nay.

Bên ngoài hội sở Cẩm Tú.

Chuyện Mục Niên Ân vọt vào hội sở, đã được các nhân viên cục quốc an ngồi trong xe thương vụ báo cáo với Đệ Ngũ Bối Xác. Đệ Ngũ Bối Xác hoàn toàn không có hứng thú với chuyện này, nhưng khi nàng ở trên lầu, nhìn bọn Tô Mộc bị cảnh sát dẫn đi, trong đáy mắt không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc. Chuyện này là thế nào? Chẳng lẽ Hạ Kiếm Đường không biết thân phận chân chính của những người này sao?

Hạ Kiếm Đường thật sự là ăn tim gấu rồi, lại dám động đến những người này, không biết bất cứ người nào trong đám người này cũng không phải là nhân vật Hạ Kiếm Đường, không phải, là cha của hắn Hạ Nhập Tương có thể chống cự hay sao?

Đợi đã, tại sao Đậu Long cũng từ trong phòng chạy ra?

Có nên động thủ hay không?

Hiện tại động thủ, có thể giúp cho bọn người Tô Mộc, nhưng nhất định sẽ làm hỏng chuyện của mình. Mình không muốn đơn thuần bắt được Đậu Long và Ichiro Hashimoto, mà muốn biết Ichiro Hashimoto rốt cuộc muốn lấy được tin tức gì từ chỗ Đậu Long. Cái gọi là buôn lậu thuốc phiện, chẳng qua là một loại phương thức giao dịch giữa hai người, Đệ Ngũ Bối Xác biết giữa hai người khẳng định còn có chuyện liên quan.

Nhưng nếu như không động thủ, lẽ nào lại trơ mắt nhìn bọn Tô Mộc bị cảnh sát bắt đi? Nhưng nghi ngờ như vậy được nàng nhanh chóng cắt tỉa trong nháy mắt, hiện tại nàng sẽ không động thủ....,

Bọn người Tô Mộc nhất định sẽ không xảy ra chuyện, nếu như vậy chẳng bằng lo lắng cho mình, đừng vào thời khắc mấu chốt gây ra chuyện phiền toái. Nghĩ tới đây, Đệ Ngũ Bối Xác liền xoay người đi về phía phòng Độc Nhất Vô Nhị. Hiện tại việc nàng muốn làm là bám sát bọn Ichiro Hashimoto, nghĩ biện pháp xác định mục đích tới đây lần này của bọn họ. Dĩ nhiên điều này cũng chỉ giới hạn trong tối nay, những độc phẩm và tài chính phi pháp kia đừng hòng chuồn mất.

Bọn người Tô Mộc không nhận được nhiều đãi ngộ ác liệt, dù sao trên người bọn họ đã có thương tích, nếu còn động thủ, thật sự không cần thiết. May là lần này Mục Niên Ân tới đây, mang xe đủ nhiều, cho nên mới nhét được tất cả đám người Tô Mộc vào bên trong. Bọn Tô Mộc cũng rất phối hợp, tự động ngồi vào bên trong xe, không có người nào muốn phản kháng, như vậy càng khiến cho Mục Niên Ân cảm thấy bất ngờ.

- Tôi nói mấy ca thật sự không cần thiết, tại sao phải đi gây sự với Hạ thiếu? Ở thành phố Cổ Lan này, các cậu đi gây chuyện với Hạ thiếu, thật sự là lựa chọn không sáng suốt. Nên tôi nói, một lát nữa các cậu nên sớm nhận lỗi với Hạ thiếu, còn có thể giảm tội.

Mục Niên Ân nói.

- Đa tạ anh!

Tô Mộc lạnh nhạt nói, không muốn để ý tới Mục Niên Ân. Bọn người Lý Nhạc Thiên càng không đặt Mục Niên Ân trong mắt, ý tứ phản ứng cũng không có.

- Hảo tâm làm như lòng lang dạ thú, các người cứ đợi đến lúc bị thu thập đi.

Mục Niên Ân hung hăng nói.

Không sai biệt lắm khi xe cảnh sát lái đến phân cục, điện thoại của Tô Mộc lặng lẽ vang lên, hắn liếc mắt nhìn tin nhắn, sau khi đọc hết tên người trong danh sách, trong lòng không nhịn được run lên. Quá nhiều. Nhưng không chút do dự, hắn quyết đoán trực tiếp nhấn số gọi đi.

- Cất giữ tất cả bằng chứng, chờ điện thoại thông báo của tôi, để tôi suy nghĩ trước rồi hãy nói.

- Tôi hiểu!

Đường Quân lưu loát nói.

- Ai cho cậu gọi điện thoại, còn gọi nữa cẩn thận tôi tịch thu!

Mục Niên Ân quay đầu la lớn.

- Tịch thu? Cậu tịch thu tôi xem xem?

Lý Nhạc Thiên khinh thường nói:

- Tôi nói này vị đồng chí cảnh sát, cậu muốn biểu thị lòng trung thành tôi không ngăn cản, nhưng cậu muốn làm chó của người khác, cẩn thận bị chúng tôi đánh chết. Nếu cậu còn dám dùng giọng nói như vậy nói chuyện với chúng tôi, tôi bảo đảm sẽ khiến cậu bị lột da.

- Ngươi?

Mục Niên Ân trừng mắt muốn nổi giận, nhưng đụng chạm ánh mắt khinh thường lạnh như băng của đám người Lý Nhạc Thiên, chẳng biết tại sao trong lòng thấy chột dạ, đè ép tất cả lửa giận trong lòng.

Chẳng lẽ nói lần này thật sự đã đụng vào đá tảng?

Đám người kia rốt cuộc có thân phận như thế nào?