Quan Bảng

Chương 564: Tôi chỉ là tấm màn, anh kéo xuống




Người xuất hiện ở cửa phòng thẩm vấn không phải là ai khác, mà chính là Đỗ Dã!

Đi bên cạnh Đỗ Dã là cục trưởng phân cục công an khu Triều Nhan Vệ Thụ Lý, hiện tại sắc mặt hắn đang vô cùng âm u. Bởi vì vừa rồi, khi bọn hắn mới vừa xuất hiện ở cửa phòng thẩm vấn, vừa lúc nghe được câu nói của Lý Nhạc Thiên, bị màn tự giới thiệu của Lý Nhạc Thiên làm cho trấn trụ, cứng rắn không bước vào, bị vây trong chấn động sâu sắc. Khi chấn động này còn chưa biến mất, ngay sau đó lại vang lên mấy đạo thanh âm, hoàn toàn phá huỷ điểm giới hạn phòng ngự trong lòng bọn hắn.

Nhất là câu nói cuối cùng của Trịnh Mục, lại càng giống như một cái tát tát vào mặt bọn họ!

Cái gì gọi là nếu thân phận của bọn họ còn không quản dụng..., vậy thì tôi là? Tôi là ai? Tôi là nhi tử của Trịnh Vấn Tri? Các người không biết Trịnh Vấn Tri là ai chăng? Nếu thật sự không biết..., sau này cũng đừng lăn lộn trong thể chế nữa.

Đỗ Dã hung hăng trừng mắt liếc nhìn Vệ Thụ Lý, đẩy mạnh cửa, nếu còn tiếp tục mặc kệ chuyện bên trong, quỷ mơi biết sẽ xuất hiện tình huống gì, cho dù chỉ như vậy cũng đủ làm Đỗ Dã kinh hãi rồi. Đến hiện tại hắn mới biết được, tại sao Lý Hưng Hoa lại nghiêm túc kêu hắn tới đây xử lý chuyện này như vậy. Thật sự là bởi vì thân phận của những người này cũng quá mức nhạy cảm, chưa nói đến những người khác, nếu để cho Trịnh Mục xuất hiện vấn đề ở đây, trách nhiệm này ai gánh vác?

- Tên khốn khiếp nào dám xông vào đây, không thấy tôi đang phá án sao? Tất cả cút ra ngoài cho tôi!

Hạ Kiếm Đường không quay đầu lại, bị màn tự giới thiệu của mấy người trước mắt làm cho khiếp sợ, liền tìm được điểm phát tiết.

Chỉ có điều điểm phát tiết của hắn thật sự đã tìm lộn người!

Sau khi Mục Niên Ân nhìn rõ người nào vừa tiến vào, sắc mặt nhất thời ảm đạm, hắn biết mình thật sự xong đời rồi, tại sao có thể như vậy? Không phải chỉ là một vụ án bình thường sao? Làm sao lại dính líu tới nhiều người như vậy?

- Khẩu khí của cậu lớn thật, tôi thật sự muốn nhìn xem, cậu phá án như thế nào? Cậu lấy thân phận gì để phá án?

Đỗ Dã lạnh lùng nói.

- A, Đỗ cục?

Lúc này Hạ Kiếm Đường rốt cục phát hiện sự tình có chút không đúng, sau khi hắn nhìn thấy người đứng bên cạnh là người nào vội vàng nói.

- Hạ Kiếm Đường. Cậu là người trong hệ thống công an sao?

Đỗ Dã lạnh lùng nói.

- Không phải!

Hạ Kiếm Đường theo bản năng lắc đầu nói.

- Cậu không phải là người trong hệ thống công an, vậy cậu ở đây nói nhảm cái gì, cậu đang ở đây phá án? Cậu làm án gì chứ? Người nào cho cậu quyền phá án? Còn các cậu nữa. Chuyện tối hôm nay, các cậu chưa xong với tôi đâu, mang tất cả ra ngoài. Còn nữa nhốt Hạ Kiếm Đường lại, không có mệnh lệnh của tôi, người nào cũng không cho phép gặp mặt.

Đỗ Dã lớn tiếng quát.

- Vâng, Đỗ cục!

Người của đội giám sát tác phong cảnh sát cục thành phố đi theo Đỗ Dã đến đây, thuần thục bắt giữ tất cả những người trong phòng thẩm vấn, áp tải đến gian phòng bên cạnh, chờ đợi tiếp nhận tra hỏi bất cứ lúc nào. Mục Niên Ân làm sao cũng không nghĩ tới, vừa rồi hắn vẫn là tiểu đội trưởng đội cảnh sát hình sự cao cao tại thượng, hiện giờ đã biến hóa nhanh chóng, trở thành tù nhân. Chuyện này đoán chừng còn không đơn giản là cởi bỏ cảnh phục. Chuyện vi phạm nhiều năm qua, sợ rằng cũng sẽ bị móc ra hết.

Hạ Kiếm Đường thật sự khiếp sợ!

Hắn làm sao cũng không nghĩ tới chuyện đêm nay sẽ kinh động đến Đỗ Dã, phải biết rằng Đỗ Dã không phải là người đứng bên phía cha của hắn Hạ Nhập Tương, Đỗ Dã là người theo sát cước bộ của Lý Hưng Hoa. Nếu thật sự bị Đỗ Dã bắt lại, hắn muốn trở ra cũng khó khăn. Đáng chết chính là, khi Hạ Kiếm Đường đang suy nghĩ phải làm gì, điện thoại của hắn lặng lẽ vang lên, hắn vội vàng lấy ra chuẩn bị nghe máy, lại bị một nhân viên cảnh sát bên cạnh trực tiếp cướp đi.

- Ngươi dám đoạt điện thoại di động của ta, trả lại cho ta!

Hạ Kiếm Đường nổi điên hét lên.

- Mang đi!

Đỗ Dã khẽ nhíu mày quát lạnh.

- Cha tôi là Hạ Nhập Tương, các người dám đụng đến tôi? Đỗ Dã. Ông thật sự cho mình là cục trưởng, dám bắt tôi như vậy sao? Ông chỉ là một phó cục trưởng mà thôi, ông dựa vào cái gì mà bắt tôi? Ông có tin hay không, chỉ cần cha tôi lên tiếng, sau này ông đừng hòng sống yên!

Hạ Kiếm Đường còn nói tiếp, đã bị hai nhân viên cảnh sát bên cạnh hung hăng cho một cùi trỏ, liền thống khổ im lặng....

Sau khi tiếng chuông điện thoại chói tai rốt cục rời xa, Đỗ Dã xoay người nhìn Tô Mộc, trên mặt lộ ra nụ cười:

- Cậu chính là Tô Mộc Tô chủ nhiệm sao?

- Đỗ cục, tôi là Tô Mộc!

Tô Mộc cười nói, đối với Đỗ Dã hắn vẫn rất có hảo cảm. Chưa nói đến những thứ khác, chỉ riêng chuyện người ta có thể vào lúc này chạy tới giải vây cho mình cũng đáng cảm động rồi.

- Tô chủ nhiệm, Lý bí thư đã biết chuyện ở đây, hiện tại đang chạy tới nơi này, cậu yên tâm, chuyện xảy ra tối nay, chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng, tuyệt đối sẽ không để các cậu chịu bất kỳ ủy khuất và oan uổng nào.

Đỗ Dã nói.

- Đỗ cục, bản thân tôi không sao, mấu chốt là mấy vị này.

Tô Mộc cười xoay người:

- Bọn họ đều là các nhà đầu tư tôi vất vả lắm mới mời được đến đây, nếu bởi vì chuyện này mà để lại ấn tượng xấu cho trị an thành phố chúng ta, trách nhiệm này có thể lớn lắm.

- Yên tâm, tuyệt đối sẽ không.

Đỗ Dã vội vàng nói:

- Mấy vị, chuyện đêm nay thật sự xin lỗi, các vị yên tâm, tôi bảo đảm chuyện như vậy sau này tuyệt đối sẽ không phát sinh nữa!

Nếu nói như vậy, vậy cũng không cần thiết náo tiếp nữa, dù sao chuyện đêm nay đã đạt được mục đích rồi, vậy không cần thiết giằng co nữa. Hơn nữa bây giờ bọn hắn thật sự cảm giác có chút không thoải mái, rất đau, vừa rồi đánh nhau, trên người hoặc nhiều hoặc ít đều bị thương, lúc này nên đến bệnh viện kiểm tra xem thế nào.

Lý Nhạc Thiên lại càng không muốn để cho Diệp Mộng Á vì chuyện này mà có bất kỳ ảnh hưởng:

- Đỗ cục đúng không? Ngài cũng biết tôi làm bên giải trí, chuyện đêm nay tôi không muốn có bất kỳ liên quan đến tiểu thư Diệp Mộng Á, ngài xem….?

- Yên tâm, tôi hiểu, tôi biết nên làm thế nào.

Đỗ Dã gật đầu nói.

- Vậy tôi không sao, mấy ca, đánh cũng đánh rồi, bây giờ chúng ta tới bệnh viện kiểm tra đi!

Lý Nhạc Thiên cười nói.

- Đi thôi, phía sau lưng tôi đau chết, mẹ ôi, thật không biết là tên khốn khiếp nào đánh vào lưng tôi, nếu để tôi điều tra ra, nhìn xem tôi dọn dẹp hắn như thế nào.

Lê Vân Triều nhe răng trợn mắt nói.

Đỗ Dã cùng đi với bọn Tô Mộc ra khỏi phân cục, đưa mắt nhìn tất cả bọn họ lên xe tới bệnh viện, trái tim mới xem như lặng lẽ hạ xuống. Cuối cùng không phát sinh đại sự gì khác, không có người nào chân chính bị trọng thương. Nếu thật sự có một người trọng thương, vậy Đỗ Dã xem như phiền toái rồi.

Sau khi bọn Tô Mộc rời đi không bao lâu, mấy chiếc xe nhanh như tia chớp lái vào phân cục công an, Đỗ Dã đang đổ ập khiển trách xuống đầu Vệ Thụ Lý, nhìn thấy người trên xe đi xuống, hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái.

- Chuyện đêm nay còn chưa xong đâu, cậu chờ xem, trong cục sẽ tiến hành điều tra xử lý nội bộ.

Nói xong Đỗ Dã liền đón Lý Hưng Hoa đi tới.

- Lý bí thư!

Đỗ Dã chào hỏi.

- Tình hình thế nào rồi?

Lý Hưng Hoa vội vàng hỏi.

- Chuyện đã được khống chế, tất cả đám người gây chuyện khả nghi đã bị bắt giữ chờ thẩm vấn, Tô Mộc Tô chủ nhiệm đã cùng những nhà đầu tư kia tới bệnh viện kiểm tra. Nhưng tôi nghĩ không có đại sự, bởi vì bọn họ cũng chỉ bị thương bên ngoài da. Để bảo đảm an toàn, tôi cũng phái người đi theo tới đó, tuyệt đối bảo đảm bọn họ không bị những tên lưu manh kia quấy rầy nữa.

Đỗ Dã lớn tiếng nói.

- Làm tốt lắm!

Lý Hưng Hoa gật đầu nói.

Chuyện phát triển đến hiện tại, đã hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay, Lý Hưng Hoa cũng không vội vàng theo tới bệnh viện, bởi vì nếu làm như vậy không khỏi có chút làm bộ. Nhưng ở trước mặt Đỗ Dã, hắn vẫn lấy điện thoại định gọi cho Tô Mộc, nhưng đúng lúc này, điện thoại của hắn lặng lẽ vang lên, sau khi nhìn thấy người gọi đến, trên mặt Đỗ Dã liền lộ ra nụ cười....,

- Lý bí thư, tôi là Tô Mộc.

- Tô Mộc, tình hình thế nào rồi?

Lý Hưng Hoa hỏi.

- Lý bí thư, tôi đã dẫn bọn họ tới bệnh viện, không có đại sự. Bởi vì hôm nay quá muộn, như vậy đi, ngày mai tôi sẽ báo cáo chuyện đã xảy ra với Lý bí thư.

Tô Mộc nói.

- Chuyện xảy ra tôi cũng đã biết, hiện tại nhiệm vụ lớn nhất của cậu chính là chăm sóc tốt những nhà đầu tư kia, chuyện còn lại tạm thời không cần quan tâm... Được, cứ như vậy đi, tôi gác máy đây!

Lý Hưng Hoa cúp điện thoại, nụ cười trên mặt càng lộ ra vui vẻ.

Nếu như không phải suy nghĩ đến chỗ này không thích hợp, Lý Hưng Hoa thật sự muốn ngửa mặt lên trời gào to một tiếng, thật sự là quá mức thống khoái!

Tiểu tử Tô Mộc này thật sự không khiến mình thất vọng, chuyện đêm nay làm quá đẹp! Nếu thật sự để cho Tô Mộc tiếp tục chơi như vậy, không chừng trong thời gian rất ngắn, Lý Hưng Hoa có thể hoàn toàn nắm trong tay đại cục thành phố Cổ Lan. Đến lúc đó, Tô Mộc tuyệt đối có công đầu.

- Lý bí thư, Yến bí thư đến.

Đỗ Dã nhìn thấy có một chiếc xe lái vào, từ trên xe bước xuống một nữ nhân liền thấp giọng nói.

Yến bí thư, chính là Yến Nguyệt Dung, thường ủy thị ủy, kiêm nhiệm bí thư khu ủy khu Triều Nham.

Trong Trung Quốc hiện giờ, có một hiện tượng bắt đầu phổ biến, đó chính là bí thư thị ủy thành phố cấp tỉnh lị hoặc phó tỉnh cũng kiêm nhiệm thường ủy tỉnh ủy hoặc phó bí thư tỉnh ủy ở tỉnh của mình. Ở một số vùng cấp thành phố, bởi vì vị trí đặc biệt, cho nên những bí thư khu ủy này, bình thường cũng kiêm nhiệm chức vụ thường ủy thị ủy.

Ở thành phố Cổ Lan chính là như vậy.

Khu Triều Nhan ở thành phố Cổ Lan có vị trí đặc biệt, thuộc về khu kinh tế phát triển nhất, bí thư khu ủy khu này từ trước cũng là thường ủy thị ủy, hiện tại bí thư khu ủy khu Triều Nhan chính là Yến Nguyệt Dung, là một trong hai nữ cán bộ trong thường ủy thị ủy thành phố Cổ Lan, người còn lại là bộ trưởng tuyên truyền thị ủy Tần Tân Vũ. Hai người bọn họ đều là người được Bạch Vi Dân vận hành đề bạt, dĩ nhiên cũng đứng bên phía Bạch Vi Dân.

Hiện tại Yến Nguyệt Dung thật sự đau đầu!