Quan Bảng

Chương 571: Song quy, rút củi dưới đáy nồi




Địa vị của Lâm Hồng ở khu Cao Khai rất đặc thù, bởi vì nàng là cơ cấu do Ban kỷ luật thanh tra tỉnh điều tới, cho nên cho dù là Mai Ngự Thư muốn đưa ra cành ô-liu, nàng cũng không có tâm tư thu lại. Chính là duới tình huống như thế, Lâm Hồng lại công khai thọc dao găm vào chỗ yếu của Đậu Kiến Huy, khiến cho Đậu Kiến Huy không dám nói ra nửa câu. Con dao găm này thọc cũng đủ ác.

Cho dù là Tô Mộc cũng có chút không giải thích được!

Trong lòng Tô Mộc từ lâu đã muốn lôi kéo Lâm Hồng, hơn nữa còn muốn có cơ hội giữ Lâm Hồng lại, muốn tới nhà nàng nhìn xem nhi tử của nàng rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Nếu như tình huống không phải nghiêm trọng..., Tô Mộc có thể bỏ tiền mua ngọc thạch, giải quyết vấn đề khó khăn này cho Lâm Hồng. Nhưng những chuyện này Tô Mộc còn chưa kịp làm, làm sao Lâm Hồng lại làm như vậy?

Trên thế giới này chưa bao giờ có chuyện vô duyên vô cớ hỗ trợ, sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi Tô Mộc rất nhanh lộ ra nụ cười đăm chiêu. Xem ra Lâm Hồng cũng không phải loại người cổ hủ, nàng sở dĩ làm như vậy, đoán chừng cũng là nhận được tin tức. Tô Mộc nghĩ đến cú điện thoại mình mới nhận được, càng khẳng định như vậy, nếu không thật sự không có cách nào giải thích được cử động của Lâm Hồng.

Chẳng qua lần này Lý Hưng Hoa thật sự rất nể tình, không động thủ thì thôi, vừa động thủ đã như thế lôi đình vạn quân.

- Lâm bí thư, không thể nói như thế. Cô là người cũ của khu Cao Khai, nên biết tình huống ở khu Cao Khai rất phức tạp. Tình huống dự trữ đất đai, trong lúc nhất thời thật sự không có cách nào điều tra rõ ràng.

Đậu Kiến Huy đỏ mặt tía tai nói.

- Lâm bí thư, cô phải chịu trách nhiệm với những gì mà mình nói, có những lời có thể nói, có những lời không thể nói. Làm sao cô biết phó chủ nhiệm Đậu không làm việc? Làm sao cô biết hiện tại thể lực và tinh lực của phó chủ nhiệm Đậu đã có hạn. Hơn nữa chuyện này liên quan đến phân công điều chỉnh, lẽ nào cô nói điều người là có thể điều sao? Phải biết rằng chuyện này không thể qua loa, tôi cho rằng cô nên cẩn thận suy nghĩ thái độ của mình.

Mai Ngự Thư phụ họa nói.

Nếu Đậu Kiến Huy có việc, Mai Ngự Thư tuyệt đối không thể nào không quan tâm. Nhiều năm như vậy, quan hệ của hai người đã tan ra làm một thể, đừng ai muốn chạy thoát. Cho nên Mai Ngự Thư quả quyết không thể nhẫn nhịn, chuyện như vậy phát sinh, Lâm Hồng rút cuộc là có ý tứ gì? Ỷ vào cái gì dám nói như vậy? Cho dù cô là người của Tô Mộc, cũng không thể nói ra như vậy, dám nói tôi dám diệt cô.

Khương Nhiên từ đầu đến cuối vẫn duy trì trầm mặc, không dám nói nhiều một câu.

Nhưng Mã Minh Sơn sau khi nhìn thấy Lâm Hồng nổi đóa, cũng không chút do dự, quyết đoán nói:

- Phó chủ nhiệm Mai, không thể nói như vậy. Hạng mục dự trữ đất đai của khu Cao Khai vốn là nội dung phó chủ nhiệm Đậu phân quản. Anh nói nếu ngay cả điều này hắn cũng không biết, vậy còn không tính là không làm tròn trách nhiệm hay sao? Hơn nữa vừa rồi Tô chủ nhiệm đã nói rất rõ ràng, hôm nay đoàn khảo sát đầu tư đang ở trong thành phố chúng ta, đang tiếp kiến bí thư thị ủy và thị trưởng.

Nếu lúc này người ta tới đây, ngay cả điểm cơ bản này chúng ta cũng không lấy ra được, anh kêu người ta sẽ nghĩ thế nào về quản ủy hội khu Cao Khai chúng ta? Nếu vì vậy mà làm trễ nãi chuyện thu hút đầu tư, tôi muốn hỏi phó chủ nhiệm Mai, trách nhiệm này không do phó chủ nhiệm Đậu gánh vác, còn ai nguyện ý gánh vác?

Gọn gàng, cơ trí quyết đoán.

Mã Minh Sơn hiện tại cũng học thông minh, không có cách nào không thông minh, chuyện đã xảy ra tối hôm qua, Mai Ngự Thư và Đậu Kiến Huy có thể làm như không có chuyện gì, nhưng Mã Minh Sơn thì khác. Hắn là người của Đỗ Dã, từ chỗ Đỗ Dã hắn đã biết được sự tình từ đầu đến cuối, hiểu được năng lượng của Tô Mộc.

Nếu ở thời điểm như vậy, Mã Minh Sơn còn không biết đứng về phía ai, vậy thần kinh của hắn thật sự có vấn đề rồi!

Thú vị, chuyện này thật sự thú vị.

Tô Mộc quét mắt nhìn Mã Minh Sơn, đụng chạm ánh mắt nịnh hót của hắn, trên mặt lộ ra nụ cười lơ đãng. Ầm ĩ đi, náo nhiệt đi, chỉ khi các người đều động, tôi mới có thể nắm chắc cơ hội, một kích trí mạng.

Chẳng qua hiện tại, Tô Mộc thật sự hết hy vọng với Khương Nhiên! Đến hiện tại hắn vẫn không muốn tỏ thái độ, thật sự muốn đi theo bọn người Mai Ngự Thư. Khương Nhiên à, tôi không phải một hai lần cho cậu cơ hội, cậu đã không nhận, vậy tôi cũng chỉ có thể trực tiếp đẩy cậu đi. Ừ, hình như gần đây trong một cơ quan trực thuộc thành phố đang thiếu một phó cục trưởng, đến lúc đó đẩy hắn trực tiếp qua đó là được rồi.

Mai Ngự Thư và Đậu Kiến Huy liếc mắt nhìn nhau, hai người bọn họ đều là lão hồ ly, cũng không phải ngày đầu tiên trải qua chuyện như vậy, đến hiện tại nếu như nói không thấy chuyện có gì không đúng, vậy chẳng phải là quá thất bại hay sao. Chính bởi vì biết, cho nên hai người mới càng thêm cẩn thận, ra sức ngụy trang, che dấu khủng hoảng trong lòng.

Bất kể các người nói gì, tôi chỉ cần nắm được một điểm tình huống khu Cao Khai phức tạp, tình huống dự trữ thổ địa nhất thời không có biện pháp thăm dò. Chỉ cần tôi kiên định tín niệm này, các người có thể làm gì được tôi?

- Sau lưng tôi là Bạch thị trưởng, tôi thật sự không tin, một tên trẻ ranh như Tô Mộc có thể làm gì tôi?

Trong lòng Mai Ngự Thư lại bắt đầu cậy già lên mặt.

- Mã cục trưởng, tôi nghĩ cậu vẫn thích hợp nắm bắt tình huống phân cục của các cậu hơn, cậu không hiểu chuyện của khu Cao Khai, không hiểu thì đừng nói nhiều.

Mai Ngự Thư ho khan tùy ý nói.

- Anh!

Gương mặt Mã Minh Sơn thoáng chốc đỏ bừng.

Mai Ngự Thư thật sự là ngoan độc, có thể nói ra lời như vậy, ban đầu khi hắn dùng mình không phải dùng thái độ như vậy. Không ngờ, Mai Ngự Thư thật sự là một kẻ tiểu nhân. Lật mặt còn nhanh hơn lật sách. Ta không biết tình huống khu Cao Khai sao, ngươi tùy tiện tìm bất cứ người nào hỏi xem, ai cũng biết khu Cao Khai xảy ra chuyện gì, thổ địa còn ở đó, chuyện đo đạc lẽ nào khó khăn như vậy sao?

Đậu Kiến Huy à, đến hiện tại ngươi còn muốn xoay cổ tay với Tô Mộc Tô chủ nhiệm, ngươi thật sự cho là chuyện tối qua không có ai biết sao? Ép ta, cẩn thận ta tung hết chuyện xấu của ngươi ra.

- Đủ rồi!

Khi không khí của hiện trường đang tràn ngập căng thẳng, Tô Mộc đột nhiên nói, liếc nhìn vẻ mặt Mai Ngự Thư và Đậu Kiến Huy, nghiêm túc nói:

- Phó chủ nhiệm Đậu, trong Trung Quốc hiện giờ có rất nhiều quan viên tự cho mình là người thông minh, cho rằng chức quan của bọn họ là thượng cấp ban cho, chỉ cần tuân theo thượng cấp lãnh đạo, tất cả nghe theo thượng cấp an bài là đủ rồi.

Nhưng tôi muốn nói cho các vị biết là, đây là tư tưởng sai lầm, là tư tưởng khiến cho người ta cảm thấy bất xỉ. Quyền lực trong tay các vị là do người dân ban cho, nhưng các vị tự vấn lòng, các vị rốt cuộc có trung thực với quyền lực này hay không? Các vị có dám vỗ bộ ngực bảo đảm, tôi tuyệt đối trong sạch.

Dĩ nhiên trong sạch hay không trong sạch tạm thời vứt qua một bên, phó chủ nhiệm Đậu, những lời anh vừa nói, anh có thấy có đạo lý không? Anh không biết tình huống dự trữ đất đai của khu Cao Khai? Anh làm phó chủ nhiệm quản ủy hội khu Cao Khai nhiều năm như vậy, nhưng không nắm được nhiệm vụ phân quản của mình là gì? Anh không cảm thấy chuyện này buồn cười lắm sao? Nếu anh không biết..., chỗ này của tôi có một bản số liệu, có lẽ anh muốn biết.

Anh mở to hai mắt nhìn cho kỹ, số liệu trong đây đều là sự thật, tất cả đều đã trải qua điều tra. Bên trong bao gồm chi tiết tình huống dự trữ đất đai thực tế của khu Cao Khai, bao gồm tình huống cho xí nghiệp thuê đất hiện giờ của khu Cao Khai, bao gồm khoa học Phi Long rốt cuộc cướp đoạt những thổ địa kia như thế nào, trong đó có tồn tại chuyện trái pháp luật hay không, ngay cả khu Cao Khai có bao nhiêu kiến trúc có bao nhiêu thắng cảnh du lịch, tất cả đều rất rõ ràng. Anh không biết sao? Vậy bây giờ tôi sẽ cho anh biết, anh tự xem đi!

Nổi đóa rồi, Tô Mộc thật sự nổi đóa rồi!

Tô Mộc vứt bản số liệu ra trước mặt Đậu Kiến Huy, từng con số rõ ràng vô cùng chân thật đáng tin. Cho dù là Mai Ngự Thư, khi quét qua những số liệu này, tim đập cũng không khỏi gia tốc. Tô Mộc đã có chuẩn bị, trong hội nghị hôm nay hắn rốt cuộc muốn làm gì? Là muốn đả kích Đậu Kiến Huy lớn lối kiêu ngạo, hay là muốn gõ mình? Chẳng lẽ sau khi Tô Mộc bức lui Lưu Bỉnh Chí, hôm nay lại chĩa mũi nhọn vào mình sao?

Tô Mộc, ngươi thật sự cho là ta là loại người không có căn cơ như Lưu Bỉnh Chí sao?

Hậu đài phía sau ta là Bạch thị trưởng, ngươi động tới ta thử xem!

Nghĩ tới đây, lo lắng trong lòng Mai Ngự Thư liền biến mất.

- Tô chủ nhiệm, cậu làm việc cũng thật chu đáo.

Đậu Kiến Huy cầm bản số liệu, sắc mặt rốt cục có chút ngượng ngùng nói.

- Đúng vậy, tôi cũng không phải muốn quan tâm, nhưng tôi có thể không quan tâm sao? Nếu tôi không quan tâm..., chi tiết trong những văn kiện này tôi có thể lấy được từ đâu? Phó chủ nhiệm Đậu, tôi chính là ký thác kỳ vọng vào anh, nhưng anh có thể làm cho tôi yên tâm sao?

Tô Mộc hoàn toàn không có ý tứ giữ lại tình cảm, mỗi câu nói đều lạnh thấu xương.

Lời nói này khiến sắc mặt Đậu Kiến Huy càng khó coi!

Khương Nhiên ngồi bên cạnh, càng thêm sốt ruột.

Mai Ngự Thư nghe Tô Mộc nói nghiêm trọng như thế, khẽ nhíu mày, ho khan, khi đang định mở miệng nói chuyện, cánh cửa phòng họp bất chợt bị đẩy ra, Vũ Phượng từ bên ngoài tiến vào.

- Vũ Phượng, cô làm cái gì vậy, không biết hiện tại đang họp sao? Không được cho phép, ai cho cô tự tiện tiến vào? Mau ra ngoài cho tôi!

Đậu Kiến Huy như tìm được chỗ phát tiết la lớn.

Nhưng Đậu Kiến Huy vừa dứt lời, Vũ Phượng đã nghiêng người lướt qua bên cạnh:

- Tô chủ nhiệm, Đường bí thư tới.

- Đường bí thư, làm sao ngài lại tới đây?

Tô Mộc bình tĩnh đứng dậy cười nói.

Xuất hiện bên trong phòng họp không phải là ai khác, hắn chính là phó bí thư Ban kỷ luật thanh tra thành phố Cổ Lan, Đường Thanh Sử, là một người tương đối có uy danh ở thành phố Cổ Lan, là. Chỉ cần Đường Thanh Sử xuất hiện, liền ý nghĩa có người gặp xui xẻo.

Quả nhiên, Đường Thanh Sử quét qua phòng họp, sau đó nói với Tô Mộc:

- Đồng chí Tô Mộc, hiện tại tôi đại biểu thị Ban kỷ luật thanh tra có chuyện muốn tuyên bố, xin tạm thời gián đoạn tiến trình hội nghị.

- Vâng, Đường bí thư, mời ngài.

Tô Mộc nói.

Đường Thanh Sử gật đầu, xoay người về phía Đậu Kiến Huy, vị phó chủ nhiệm quản ủy hội vừa rồi còn lớn lối, trong nháy mắt đụng chạm ánh mắt của Đường Thanh Sử, liền bắt đầu run rẩy, sau khi thanh âm kia vang lên, hắn thoáng cái buông mình té xuống ghế, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.