Quan Bảng

Chương 575: Một con chuột cứt




Tô Mộc cũng không trầm luân bên trong ái tình với Chu Từ, hắn còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, sau khi cầm lấy một chiếc chìa khóa ở chỗ Chu Từ, hắn liền trở lại khu Cao Khai. Trong lúc này hắn nhận được điện thoại Lý Nhạc Thiên gọi tới, nói là thật sự quá nhàm chán, thật sự không có gì thú vị. Đợi một lát nữa cơm nước xong xuôi, sẽ động thân tới khu Cao Khai trước, sau đó để Tô Mộc tự mình đưa đi dạo, về phần đám người của chính quyền thị ủy thành phố, sẽ trực tiếp gạt qua một bên.

Tô Mộc không khỏi cười khổ một trận.

Đúng vậy, Tô Mộc có thể tưởng tượng được, đám người giống như Lý Nhạc Thiên, làm sao lại quen nói chuyện phiếm với bọn người Lý Hưng Hoa. Phải biết rằng ở kinh thành, mỗi ngày bọn họ gặp gỡ bao nhiêu quan viên, tùy tiện phủi ra đều là cấp sảnh. Đó cũng không phải nói bọn họ không am hiểu giao thiệp với những quan viên này, chỉ là vấn đề thừa nhận và ưa thích trong lòng mà thôi.

Hơn nữa cũng chính là bọn họ, nếu đổi thành những người khác cũng không dám gạt bọn người Lý Hưng Hoa qua một bên. Nhưng đây là chuyện không sao cả, ai cũng biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Lý Hưng Hoa và Bạch Vi Dân cũng rất rõ ràng, bọn người Lý Nhạc Thiên chịu tới đây đầu tư, là vì Tô Mộc. Chỉ cần Tô Mộc có thể thu phục bọn họ, cái gọi là vấn đề nghi thức, hai người bọn họ căn bản không cần làm.

Kết quả làm như vậy chính là Tô Mộc mới vừa trở lại phòng làm việc không bao lâu, bọn người Lý Nhạc Thiên đã lái xe tới.

- Tôi nói này phòng làm việc của cậu, thật sự có chút khí phái.

Lý Nhạc Thiên cười nói.

- Khí phái? Khí phái từ trong miệng Lý tổng nói ra, quả thực là rất kỳ quái. Người nào không biết công ty giải trí Lý thị chiếm cứ cả một tòa nhà, còn phòng làm việc của tổng tài công ty giải trí Lý thị là căn phòng xa hoa nhất tòa nhà đó. Tôi nói này Lý tổng, hôm nào để chúng tôi tới nhận thức phòng làm việc siêu cấp xa hoa của cậu chứ.

Trịnh Mục nói.

- Tôi nói này, lão Trịnh, đây là khẩu khí gì chứ, nói như anh chưa bao giờ được chứng kiến vậy. Nếu anh thích, hay để tôi lưu lại một chỗ ngồi ở đó cho anh? Anh nói thế nào?

Lý Nhạc Thiên cười tủm tỉm nói.

- Được rồi. Đừng ở đây đấu võ mồm nữa, đi thôi, tôi dẫn các cậu đi dạo một vòng, thuận tiện nói một chút kế hoạch và suy nghĩ của tôi cho các cậu. Còn nưa vừa rồi tôi mới nhận được một cú điện thoại, chính là chuyện tối qua tôi đã nói với các cậu, chính là tôi đã gửi bản kế hoạch của khu Cao Khai cho một nhà nghiên cứu phát triển kinh tế. Hắn đã trả lời rồi.

Tô Mộc đứng dậy nói.

- Nói thế nào?

Lý Nhạc Thiên kích động nói.

Phải biết rằng bản kế hoạch này rất quan trọng đối với Lý Nhạc Thiên, nếu thật sự đầu tư..., Lý Nhạc Thiên tuyệt đối chiếm phần lớn. Mà cũng chính bởi vì Lý Nhạc Thiên chiếm phần lớn đầu tư ở đây, cho nên mấy người còn lại mới đem trọng điểm đặt ở đây, không phải vì cái gì khác, chỉ cần dựa vào trụ sở điện ảnh và truyền hình của Lý Nhạc Thiên, xí nghiệp của bọn họ không muốn phát triển cũng không có khả năng, cái gọi là cây lớn hóng gió mát, chính là cái này.

- Không thành vấn đề!

Tô Mộc cười, thu hết ánh mắt của mọi người:

- Người ta nói. Kết hợp với những chi tiết và tài liệu mà tôi gửi đến, cho rằng bản kế hoạch có chín mươi phần trăm khả năng thực hiện, về phần mười phần trăm còn lại cũng không phải vì bản thân kế hoạch, mà là muốn suy nghĩ đến ảnh hưởng của chính quyền địa phương, điểm này tin tưởng các cậu hẳn đã biết. Dĩ nhiên vấn đề liên quan ở đây, đợi đến sau này rồi hãy nói.

- Đi thôi, xem một lượt đi!

Lý Nhạc Thiên lớn tiếng nói.

Cái gọi là mười phần trăm, ở trong mắt bọn người Lý Nhạc Thiên hoàn toàn không trở thành vấn đề. Nếu trụ sở điện ảnh và truyền hình thật sự kiến tạo, chưa nói đến những thứ khác, chỉ cần Lý gia muốn động đến mấy quan viên ở thành phố Cổ Lan là có thể động. Huống chi trong chuyện này còn có bóng dáng mấy nhà. Bởi vì Lý Nhạc Thiên thật sự quyết định chơi..., sau khi trở lại kinh thành còn có thể vận hành một phen.

Bọn người Lý Nhạc Thiên đi theo Tô Mộc rời khỏi quản ủy hội, bên trong khu Cao Khai liền xuất hiện một cảnh tượng vô cùng xinh đẹp, sáu cỗ xe sang trọng tùy ý chạy trong khu Cao Khai, chỉ cần gặp phải một thắng cảnh, sẽ dừng lại, nghe Tô Mộc giải thích. Mà lời của người khác bọn người Lý Nhạc Thiên có thể không nghe, nhưng mỗi câu nói của Tô Mộc, bọn họ đều ghi nhớ trong lòng....

Không có cách nào, đó cũng là tiền.

- Ngôi chùa này bởi vì là kiến trúc cổ đại, cho nên không thể phá bỏ và di dời đi nơi khác, nhưng có thể nhét vào trong trụ sở điện ảnh và truyền hình, thật ra thắng cảnh du lịch giống như vậy, ở trong khu Cao Khai còn rất nhiều, trong kế hoạch của tôi, tất cả những thắng cảnh du lịch này đều nhét vào trong trụ sở điện ảnh và truyền hình của anh. Dĩ nhiên đây cũng không phải nói đoạn tuyệt với những khách du lịch còn lại, ngược lại còn muốn khích lệ bọn họ đến đây du lịch. Loại tuyên truyền miễn phí này, cớ sao mà không làm?

- Trong trụ sở điện ảnh và truyền hình của các anh, thu nhập du lịch cũng là một khoản lớn. Loại thu nhập này, cũng không phải chỉ có những kiến trúc cổ đại hiện có trước mắt, các anh hoàn toàn có thể kiến tạo mở cửa những kiến trúc cổ đại này cho du khách bên ngoài. Nói thí dụ như thiết kế ra chuyến du lịch một ngày trong bộ phim nào đó, để cho du khách chân chính đặt mình trong hoàn cảnh quay phim, sau đó tiến hành xác minh. Đến lúc đó các anh có thể đặt nơi đó vào một bộ phim truyền hình, dĩ nhiên nói thí dụ như gặp phải thời kỳ du lịch thịnh vượng..., còn có thể suy nghĩ để cho những diễn viên quần chúng ở đó, xây dựng một cuộc sống cổ đại.

- Nhìn thấy bên kia là cái gì không? Nơi đó là khu cổ thành của thành phố Cổ Lan. Trong khu cổ thành cũng có rất nhiều kiến trúc không tệ, nhưng những kiến trúc này bởi vì vấn đề bảo vệ, hiện tại cũng đã được liệt vào hạng mục trọng điểm xây dựng. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, là không thể mở ra với bên ngoài. Nếu như các anh có thể chuyển dời những kiến trúc đó, các anh nghĩ xem, hiệu quả sẽ như thế nào? Nói thí dụ như con đường Đại Tống, cung điện nhà Tần, cung đình triều Thanh.

- Nếu như trụ sở điện ảnh và truyền hình này được kiến tạo, Vân Triều, không phải các cậu muốn xây dựng khách sạn sao? Tốt, ở bên kia các cậu hoàn toàn có thể xây dựng một khách sạn năm sao, những minh tinh kia đến gần khách sạn của cậu như vậy mà không ở, vậy thì thật sự có vấn đề. Hơn nữa khách sạn của cậu có thể làm các loại hoạt động khác nữa.

....

Mỗi một chỗ Tô Mộc giảng giải, đều khiến cho bọn người Lý Nhạc Thiên có cảm giác hai mắt tỏa sáng. Cảm giác như thế cho dù ở trong lòng Trịnh Mục cũng có chút vọng động, hắn làm về tập đoàn, mà chính là trong xí nghiệp tập đoàn, hình như không có quan hệ đến phương diện này. Nhưng phải biết rằng trong tập đoàn Trịnh thị có quản hạt một công ty kiến trúc, kiến trúc nơi này hoàn toàn có thể do tập đoàn Trịnh thị chịu trách nhiệm.

Đừng gọi những thứ này là đấu thầu hay không đấu thầu, bởi vì nếu tất cả hạng mục đều định ra..., làm sao xây dựng đó chính là chuyện của bọn Lý Nhạc Thiên. Bọn họ có thể để mặc Trịnh Mục không chiếu cố, mà chiếu cố người khác sao? Hơn nữa số lượng lớn như vậy, nếu thật sự giao cho công ty xây cất khác, bọn Lý Nhạc Thiên thật sự cũng không yên tâm, vấn đề chất lượng phải là đại sự bậc nhất.

- Ồ, phía trước hình như có biến! Đó là nơi nào?

Trịnh Mục đột nhiên nói.

Nhìn theo ngón tay Trịnh Mục chỉ, Tô Mộc có thể nhìn thấy cách đó không xa tụ tập một nhóm người, chỉ có điều sau khi Tô Mộc nhìn thấy nơi đó là nơi nào, mí mắt không khỏi nhảy lên.

- Là khoa học Phi Long, tại sao nơi đó lại tụ tập nhiều người như vậy?

Trong lòng Tô Mộc đột nhiên hiện ra một loại dự cảm xấu, nhìn bọn Trịnh Mục nói:

- Đi thôi, qua đó xem xảy ra chuyện gì.

- Đi!

Trịnh Mục gật đầu nói.

Có náo nhiệt tại sao không xem? Hơn nữa náo nhiệt này còn ở khu Cao Khai, nếu như bọn họ thật sự đầu tư ở đây..., vậy thì làm sao có thể bỏ qua những chuyện như vậy? Đừng xuất hiện vụ án trị an gì ngoài ý muốn, nếu không khu Cao Khai sẽ không còn thái bình, nếu xây dựng ở dây, thật sự phải suy nghĩ vấn đề này.

Ngoài cửa lớn xí nghiệp khoa học Phi Long.

Bình thường, cánh cửa này không đóng như vậy, từ bên ngoài cũng có thể thấy thỉnh thoảng sẽ có xe cộ ra vào, những sản phẩm do khoa học Phi Long sản xuất ra liên tục đưa ra ngoài, một số linh kiện và thiết bị cần cho sản xuất cũng được vận chuyển tới. Nhưng hiện tại bên ngoài cánh cửa đóng chặt này có mười mấy người đang đứng, ồn ào la hét, trên mặt người nào cũng lộ ra vẻ tức giận....

- Hoàng Ngạn, ngươi ra đây cho ta, tên vương bát đản này, nói chuyện không tính toán gì hết, đồ hỗn trướng!

- Đúng đấy, nếu hôm nay ngươi không lăn ra đây..., ngươi không xong với chúng ta đâu!

- Muốn dỡ bỏ tiệm cơm của chúng ta, ngươi nằm mơ đi!

Đám người đang kích động này không phải là ai khác, chính là những ông chủ và bọn tiểu nhị trên con đường bán đồ ăn, hiện tại tất cả bọn họ đều tụ tập ở phía ngoài nhà máy khoa học Phi Long, lớn tiếng oán giận gào thét.

Còn vị trưởng bảo vệ của khoa học Phi Long Hoàng Ngạn lúc này đang đứng bên trong cánh cửa, nhìn những người phía ngoài, mắt lộ vẻ khinh thường:

- Đều là một đám nghèo rớt mồng tơi, còn dám ở chỗ này khiêu chiến với ta, thật cho là cho các người chút màu sắc, là các người có thể mở phường nhuộm sao? Đúng là nằm mơ. Nếu các người không nói, ta có lẽ còn có thể thấy các người đáng thương, cho các người chút chỗ tốt, hiện tại thì sao? Nằm mơ đi, các người đừng hòng lấy được thứ gì. Người của chúng ta sắp tới rồi?

- Trưởng ban, người của chúng ta hiện tại đang đuổi tới đây, nhiều nhất năm phút nữa sẽ từ cửa sau tới đây.

- Tốt, hôm nay ta muốn nhìn xem ai dám đánh vào khoa học kỹ thuật Phi Long chúng ta. Các huynh đệ, nơi này là nhà của chúng ta, bọn họ muốn tới phá hủy nhà của chúng tôi, lật đổ chén cơm của chúng ta, các cậu có thể đáp ứng không?

Hoàng Ngạn lớn tiếng nói.

- Không thể!

Mười mấy người đứng bên cạnh Hoàng Ngạn, lớn tiếng hét lên, bọn họ đều là xuất thân lưu manh, chưa bao giờ có quan niệm pháp luật. Hiện giờ mặc dù nói đã mang tiếng bảo vệ một xí nghiệp, nhưng càng ngang ngược càn rỡ hơn trước kia. Những người trước mắt kia hoàn toàn không có trong mắt bọn họ, dù sao có cánh cửa ở đây, bọn người kia cũng không xông vào được. Đợi lát nữa các huynh đệ kéo tới, cho dù đám nghèo rớt mồng tơi này muốn đi, cũng không có cửa.

Chính là trong không khí như vậy, nhóm Tô Mộc từ từ nhích tới gần.