Quan Bảng

Chương 591: Món quà




Món quà là từ ngữ dễ nghe nhất, tin tưởng từ nhỏ đến lớn không có người nào không thích quà. Lúc nhỏ, tiểu bằng hữu tặng cho mình một món quà, cha mẹ tặng cho mình một món quà, người thân tặng cho mình một món quà, chỉ cần là quà tặng, sẽ không có cái gì không thích. Khi nhận quà, rất nhiều người đều sẽ nở nụ cười. Không có cách nào, ai bảo quà tặng không phân lớn nhỏ, chẳng phân biệt tuổi tác.

Giống như lúc trước Vọng Nguyệt chân nhân tặng cho Tô Mộc một món quà, làm cho Tô Mộc thật sự bất ngờ.

Chẳng qua Tô Mộc cũng không nghĩ tới, món quà Từ Long Tước tặng cho mình càng khiến hắn bất ngờ hơn nữa, bởi vì món quà này tràn ngập huyết tinh và tàn bạo.

Với kiến thức rộng rãi của Tô Mộc, lúc này cũng không khỏi bị thủ đoạn của Từ Long Tước trấn trụ.

Răng rắc!

Từ Long Tước trực tiếp đi tới bên cạnh, liếc mắt nhìn Hoàng Ngạn, sau đó đột nhiên mãnh liệt đá ra một cước, đá trúng lão Đại đang nằm bên cạnh Hoàng Ngạn. Hai chân lão Đại vốn đã bị Tô Mộc phế bỏ, hiện tại đột nhiên bị đá như vậy, lại càng không chịu được, thảm thiết kêu rla, huyết nhục mơ hồ khiến người ta nhìn thấy không rét mà run.

Tô Mộc đứng bên cạnh, hắn có thể cảm nhận được thủ đoạn quyết đoán của Từ Long Tước lúc này, hắn hoàn toàn không có ý tứ thương hại, nói thật hắn cũng không phải lần đầu tiên làm chuyện như vậy. Dĩ nhiên Tô Mộc không cần thiết cự tuyệt hảo ý của Từ Long Tước, người vừa rồi còn muốn lấy mạng ngươi, ngươi thu thập hắn như vậy cũng không quá đáng. Nếu ai ôm ý niệm xin tha cho hắn trong đầu mới là ngu không ai bằng.

- Kêu la cái gì, thiệt là, lúc này còn chưa bắt đầu, ngươi đã la hét cái gì, nếu ngươi còn dám hét lên, ta sẽ tặng ngươi thêm một phần lễ vật.

Từ Long Tước trấn định nói.

Chính là câu này, khiến cho lão Đại sợ không dám kêu la thảm thiết nữa, chớ nhìn thấy hắn xuất thân là chiến tướng, nhưng phải biết rằng so với loại sát khí toát ra từ trên người Từ Long Tước cũng đủ khiến hắn cảm thấy run rẩy, hắn thật sự không biết vị trước mắt này rốt cuộc là người nào? Từ đâu lại nhô ra một đại sát thần như vậy.

- Ngươi muốn làm gì?

Hoàng Ngạn tức giận nói.

- Làm cái gì? Ngươi nói ta muốn làm gì? Nói đi, tối nay là người nào kêu các người động tới huynh đệ của ta.

Từ Long Tước tùy ý nói, giống như là không có ý tứ muốn hỏi, giống như đang nói chuyện việc nhà.

Huynh đệ, từ trong miệng Từ Long Tước nói ra, so với từ trong miệng Trịnh Mục, Lý Nhạc Thiên nói ra, lại khiến cho Tô Mộc cảm thấy bất đồng. Đó là một loại cảm giác không cách nào nói ra, nhưng Tô Mộc có thể cảm nhận được, thật sự rất ấm áp.

- Phì! Ngươi muốn ta bán đứng huynh đệ, không có cửa đâu.

Hoàng Ngạn lạnh lùng nói.

- Tước ca, tôi nghĩ tôi đã biết là ai động thủ.

Tô Mộc ở bên cạnh nói:

- Hoàng Ngạn, không ngờ Đậu Long lại có gan lớn như vậy, thậm chí ngay cả chuyện vây công đánh lén mưu sát cán bộ quốc gia cũng làm ra được. Chỉ dựa vào điểm này, các người nghĩ các người còn có đường sống sao? Phi Long bang, khẩu khí thật lớn, một đám chỉ biết khi dễ người nghèo, vẽ đường cho hươu chạy, đồ hỗn trướng, sớm muộn ta cũng sẽ nhổ tận gốc các ngươi.

- Biết a.

Từ Long Tước có chút bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Tô Mộc:

- Huynh đệ, cậu biết rồi sao? Tôi vốn là muốn hỏi cho ra kẻ đứng đằng sau để làm quà tặng cậu, làm sao cậu lại biết rồi?

- Tước ca, tôi không muốn biết cũng không được, vừa rồi người ta cũng can đảm nói ra cái tên Long ca. Còn người này tên là Hoàng Ngạn, là trưởng ban bảo vệ của khoa học Phi Long, chính là xí nghiệp trên địa bàn của tôi, anh nói tôi muốn không biết cũng không được.

Tô Mộc cười nói....

- Như vậy à!

Từ Long Tước hơi chút do dự, trong đáy mắt xẹt qua vẻ lạnh lùng.

-Nếu như vậy, tôi cũng không hỏi nhiều nữa. Đám người đó dù sao cũng là đám chết tiệt, nếu đổi lại lúc tôi thi hành nhiệm vụ, tất cả đám cặn bã giống như vậy đều sẽ bị bắn chết. Còn hiện tại, nếu bọn chúng ở trên địa bàn của cậu, cậu nói đi, muốn thu thập bọn chúng như thế nào, tôi tuyệt đối sẽ nghe theo cậu.

Từ Long Tước thật sự không nói dối, nếu đổi lại hắn đang thi hành nhiệm vụ, người cặn bả bại hoại giống như vậy, hắn không phải chưa từng giết. Chỉ có điều hiện tại người bọn chúng động đến lại là Tô Mộc. Từ Long Tước không phải là người không có đầu óc, vừa nhìn là có thể nhận ra Tô Mộc và bọn chúng không cùng đường, nếu có thể vì vậy mà làm ra chút chính tích cho Tô Mộc..., ngược lại là chuyện tốt.

- Tô Mộc, ngươi mau thả chúng ta ra, ngươi không biết quy mô của Phi Long bang chúng ta ở thành phố Cổ Lan này đâu. Long ca chắc chắn sẽ không bị ngươi hù dọa, còn nữa, chuyện tối nay không có bất cứ quan hệ nào đến Long ca, đều là chúng ta tự chủ trương. Ngươi muốn chém giết muốn róc thịt thì cứ làm, muốn lấy chúng ta ra dụ dỗ Long ca, ngươi đừng mơ tưởng, đây là ngươi đang nằm mơ!

Hoàng Ngạn dữ tợn hô.

- Om sòm!

Từ Long Tước nhanh như tia chớp đá chân, trực tiếp đá ngất Hoàng Ngạn, sau đó giống như rất chán ghét nghe tiếng kêu thảm thiết của mấy người này, không dừng lại, mỗi tên một cước, khiến tất cả đều mê đi.

- Huynh đệ, nếu cậu không biết làm thế nào, chi bằng giao cho tôi đi?

Từ Long Tước cười tủm tỉm nói.

- Không cần!

Tô Mộc lắc đầu, nghĩ đến chuyện Đệ Ngũ Bối Xác đáp ứng mình, hắn cũng muốn động đến khối u ác tính Đậu Long này, về phần đám kiến hôi này cũng không cần dùng, hắn cũng không vội đào tin tức từ trong miệng bọn hắn.

Nghĩ như vậy, Tô Mộc trực tiếp gọi điện thoại, lúc này Nhâm Lập Quyên đang ở cùng Cam Thần, tùy ý nói chuyện, đối tượng nói chuyện phiếm chính là Tô Mộc. Khi điện thoại lặng lẽ vang lên, Nhâm Lập Quyên bị sợ hết hồn.

- Tô Mộc, tôi đây.

Nhâm Lập Quyên vội vàng nghe máy, Cam Thần đứng bên cạnh hứng thú lắng nghe.

- Ngã tư đường chỗ tự tháp lá phong thuộc về quản hạt của khu Cao Khai chúng ta đúng không?

Tô Mộc hỏi.

- Nơi đó trên lý luận là như vậy, nhưng trên thực tế bởi vì vị trí địa lý, lại thuộc về quản hạt của phân cục công an thành khu cũ, sao vậy? Chẳng lẽ ở đó xảy ra chuyện gì?

Nhâm Lập Quyên gấp giọng hỏi.

Hiện tại Tô Mộc quả quyết không thể xảy ra chuyện gì, phải biết rằng Nhâm Lập Quyên đã đón được tiếng gió, Mã Minh Sơn rất có thể sẽ rời phân cục lên cục thành phố nhậm chức, nếu thật sự như vậy, tâm nhãn của Nhâm Lập Quyên liền hoạt động. Với tư lịch của nàng mặc dù không cách nào làm cục trưởng phân cục, nhưng nếu tiến thêm một bước, cũng không phải là chuyện không thể Mà khả năng này sẽ rơi vào trên người Tô Mộc, cho nên nàng tuyệt đối không thể để Tô Mộc gặp chuyện không may.

- Bây giờ lập tức mang người tới đây!

Tô Mộc thoáng dừng lại, nhắc nhở:

- Hoàng Ngạn của khoa học Phi Long, mang theo đám chiến tướng chó má của Phi Long bang, ở chỗ này ý đồ đánh lén mưu hại tôi. Tôi đã chế phục, chị mau tới đây đi.

- Cái gì!

Nhâm Lập Quyên nghe Tô Mộc nói nửa câu đầu, vẻ mặt còn bình thường, nhưng nghe đến nửa câu sau vẻ mặt thật sự bị kinh hãi, nàng chợt từ bên giường đứng dậy, không để ý khăn tắm rơi xuống đất, trong nụ cười bối rối hiện lên vẻ khiếp sợ khó có thể che dấu, thậm chí ngay cả thân thể mềm mại cũng bắt đầu khẽ run rẩy.

Đậu Long có phải ngươi thật sự muốn chết hay không, lại dám mưu sát Tô Mộc, khoa học Phi Long các ngươi thật sự chuyện gì cũng dám làm, ở thành phố Cổ Lan còn dám làm ra hành động công khai mưu hại cán bộ lãnh đạo quốc gia, đây là cái gì? Nói ngươi tạo phản cũng không quá đáng. Phải biết rằng ngươi hành động như vậy, là khiêu khích thể chế quan chức cả Trung Quốc, cho dù Mai Ngự Thư nghe thấy chuyện này, cũng sẽ oán giận, đứng về phía Tô Mộc bên này.

Bởi vì đây là vấn đề mang tính nguyên tắc!

Cam Thần không nghe được lời nói của Tô Mộc..., nhưng nhìn vẻ mặt của Nhâm Lập Quyên, ánh mắt xẹt qua ngọn núi trước ngực nàng, vội vàng lắc lắc thân thể của nàng, ý bảo nàng mau nghe tiếp điện thoại của Tô Mộc.

Nhâm Lập Quyên tỉnh táo lại, không dám chần chờ, nói gấp:

- Tô chủ nhiệm, cậu không sao chứ?

- Tạm thời không có chuyện gì.

Tô Mộc lạnh nhạt nói.

- Cậu chờ đấy, tôi lập tức qua ngay.

Nhâm Lập Quyên cúp điện thoại liền vội vàng mặc quần áo, sau đó cầm điện thoại di động bắt đầu chạy ra ngoài.

- Sao vậy? Cẩn thận một chút!

Cam Thần lớn tiếng hỏi.

- Là Tô Mộc, hắn bị người ta đánh trộm, liên quan đến tội mưu sát!

Sau khi Nhâm Lập Quyên bỏ lại những lời này liền chạy ra khỏi nhà, bấm số điện thoại của phân cục bắt đầu lớn tiếng ra lệnh, còn Cam Thần đứng trong phòng, nghe nói như thế, cả người như bị sét đánh.

Mưu sát Tô Mộc!

Mưu sát cán bộ lãnh đạo quốc gia!

Đây là cử động phát rồ cỡ nào mới có thể làm được, chẳng lẽ hắn không sợ bị giết sao?

Khó trách Nhâm Lập Quyên khiếp sợ như thế, cho dù là Cam Thần từ trước đến giờ luôn trấn định, cũng không cách nào khống chế. Đợi đã, tối nay không phải Triệu Nguyên nói sẽ dẫn Tô Mộc đi gặp Vọng Nguyệt chân nhân đấy sao? Làm sao Tô Mộc lại gặp chuyện kia? Cam Thần vốn cũng đi cùng, nhưng bởi vì Nhâm Lập Quyên không đi làm, cho nên hắn không đi, mà ở nhà với Nhâm Lập Quyên. Ai ngờ lại xuất hiện chuyện này?

Nếu Tô Mộc gặp tập kích, tại sao không nghe Triệu Nguyên điện thoại? Chẳng lẽ Triệu Nguyên đã xảy ra chuyện gì sao? Nghĩ tới đây, Cam Thần khẽ run rẩy, vội vàng bấm số điện thoại của Triệu Nguyên:

- Triệu Nguyên, cậu đang ở đâu? Cậu hiện tại có sao không? Cậu...

Từ Long Tước đứng bên cạnh, nhìn Tô Mộc nói chuyện điện thoại xong, hắn biết Tô Mộc muốn giao chuyện này cho người của mình đến xử lý, Nhưng theo những gì hắn nghe được, đối phương là con gái, hơn nữa thân phận địa vị không cao, nếu không Tô Mộc sẽ không dùng ngữ điệu như vậy nói chuyện.

- Huynh đệ, cho cậu một đề nghị muốn nghe hay không?

Từ Long Tước dựa vào sườn xe cười nói.

- Tước ca, anh nói đi.

- Nếu như cậu một lòng tham chính, như vậy bất cứ lúc nào cũng phải nắm cục công an trong tay.

Một câu nói tùy ý của Từ Long Tước, lại càng làm cho Tô Mộc vốn có chút do dự càng kiên định ý niệm trong đầu mình.