Quan Bảng

Chương 662: Tình cảm quần chúng xúc động




Thực tế thì tàn khốc nhất!

Có lẽ ngươi không muốn thừa nhận, nhưng ngươi thừa nhận hay không thừa nhận, đây là sự thật đã xảy ra, trên thế giới này không có cái gọi là công bằng, ngươi có thể nhìn thấy thì người khác cũng nhìn thấy, không phải ngươi nghĩ là nhìn thấy ở trạng thái nguyên thủy nhất. Thân phận thế nào, chúng sinh ngang hàng, những lời này nói mấy ngàn lần thì có thể làm được gì? Ai cũng biết, đây là hư giả, là chuyện không đáng tin tưởng nhất.

Trong mắt thượng vị giả, kẻ yếu chính là con sâu cái kiến. Trong mắt của những người đẹp trai, những kẻ xấu xí chính là phụ trợ cho sự nổi bật và kiêu ngạo của bọn họ. Những chuyện này nghe qua thì quá bình thường, nhưng phải biết rằng ngoài những chuyện này ra, đó chính là một đám gọi là con dòng cháu giống, thật muốn làm một ít chuyện, chỉ cần bàn bạc tốt thì không cần lo lắng cái gì nữa, bởi vì chuyện sau đó đã có người đi làm.

Giống như là hiện tại!

Thân phận của Lý Nhạc Thiên thì không cần nói nhiều, cho dù là đám người Lê Vân Triêu cũng là con cháu ở kinh thành, ngươi nói bọn họ ngang ngược càn rỡ cũng tốt, ngươi nói bọn họ là thiếu gia ăn chơi cũng xong. Nhưng ngươi không thể phủ nhận một điểm là, bọn họ lần này tới khu Cao Khai thành phố Cổ Lan đầu tư. Có lẽ bọn họ sẽ mưu lợi từ đó, nhưng mà có thể phủ nhận bọn họ đầu tư sao? Ai đầu tư muốn tìm lỗ cho mình sao?

Ta nói các ngươi tới đây đầu tư, lại muốn đụng phải chuyện khiêu khích và làm khó dễ như vậy, nếu đổi lại là xí nghiệp khác còn không dễ tha thứ, chớ nói chi là đám người Lý Nhạc Thiên.

Hơn nữa phải biết rằng, hiện tại hiệp nghị còn chưa ký kết, nếu thật ký kết. Thị ủy thành phố Cổ Lan chẳng phải sẽ xem chúng ta là thịt trên thớt. Tùy ý nuốt hay sao?

Đây chính là chuyện không thể tha thứ!

Phanh!

Lê Vân Triêu đập mạnh lên bàn, trên mặt đầy tức giận, quát:

- Điền Phong Hồng muốn làm gì? Đã sắp ký tên lên hiệp nghị, vậy mà chơi ra mánh khóe như thế, đây rõ ràng là muốn khó xử chúng ta! Như thế nào, thật sự khi dễ chúng ta không có tiền ném vào sao? Nếu như không phải Tô ca ở chỗ này, cho dù cục chiêu thương của bọn chúng quỳ xuống cầu tôi, tôi còn không thèm nhìn chúng đấy.

- Thành phố Cổ Lan làm chuyện này quá mức không nói nổi, còn có thể chơi như thế nào? Nói là hôm nay mười giờ ký tên lên hiệp nghị, bây giờ chỉ còn nửa giờ nữa là tới lúc ký rồi. Đây rõ ràng là muốn đùa nghịch chúng ta? Điền Phong Hồng, tôi đã sớm nhìn tên này không hợp mắt, là vương bát đản, không nghĩ tới hắn thật sự là vương bát đản. Dám làm ra chuyện như thế, đây chẳng phải là muốn ngồi lên đầu lão tử sao?

Trương Gia Phỉ nói.

Sắc mặt Trịnh Mục bình tĩnh, hắn luôn trấn định thản nhiên, lúc này cũng thật tức giận, làm sao chịu nổi chuyện như thế. Đây không phải lật lọng sao? Người khác không biết bọn họ tới đây đầu tư, chẳng lẽ nói thị ủy thành phố Cổ Lan không biết sao? Bọn họ tới khu Cao Khai đã có báo chí và truyền hình ghi lại, bây giờ các ngươi bảo bọn ta dời qua chỗ khác, đi tới cái huyện thành gì đó, đây chẳng phải là đùa nghịch sao?

- Thấy tính cách của tôi hòa khí. Các người thật sự cảm thấy tôi dễ khi dễ đứng không?

- Việc này chỉ sợ không đơn giản, một Điền Phong Hồng còn không dám làm như thế, tôi nghĩ nhất định là do Chu Mai Lâm giở trò. Các anh cũng nên biết, lão tiểu tử Chu Mai Lâm là người phụ trách phương diện này, nếu như hắn thật động tay động chân, thật sự quá dễ dàng. Hơn nữa tên này còn nhìn chuẩn một điểm, chúng ta tất nhiên sẽ ném tiền vào khu Cao Khai, tạo ra chiến tích cho Tô Mộc mà đến.

Lý Nhạc Thiên tức giận qua đi, từ từ bình tĩnh phân tích.

Có thể trở thành người hạch tâm ở đây, Lý Nhạc Thiên làm sao là người ngu xuẩn được? Những năm này cửa hàng chìm nổi. Từ nhỏ được quan thuật trong quan trường hun đúc, Lý Nhạc Thiên đã sớm có khởi điểm cao hơn người thường. Chuyện như thế chỉ cần cân nhắc một chút là có thể biết rõ xảy ra chuyện gì.

- Chu Mai Lâm, lão hỗn đản kia! Tin hay không. Tôi dám đi tìm người đánh hắn.

Trương Gia Phỉ hung hăng nói.

- Đừng xúc động, đây không phải kinh thành. Nếu thật sự làm ra chuyện quá phận, truyền đi ảnh hưởng không tốt.

Hoàng Duy Nhân nói ra.

- Vậy làm sao? Chúng ta cứ thế bỏ qua sao?

Trương Gia Phỉ không cam lòng nói ra.

Nếu như đổi lại là thời điểm khác, bọn họ tuyệt đối không ít xuất hiện như thế. Nhưng bọn họ cũng đều biết, Tô Mộc bởi vì lo lắng chuyện Diệp Tích, rất nhanh sẽ rời khỏi thành phố Cổ Lan. Mà bọn họ muốn trước khi Tô Mộc rời đi ký kết hiệp nghị này, như vậy như vậy một phần thật chiến tích sẽ rơi vào người Tô Mộc, mà bọn họ sẽ mượn cơ hội này, trong thời gian ngắn nhất đại triển quyền cước.

Ai ngờ có chuyện xảy ra!

- Nếu không chúng ta hỏi Tô ca một chút, hắn nghĩ thế nào?

Trương Gia Phỉ nói lời này ra khỏi miệng, ở cạnh đó, điện thoại của Lý Nhạc Thiên vang lên, nhìn thấy là ai gọi tới, trên mặt Lý Nhạc Thiên tươi cười.

- Đúng là nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo liền đến!

Sau khi nói xong Lý Nhạc Thiên ấn nghe.

- Huynh đệ, anh vào sáng sớm thế này gọi điện thoại tới? Hẳn là đêm qua quá mức mệt mỏi hay sao? Hắc hắc, huynh đệ nói anh nên kiềm chế một chút, đừng ỷ vào trẻ tuổi mà làm ẩu.

Lý Nhạc Thiên cười tủm tỉm nói ra, không có chút ý thảo luận chuyện vừa rồi.

- Đừng có nói mò, tôi đã nghe nói rồi, bây giờ các anh ở đâu?

Tô Mộc đi thẳng vào vấn đề.

- Vẫn trong khách sạn!

Lý Nhạc Thiên nói ra.

- Vậy các anh ở trong khách sạn chờ đi, chuyện này không cần các anh xen vào, tôi sẽ cho các anh câu trả lời.

Tô Mộc nói thẳng.

- Có muốn chúng tôi hoạt động hay không?

Lý Nhạc Thiên cười nói.

- Không cần, có ít người vào thời điểm không nên nhảy ra tự tìm mất mặt, vậy cũng chỉ có cho hắn nhìn thấy chút lễ độ là được, các anh cứ chờ đi, chuẩn bị tiếp tục ký kết.

Trong giọng nói bình tĩnh của Tô Mộc mang theo lãnh ý, làm cho mấy người trong phòng đều cảm nhận được.

Ai cũng biết, Tô Mộc bây giờ tức giận thật sự rồi.

- Vậy thì tốt, có người chỉ sợ sắp không ngồi yên rồi.

Lý Nhạc Thiên cúp điện thoại nói ra.

- Chúng ta thật sự không làm cái gì sao?

Trương Gia Phỉ hỏi.

- Đúng vậy a, nếu như vậy, cơn tức này tôi không nuốt trôi được.

Hoàng Duy Nhân nói ra.

- Cái gì đều không làm? Lão Trịnh, anh nói thế nào?

Lý Nhạc Thiên nghiêng đầu hỏi.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn lên người Trịnh Mục, trên mặt hắn mang theo thần sắc tàn nhẫn. Trịnh Mục còn nhiều hơn bọn họ một thân phận, lão ba hắn là bí thư tỉnh ủy, nói đơn giản nơi này chính là địa bàn của hắn. Trong địa bàn của mình có người chơi chuyện như thế, nếu Trịnh Mục lại bảo trì trầm mặc, không dám thốt một tiếng thì sẽ bị người ta xem thường.

- Tô Mộc mặc dù nói chúng ta không động thủ, nhưng chúng ta thật không động thủ sao? Chu Mai Lâm dám làm như thế, đơn giản là có Tôn gia làm chỗ dựa. Hắn thật sự cho rằng có Tôn Nguyên Bồi bảo kê hắn thì hắn không kiêng nể gì cả sao? Hừ, lần này cho dù Lý Hưng Hoa cùng Bạch Vi Dân không động tới hắn, tôi cũng sẽ cho hắn biết rõ, mặc dù sau lưng của hắn là Tôn gia, chuyện lần này hắn đừng mong yên thân.

Trịnh Mục lạnh lùng nói ra.

- Tốt, làm như thế nào?

Hai mắt Lý Nhạc Thiên tỏa sáng.

- Chúng ta chỉ cần như vậy...

Sau khi Trịnh Mục nói biện pháp ra, tất cả mọi người xem mà biết đủ, lại nhìn Trịnh Mục thì đáy lòng sinh ra suy nghĩ mãnh liệt, Trịnh Mục người này tuyệt đối không thể đắc tội ah. May mắn là huynh đệ, nếu thành địch nhân thì gặp nạn rồi.

Chu Mai Lâm, ngươi tự tìm mất mặt đấy.

Cao ốc thị ủy thành phố Cổ Lan.

Chu Mai Lâm ngồi trước bàn làm việc, thần thái yên tĩnh. Thời điểm này có chút chuyện trước khi có quyết định, ngươi có lẽ sẽ do dự, nhưng nếu ngươi đã quyết định thì cái gì cũng trễ rồi, tuyệt đối là uy hiếp trí mạng. Chu Mai Lâm biết rõ chuyện này, nhưng một khi đã quyết định thì sẽ không do dự chần chờ. Hiện tại hắn đã lãnh tĩnh hơn trước kia, hắn suy nghĩ kế hoạch trong đầu, xác định không có xuất hiện bất kỳ sai lầm nào.

- Chu thị trưởng, tôi đã phái người nói với bọn họ, không biết bọn họ có xuất hiện đúng giờ hay không.

Điền Phong Hồng gọi điện thoại tới.

Hôm nay là nghi thức ký kết, chỉ là ký kết tạm thời, chỉ cần có nghi thức ký kết này, liền tương đương hai bên cột vào nhau. Mà không bao lâu nữa sẽ ký hợp đồng chân chính. Đến lúc đó tràng diện đồ sộ mới diễn ra. Bằng không nơi này làm sao quạnh quẽ như vậy. Hơn nữa người quan trọng trong thành phố đến bây giờ cũng không có xuất hiện.

- Tôi biết rõ, hảo hảo câu thông với bọn họ, để bọn họ biết rõ thành phố Cổ Lan chúng ta có khó xử, dựa theo quy hoạch thành phố của chúng ta mà đầu tư.

Chu Mai Lâm thản nhiên nói ra.

- Hiểu, tôi sẽ chờ, nếu như đã tới giờ mà bọn họ không tới, tôi sẽ đi tới khách sạn của bọn họ. Chuyện này tôi nhất định sẽ chứng thực.

Điền Phong Hồng nói ra.

- Vậy cứ như thế đi.

Chu Mai Lâm nói xong liền tắt điện thoại.

Điền Phong Hồng đứng trong hội trường, mà bây giờ người khác đang bận rộn, đại bộ phận đều là cục chiêu thương. Người khu Cao Khai đều bị Điền Phong Hồng phân qua một bên, bọn họ trừ yên tĩnh ra, liền không có chuyện mà làm. Tràng diện như thế, người khu Cao Khai là đến đây làm khách, mà cục chiêu thương thành phố chính là chủ nhân chính thức ở nơi đây.

Chuyện này làm cho người khu Cao Khai nghẹn một bụng lửa giận, nếu như không phải trở ngại thân phận Điền Phong Hồng, bọn họ đã sớm bão nổi.

Đây tính là cái gì?

Đã nói mấy xí nghiệp kia tới khu Cao Khai đầu tư, là người khu Cao Khai ký tên lên hiệp nghị, cục chiêu thương thành phố các ngươi muốn địa điểm ký kết nằm trong thành phố còn không tính, vì sao tới bây giờ chúng ta như người ngoài thế?

- Võ chủ nhiệm, chúng ta đứng ở đây sao?

- Đúng vậy a, nhìn sắc mặt người cục chiêu thương kia, tôi thật sự không nhìn được.

- Đúng vậy a, đây tính là cái gì?

Võ Phượng hôm nay đã là chủ nhiệm văn phòng khu Cao Khai, hiện tại nàng cũng bị tức không nhẹ. Thời điểm nàng chuẩn bị nói cái gì đó, nhìn thấy ngoài cửa có một thân ảnh đi tới, hai mắt tỏa sáng liền vội vàng tiến ra đón.