Quan Bảng

Chương 842: Vàng thật không sợ lửa




– Hiện tại tâm tình cảm giác tốt hơn chưa?

– Tốt rồi! Nhưng thật ra là tôi suy nghĩ nhiều, hoàn toàn không cần thiết.

– Cậu cũng biết, thân ở trong quan trường, nếu chuyện gì cũng phải tính toán chi li vậy thì sau này cậu sẽ không thể chịu được.

– Đúng vậy, không ngờ tầm nhìn của tôi còn chưa rộng rãi bằng Bùi tỷ.

– Đó là kinh nghiệm của tôi, được rồi, thấy tâm tình hôm nay của cậu không tốt, Bùi tỷ sẽ thưởng cho cậu một lần.

– Thưởng cho tôi một lần?

Khi Tô Mộc còn chưa kịp phòng bị, khóa kéo của hắn bất ngờ bị kéo ra, rất nhanh liền cảm thấy một loại cảm giác ướt át truyền đến, loại cảm giác toàn thân thư thái này, thật sự rất tuyệt, khiến cho Tô Mộc cũng không nhịn được bắt đầu rên rỉ, hai tay đè xuống đầu Bùi Phi, nửa người dưới bắt đầu cố ý nhún về phía trước, tất cả đều hết sức tự nhiên.



Sáng sớm ngày thứ hai khi Tô Mộc xuất hiện tại quản ủy hội, tâm tình đã tương đối phấn chấn. Loại cảm giác chán chường hôm qua đã bị quét sạch, bây giờ hắn đang triệu khai hội nghị đảng uỷ quản ủy hội. Lần này họp hội nghị đảng uỷ, Tô Mộc trọng điểm muốn thảo luận vấn đề bố cục hiện tại của khu Cao Khai, làm thế nào để tiến hành kế hoạch có hiệu quả.

Về phần chuyện đã xảy ra hôm qua, nếu chính quyền thị ủy đã tiến hành buổi công bố tin tức, Tô Mộc sẽ không ngu xuẩn quyết định lật ngược vấn đề. Phải biết rằng nếu quyết định kia thật sự có vấn đề, nếu Tô Mộc quả thật lật ngược, sau này hắn thật sự đừng nghĩ đến chuyện tiếp tục lăn lộn ở thành phố Cổ Lan.

So với chuyện đó, Tô Mộc càng muốn đi làm một số chuyện hiện thực hơn.

– Chư vị, tin tưởng các vị cũng đã rất rõ ràng, hiện tại phát triển của khu Cao Khai đã tiến vào một trạng thái bình cảnh. Bình cảnh của tôi cũng không phải nói các xí nghiệp hiện hữu. Hiện tại số lượng và chất lượng của các xí nghiệp hiện tại trong khu Cao Khai, dựa theo tốc độ này phát triển, tương lai của khu Cao Khai có thể dự đoán. Nhưng không biết các vị có nghĩ tới không, khu Cao Khai cũng bởi vì như vậy, cho nên tồn tại rất nhiều vấn đề phải bàn bạc.

Giống như còn có rất nhiều xí nghiệp muốn tiến vào, giống như những xí nghiệp đã bắt tay vào xây dựng, hậu cần của bọn họ sẽ xử lý như thế nào? Như thế nào mới có thể để cho bọn họ chân chính trở thành người của thành phố Cổ Lan, xem nơi này như ngôi nhà của mình. Bởi vì chỉ khi bọn họ xem nơi này là nhà mình, mới có thể xây dựng gia viên tốt hơn. Những điều này là đại sự ngay trước mắt, tôi muốn nghe trong lòng các vị nghĩ thế nào.

Tô Mộc bình tĩnh nói.

Khi Tô Mộc vừa dứt lời, không khí bên trong phòng họp nhất thời trở nên yên tĩnh.

Ngồi ở đây ngoài bốn phó chủ nhiệm quản ủy hội, còn có Từ Viêm và Lâm Hồng, thật ra chuyện giống như vậy, Tô Mộc hoàn toàn có thể tự mình đánh nhịp. Nhưng Tô Mộc không làm như vậy, mà muốn thông qua hội nghị, xem mọi người rốt cuộc có suy nghĩ như thế nào, có thể phát biểu được ý kiến mang tính xây dựng hay không, nếu có, đối với mình tuyệt đối là chuyện tốt.

Không có người nào muốn bồi dưỡng thành viên của tổ chức, mà thành viên chỉ biết làm kẻ phụ họa, nghe theo mệnh lệnh.

Từ Viêm cũng không lên tiếng, chỉ ngồi yên lặng. Phải biết rằng mặc dù hắn là uỷ viên đảng uỷ, nhưng không giống với những người còn lại của quản ủy hội, nhiệm vụ của hắn chính là vì hộ tống khu Cao Khai phát triển bình thường. Về phần nói đến vấn đề mang tính phương châm, Từ Viêm thật sự không biết nên làm sao thế nào.

Lâm Hồng đồng dạng cũng duy trì trầm mặc.

Hai người này không nói lời nào còn có thể để yên, nhưng bốn phó chủ nhiệm quản ủy hội không có đãi ngộ tốt như vậy. Nhưng cũng không phải ai cũng muốn im lặng, Vũ Phượng dẫn đầu lên tiếng.

– Chủ nhiệm, tôi nghĩ có thể như vậy không, trên diện tích đất của khu Cao Khai chúng ta, tiến hành quy hoạch lại một lần nữa, sau đó phân chia ra vài miếng vào xây dựng bất động sản. Như vậy không phải có thể cung cấp chỗ ở cho các công nhân sao? Chỉ cần có chỗ ở, tin tưởng bọn họ cũng sẽ yên tâm làm việc, không muốn đi chỗ khác nữa.

Vũ Phượng nói.

– Không được, hiện giờ kế hoạch của khu Cao Khai đã làm rất tốt, cũng rất hoàn thiện. Nếu tùy tiện thay đổi thiết kế kế hoạch, tôi sợ sẽ tạo ra phiền toái không cần thiết.

Thượng Minh lắc đầu nói.

– Đúng là như vậy, kế hoạch đã làm tốt, tất cả mọi việc đều đang tiến hành theo kế hoạch, không có lý nào lại thay đổi. Theo tôi chi bằng để các xí nghiệp tiến hành giải quyết nội bộ, trên nền tảng khởi công xây dựng ký túc xá của xí nghiệp, đổi ký túc xá thành nhà ở mang tính chất hàng hóa, sau đó cùng xí nghiệp tiến hành quy định đặc biệt nào đó, từ đó bảo đảm những công nhân kia có thể an tâm làm việc tốt hơn.

Trần Nhất Châu nói.

Là người của Từ Minh Phàm, sau khi biết hôm qua xảy ra chuyện gì, Trần Nhất Châu tạm thời hành quân lặng lẽ, chắc sẽ không tiến hành tranh đoạt với Tô Mộc. Hơn nữa hắn cũng không dám, không có Từ Minh Phàm gật đầu, Trần Nhất Châu có thể làm gì? Hắn biết, nếu hắn quả thật chống lại Tô Mộc, chỉ cần mấy câu nói của Tô Mộc là có thể thu thập hắn.

– Tôi nghĩ các vị đã lẫn lộn một vấn đề, đó là vấn đề vừa rồi theo lời chủ nhiệm cũng không đơn thuần là tâm thái của công nhân viên chức, vấn đề trọng yếu chính là làm thế nào đối đãi với những xí nghiệp sắp tới còn muốn đến khu Cao Khai chúng ta tiến hành đầu tư. Phải biết rằng trong mấy ngày này, chỗ của chúng ta lại có mấy xí nghiệp muốn đến chỗ chúng ta đầu tư. Đây tuyệt đối chưa phải là kết thúc, sắp tới chắc chắn sẽ còn nhiều xí nghiệp chen chúc tới hơn nữa.

Đỗ Liêm nhíu mày nói.

– Vậy phải làm sao? Chỗ chúng ta đâu còn chỗ, không bằng để cho bọn họ đi khu khác.

Trần Nhất Châu nói.

– Đó là chuyện không thể thực hiện, nếu như không phải đến khu Cao Khai tiến hành đầu tư, bọn họ sẽ không chủ động tới. Nếu thật sự phải đi nơi khac tiến hành đầu tư, những xí nghiệp kia từ đầu đã không lựa chọn thành phố Cổ Lan. Người ta lựa chọn nơi này, chính là vì muốn đến khu Cao Khai chúng ta.

Đỗ Liêm nói.

– Cái này không được, cái kia cũng không được, vậy cậu nói phải làm sao bây giờ?

Trần Nhất Châu có chút phiền não nói.

Khu Cao Khai phát triển thật sự cũng không phải là chuyện gì cũng tốt, làm sao nhiều chuyện rối loạn lại điên cuồng xuất hiện như vậy. Nếu sớm biết như vậy thì đã chuẩn bị sẵn sàng. Hiện tại mặc dù Trần Nhất Châu không dám công khai khiêu chiến với Tô Mộc, nhưng ở trong bóng tối cũng muốn nhìn xem, đối mặt với cục diện như thế, Tô Mộc rốt cuộc có biện pháp gì có thể giải quyết.

Tô Mộc nhìn cuộc thảo luận này, trên mặt lộ ra nụ cười.

Thảo luận như vậy mới thật sự là thảo luận, nếu như tất cả mọi người ai cũng tranh nhau nói, không ai để ý đến ai, kết quả như vậy sẽ rất bất đắc dĩ. Càng như vậy càng có thể kích thích tính năng động chủ quan của con người, khi tính năng động chủ quan bị kích thích, ngươi sẽ biết phải làm sao mới là hợp lý nhất.

– Đỗ Liêm, cậu nói xem, cậu có biện pháp gì không?

Tô Mộc hứng thú nhìn Đỗ Liêm hỏi.

Đỗ Liêm là một trong những nhân vật Tô Mộc trọng điểm bồi dưỡng, nếu không Tô Mộc cũng sẽ không điều Đỗ Liêm từ huyện Hình Đường tới đây. Hắn hiện tại chính là muốn nhìn xem, trong tình huống mình không tiếp tục ở đây, Đỗ Liêm rốt cuộc có thể một mình đảm đương một phía hay không.

Ánh mắt của những người còn lại cũng rơi xuống trên người Đỗ Liêm, trong lòng đều đang suy nghĩ.

Những người ở đây đều biết thân phận của Đỗ Liêm, chính bởi vì biết, cho nên hiện tại mới muốn xem hắn sẽ nói ra những thứ gì. Nhất là Từ Viêm, cảm thấy rất hứng thú xem Đỗ Liêm rốt cuộc có thể thông qua khảo nghiệm của Tô Mộc hay không. Phải biết rằng Từ Viêm không giống với Đỗ Liêm, Từ Viêm hoàn toàn không có hứng thú với cái gì khác, chỉ muốn một lòng một dạ lăn lộn trên con đường chính pháp. Cho nên hắn chỉ cần sắm tốt vai trò của mình là được, trong điều kiện nền tảng này, Từ Viêm dĩ nhiên cũng hi vọng, người mới bên cạnh Tô Mộc sẽ càng ngày càng nhiều, càng ngày càng mạnh.

Còn Đỗ Liêm thì sao?

Nói không kích động nói không khẩn trương đó là giả dối, dù sao lời nói tiếp theo của mình sẽ trực tiếp quyết định những ngày rất dài sau này của mình, nếu không có Tô Mộc chỉ điểm, Đỗ Liêm hắn có thể đánh một trận chiến xinh đẹp, thắng được quyền lên tiếng tuyệt đối hay không.

Nghĩ tới đây, vẻ mặt Đỗ Liêm càng tỏ ra kiên định tự tin.

– Chủ nhiệm, thật ra tôi đã có suy nghĩ bước đầu giải quyết vấn đề này, chủ nhiệm, ngài nhìn xem, đây chính là bản kế hoạch của tôi.

Đỗ Liêm vừa nói vừa phát bản kế hoạch cho mọi người.

– Hiện tại tôi chỉ nói đơn giản, thật ra muốn giải quyết vấn đề khó khăn của khu Cao Khai hiện giờ, giải pháp chính là tiếp tục thu đất! Mà thu đất ở đây, tôi cũng không đề nghị thu mấy thôn xóm gần khu Cao Khai. Dĩ nhiên bọn họ có thể suy nghĩ lấy một phần, nhưng trong bản kế hoạch của tôi, tôi chính là nhắm vào thành khu cũ!

Hơi chút dừng lại, vẻ tự tin trên mặt Đỗ Liêm càng rõ ràng:

– Nói toạc ra, tôi chính là muốn khu Cao Khai thâu tóm toàn bộ thành khu cũ của thành phố Cổ Lan, không lưu lại bất cứ thứ gì, hoàn toàn nhét vào khu trực thuộc bên trong khu Cao Khai chúng ta!

Ầm!

Đỗ Liêm vừa dứt lời, toàn trường nhất thời trở nên yên lặng, ngoài Tô Mộc đang lộ ra một nụ cười khẳng định, những người còn lại đều lộ ra vẻ mặt không thể tin được, nhìn Đỗ Liêm giống như nhìn một kẻ điên. Phải biết rằng kế hoạch này quả thực quá mức điên cuồng, điên cuồng đến mức cho dù Vũ Phượng, khi nhìn Đỗ Liêm, nhịp tim đập cũng kịch liệt tăng nhanh.

– Không được, bản kế hoạch như vậy tuyệt đối là không được!

Trần Nhất Châu sau giây phút trầm mặc ngắn ngủi liền công khai lên tiếng phản đối.

– Tại sao không thể?

Đỗ Liêm thản nhiên nói.

– Không thể là không thể, bản kế hoạch như vậy tuyệt đối không thể thực hiện. Đỗ chủ nhiệm, tôi nghĩ có lẽ ngài vừa tới đây không bao lâu, còn chưa biết tình huống ở thành khu cũ có chút phức tạp. Nếu động thủ thâu tóm hết nơi đó, chưa nói đến những thứ khác, chỉ riêng vấn đề phá bỏ và di dời đã đủ hành hạ. Bản kế hoạch này, tuyệt đối không thể thực hiện.

Trần Nhất Châu dẫn đầu phản đối.

Không khí bên trong phòng họp, theo phản đối của hắn, rốt cục bắt đầu trở nên có mùi thuốc súng.