Quan Bảng

Chương 891: Chó ngáp phải ruồi




Rốt cuộc ai gây ra đại sự!

Thật sự là chuyện lớn. Bởi vì chuyện như vậy hoặc là không phát sinh, nếu như đã phát sinh ở trên người ai, đều sẽ biến thành một chuyện lớn khó có thể xử lý.

Bây giờ Hoàng Bỉnh thật sự có kích động muốn giết chết Tô Mộc. Đây rõ ràng là khiêu khích hắn. Trong những năm tháng trước đây, Hoàng Bỉnh chưa từng chịu sự nhục nhã nào giống như bây giờ.

Mình lại bị một gia hỏa không có chút bối cảnh nào làm nhục!

Cho tới bây giờ Hoàng Bỉnh vẫn cho rằng Tô Mộc chẳng qua là ỷ vào sức lực lớn một chút, làm xằng làm bậy mà thôi!

– Tô Mộc, thật sự không có chuyện gì chứ?

Tô Thấm có chút lo lắng hỏi.

– Có thể có chuyện gì chứ? Em mới vừa nói gia hỏa này là con trai của phó trưởng đài gì đó đúng không? Cha hắn tên gì?

Tô Mộc bình tĩnh hỏi.

– Hoàng Ấn Đường chính là cha hắn.

Tô Thấm nói.

Dù sao hiện tại đã xé rách mặt mũi với Hoàng Bỉnh, Tô Thấm cũng không có gì cần phải lo lắng gì. Lại nói, Hoàng Ấn Đường cũng không phải là hạng tốt lành gì, cũng luôn nhớ thương tới cô. Hiện tại Tô Thấm nghĩ đến hai cha con xấu xa này, có cảm giác muốn ói. Nếu như Tô Mộc thật sự có thể động thủ thu thập bọn họ, Tô Thấm thật sự sẽ hiến thân cho Tô Mộc.

Không vì cái gì khác, chỉ để trút giận!

– Hoàng Ấn Đường?

Tô Mộc lẩm bẩm nói.

– Sợ chưa? Cha tao chính là Hoàng Ấn Đường. Tô Thấm, bạn cô, tôi nhất định sẽ trừng trị. Cho dù là cô, cũng đừng mong sẽ tiếp tục lăn lộn ở đài truyền hình được nữa. Cô có tin hay không? Hiện tại tôi chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là có thể khiến cho cô thất nghiệp.

Hoàng Bỉnh giận dữ hét lên.

Nói xong, ba người Hoàng Bỉnh lại tiến lên trước mấy bước, muốn dựa vào uy thế như vậy, hù dọa Tô Mộc.

Ai ngờ được, động tác như vậy lại bị Tô Mộc thu vào trong mắt. Hắn không chút do dự, thân thể thoáng cái lao về phía trước, lại ném ba người ngã xuống đất. Sau đó hắn lạnh lùng nhìn lướt qua ba người nói.

– Các người tốt nhất là nhớ kỹ cho tôi, nếu còn dám có ý định động tới Tô Thấm, tôi gặp một lần trừng trị các người một lần.

Nói xong lời này, Tô Mộc trực tiếp mở cửa xe, nhìn về phía Tô Thấm nói:

– Anh lái xe, chúng ta đi thôi. Anh đói bụng đã sắp không chịu được nữa rồi.

– Được!

Tô Thấm gần như theo bản năng đáp. Sau khi ngồi vào bên trong xe, hai người lập tức lái xe rời đi. Hoàng Bỉnh hai lần bị ném ngã xuống đất, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong mắt phát ra ánh sáng lạnh.

– Nhìn kỹ cho tôi. Tôi muốn biết gia hỏa này là ai mà dám lớn lối như vậy. Đợi đến khi ra khỏi đài truyền hình tỉnh, chúng ta tìm một chỗ trừng trị hắn. Còn nữa liên hệ với Cường ca cho tôi.

Hoàng Bỉnh tức giận nói.

– Vâng, bỉnh ca!

Khi xe chạy ra khỏi đài truyền hình tỉnh, Tô Mộc nhân lúc đèn đỏ, trực tiếp bấm số gọi điện thoại cho Khương Ninh. Lúc này, Khương Ninh mới vừa từ trên giường đứng lên. Hôm nay rãnh rỗi, cho nên đêm qua cô đã điên cuồng chơi suốt cả đêm, cho nên hiện tại mới tỉnh lại. Cô cảm thấy có hơi đói, muốn tìm ít đồ ăn lấp đầy bụng. Đúng lúc này, Tô Mộc gọi điện thoại tới.

Thấy Tô Mộc gọi tới, ánh mắt Khương Ninh nhất thời liền sáng ngời.

– Tô chủ tịch, sao anh lại gọi điện thoại cho tôi? Có phải muốn hẹn tôi đi ra ngoài chơi hay không? Được, được. Không có bất cứ vấn đề gì...

Khương Ninh không cho Tô Mộc có bất kỳ cơ hội nào mở miệng, giống như sét đánh liên hồi, nói một tràng.

– Em im miệng cho anh!

Tô Mộc trực tiếp quát.

Nếu không quát, Khương Ninh thật sự sẽ tiếp tục nói. Nếu như thật sự không ngừng, Tô Mộc muốn nói tới chính sự cũng không có cơ hội. Cho nên hắn không chút do dự liền quát lớn.

– Được rồi, Tô chủ tịch, ngài có gì phân phó.

Khương Ninh bĩu môi nói.

– Hoàng Bỉnh, biết không?

– Hoàng Bỉnh? Biết. Sao anh lại biết hắn? Chẳng lẽ hắn chọc giận anh? Tên hỗn đản cặn bã này cả ngày chỉ biết gây chuyện thị phi. Nếu như thật sự rơi vào trong tay em, em sẽ cho hắn một trận khiến hắn...

Lại là một tràng dài đổ ập xuống!

– Biết là được rồi. Theo anh được biết Hoàng Ấn Đường và Khương trưởng đài dường như không phải cùng một đường, đúng không?

Tô Mộc thản nhiên nói.

– Đúng là như thế.

Khương Ninh gật đầu nói.

– Nói vậy, anh biết phải làm sao rồi.

Tô Mộc bình tĩnh nói.

– Cái gì mà biết phải làm sao? Tô chủ tịch, không phải tên hỗn đản Hoàng Bỉnh đó thật sự trêu chọc tới anh chứ? Anh yên tâm. Chuyện này cứ để em ra tay giải quyết. Loại cặn bã này thật sự chán sống rồi. Ngay cả Tô chủ tịch anh mà hắn cũng dám động tới.

Khương Ninh cả giận nói.

– Biết hắn là người cặn bã, em còn tức giận như vậy làm gì? Yên tâm đi, chuyện này anh tự có chừng mực. Em chỉ cần nói cho Khương trưởng đài biết, anh có gọi điện thoại qua là được. Còn nữa, sắp tới anh sẽ ở tỉnh. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau này sẽ công tác ở trong tỉnh một thời gian. Cho nên nói cho mấy tên kia biết, nói bọn họ có thời gian thì tụ tập một chút.

Tô Mộc thản nhiên nói.

– Thật sao? Được rồi, không thành vấn đề!

Khương Ninh kích động kêu lên.

Khương Ninh thật sự không ngờ được Tô Mộc lại được điều đến công tác ở trong tỉnh. Nhưng thời điểm nghĩ tới Tô Mộc tuyệt đối sẽ không nói dối về tin tức này, thoáng cái cô liền nhảy dựng lên.

Trong tâm tình kích động, Khương Ninh thật ra không có quên chính sự. Nghĩ đến tên vô liêm sỉ Hoàng Bỉnh ỷ vào cha làm hậu trường, ở đài truyền hình tỉnh bình thường luôn làm xằng làm bậy, thậm chí còn muốn nhớ thương tới mình, Khương Ninh thật sự phẫn nộ.

Tuy rằng Khương Ninh không biết tại sao Tô Mộc muốn mình cho Khương Lan biết, nhưng cô vẫn gọi điện cho cha. Nhưng nghĩ tới đây là do Tô Mộc phân phó, cô không do dự, trực tiếp bấm số gọi cho Khương Lan.

– Cha, là con. Con có chuyện cần cha tham mưu giúp con...

Tô Thấm nhìn Tô Mộc, nghe hắn gọi điện thoại xong, mới hỏi:

– Chẳng lẽ anh gọi cho Khương Ninh sao?

– Đúng vậy? Có vấn đề gì sao?

Tô Mộc tùy ý nói.

– Nếu thật sự là như vậy, sao anh không gọi cho Khương Ninh, để ông ấy giúp đỡ giải quyết chuyện này? Theo em được biết, nếu như Khương Ninh mở miệng nói, Hoàng Bỉnh thật sự không dám làm gì anh nữa.

Tô Thấm có chút tò mò hỏi.

– Đúng vậy. Hoàng Bỉnh không dám làm gì anh, nhưng hắn lại dám làm gì đó với em. Cho nên, chuyện này em không cần để ý tới. Anh tự có chừng mực.

Tô Mộc nói thẳng.

– Được! Em cũng đói bụng rồi. Em biết một nhà hàng nhỏ cũng không tệ. Để em dẫn anh đi.

Tô Thấm nói.

Nếu Tô Mộc đã nói như vậy, Tô Thấm sẽ không lại tự mình muốn mất mặt đòi quản nữa. Tô Mộc nói có thể đối phó, vậy hãy để cho hắn đi làm là được. Về phần Tô Mộc đánh chủ ý gì, đó là chuyện của Tô Mộc.

Tô Mộc nhìn Tô Thấm trực tiếp im lặng, trong lòng thầm mỉm cười.

Chuyện này thật sự có chút thú vị!

Phải biết rằng vừa rồi, thời điểm tranh đấu cùng Hoàng Bỉnh, quan bảng của Tô Mộc lặng lẽ vận chuyển. Hoàng Bỉnh là đối tượng trọng điểm được chiếu cố, chính là tiến vào trong tầm mắt của Tô Mộc. Mà ở trong tư liệu hiển thị trên quan bảng, không ngờ sở thích của Hoàng Bỉnh này chính là bất động sản. Hắn thậm chí có 103 căn nhà được đứng dưới tên người khác. Số lượng bất động sản như vậy, tưởng tượng thôi đã thấy khủng khiếp. Người như Hoàng Bỉnh sao có thể làm được?

Hơn nữa, nhìn vào cột riêng tư, Tô Mộc nhận được tin tức nói Hoàng Bỉnh muốn giúp đỡ loại bỏ Khương Lan. Như thế chính là cho Tô Mộc một cơ hội. Một người sẽ vì vậy mà bạo phát ra. Phải biết, nếu nhớ không nhầm, hiện tại trưởng đài của đài truyền hình tỉnh Khương Lan chắc chắn là người của Cao Hùng Phi, bộ trưởng bộ tuyên truyền của Tỉnh ủy. Nhưng cha của Hoàng Bỉnh, Hoàng Ấn Đường lại không phải là người của Cao Hùng Phi. Không chỉ không phải, ngược lại còn nghĩ biện pháp đối nghịch với Khương Lan.

Nếu như thật sự có cơ hội giúp được Khương Lan, vậy tương đương với biến tướng trợ giúp Cao Hùng Phi. phải biết Cao Hùng Phi là người thế nào, sau lưng của hắn lại là phó lão Phó Khẩn Canh.

Loại quan hệ có sẵn như vậy mà không vận dụng sao? Tô Mộc còn chưa ngốc tới mức đó!

Thật ra Tô Mộc nghĩ cũng rất đơn giản. Nếu sau này phải đi làm ở trong tỉnh ủy một thời gian dài, vậy sẽ phải cố gắng hết sức tạo quan hệ tốt với các thường ủy Tỉnh ủy hiện tại. Nói như vậy, cái khác không dám nói, tối thiểu ở trong công việc sau này sẽ không gặp phải nhiều chuyện phiền toái.

Những ban ngành kia, Tô Thấm tất nhiên không biết.

Sau khi ăn trưa với Tô Thấm xong, Tô Thấm liền ngầm ám chỉ với Tô Mộc, hắn có thể cùng cô về nhà. Nhưng Tô Mộc lại trực tiếp từ chối. Không phải hắn đang giả vờ cái gì, mà bởi vì hiện tại hắn thật sự không có tâm tình và thời gian với chuyện đó. Nếu hắn đã đi tới Thịnh Kinh, tất nhiên phải đi tới thăm hỏi Diệp An Bang. Mặt khác, nếu như có thể, còn phải đi thăm hỏi Trịnh Vấn Tri.

Đương nhiên mấu chốt nhất chính là, nếu như có khả năng, Tô Mộc thật sự muốn biết, mình rốt cuộc được an bài đến ban ngành nào.

Bởi vì là buổi trưa, còn chưa tới giờ làm việc, cho nên Tô Mộc đi tới nhà Diệp An Bang. Lại nói tiếp, hắn đối với nơi này quả thực rất quen thuộc. Mỗi lần tới đây, hắn đều sẽ đến một chuyến. Chỉ là hiện tại Diệp Tích đã sớm rời khỏi nơi này, trở lại nước Mỹ, tiến hành công việc đầu tư vào Thịnh Thế Đằng Long. Chỉ có điều lần này trở về, Diệp Tích vẫn cảm thấy rất thỏa mãn. Dù sao cô đã đi tới Tô Trang bái kiến Tô Lão Thực và Diệp Thúy Lan.

Sau khi thăm hỏi, rất nhiều chuyện sẽ dễ nói.

Đương nhiên người cảm thấy vui vẻ cũng không chỉ có Diệp Tích, còn có Diệp An Bang.

Diệp Tích có thể đi tới Tô Trang, bản thân điều này đã nói rõ vấn đề. Về phần chuyện còn lại của Tô Mộc, Diệp An Bang thật sự không để ở trong lòng. Chỉ cần Tô Mộc có thể toàn tâm toàn ý đối tốt với Diệp Tích, vậy hắn thật sự có thể tạm thời bỏ qua những chuyện còn lại.

– Cha mẹ cháu đều khỏe chứ?

Diệp An Bang hỏi.

– Đều khỏe cả ạ. Hiện tại nhà cháu đang xây nhà, cho nên ba mẹ cháo ở nhà chịu trách nhiệm trông coi.

Tô Mộc cười nói.

– Xây nhà chính là chuyện lớn. Phải biết rằng ở trong thôn, chuyện xây nhà như thế, nhất định phải thận trọng. Cháu xác định không có chuyện gì chứ?

Diệp An Bang quan tâm hỏi.

– Đúng vậy. Cháu cũng ở đó để ý vài ngày, xác định không có vấn đề gì, lúc này mới qua đây.

Tô Mộc cười nói.

– Thế nào? Có phải không nhịn được, muốn biết cháu rốt cuộc được an bài tới chỗ nào hay không?

Diệp An Bang cười hỏi.

– Đúng vậy. Bác, cháu thật sự muốn biết, có thể nói trước hay không?

Tô Mộc cười nói.

– Thật ra hướng đi của cháu đã được quyết định. Chỗ cháu phải đi chính là...