Quan Bảng

Chương 895: Có muốn xem kịch




Nói chuyện với người thông minh có thể tiết kiệm sức lực, có thể bớt đi rất nhiều phiền toái không cần thiết. Có mấy lời chỉ cần hơi điểm đến, đối phương có thể hiểu rõ trọng tâm. Điều này chính là tình trạng lúc này. Trịnh Vấn Tri biết Tô Mộc thông minh, nhưng không ngờ lại thông minh tới như vậy. Mình chỉ vừa nói tới, hắn đã có thể rất nhanh liền nắm được tinh túy trong đó.

Thật ra trước đây Trịnh Vấn Tri làm như vậy cũng là có tư tâm!

Phòng giám sát Tỉnh ủy, ban ngành như vậy nếu như thật sự nói tiếp, chính là có quyền lực. Nhưng cái gọi là quyền lực như vậy, phải xem anh vận dụng thế nào. Trong tỉnh Giang Nam hiện nay, Trịnh Vấn Tri tuy rằng không dám nói lực khống chế đã rất mạnh, nhưng lại có thể tự tin nói mình có quyền phát biểu tuyệt đối. Ở dưới điều kiện ban đầu như vậy, Trịnh Vấn Tri muốn chính là thành tích.

Bí thư Tỉnh ủy thì thế nào? Trong nước, những người như Trịnh Vấn Tri lại không phải chỉ có một. Trịnh Vấn Tri cũng cần tiến về phía trước, cần thành tích làm nước cờ đầu. Có nước cờ đầu như vậy, Trịnh Vấn Tri có thể vào cuộc, có thể tiếp tục tiến bước.

Mà muốn làm được điều này, Tô Mộc chính là một quân cờ được Trịnh Vấn Tri an bài xuống.

Về phần quân cờ này rốt cuộc có thể phát huy ra giá trị hay không, bây giờ còn chưa ai dám nói.

Đương nhiên Trịnh Vấn Tri làm như vậy thật ra cũng là một loại đầu tư. Phải biết rằng hiện tại, chủ nhiệm phòng giám sát Tỉnh ủy chính là cấp phó phòng. Theo thân phận của Tô Mộc, chức vụ sắp tiếp nhận chính là Phó chủ nhiệm, nhưng lại Phó chủ nhiệm đứng đầu. Nếu như nói tự mình suy nghĩ, thật ra có thể thuận lợi giải quyết hết các cửa ải khó khăn để Tô Mộc lên cấp phó phòng. Cứ như vậy, đợi sau này khi Tô Mộc tới, sẽ giảm đi rất nhiều phiền toái không cần thiết.

Cấp bậc hành chính trong cơ quan chính là chuẩn bị an bài như thế.

– Thế nào? Chuẩn bị lúc nào thì tới nhậm chức?

Trịnh Vấn Tri cười hỏi.

– Chuẩn bị hai ngày nữa sẽ tới nhậm chức. Trong hai ngày này, cháu tính đi tới kinh thành một chuyến. Ngô lão giục cháu nhiều lần. Cháu cũng chuẩn bị qua thi nghiên cứu sinh ở chỗ Ngô lão.

Thật ra Tô Mộc không tính giấu diếm cái gì.

Ngô Thanh Nguyên tồn tại, Trịnh Vấn Tri biết, cũng biết rõ ràng sự ưu ái của Ngô Thanh Nguyên đối với Tô Mộc. Thật ra ưu ái như vậy, Trịnh Vấn Tri cũng không có ý tứ gì khác. Tô Mộc có bản lĩnh để Ngô Thanh Nguyên coi trọng. Đổi lại thành người khác, sợ là còn không được. Lại nói, với quan hệ giữa Tô Mộc và bản thân mình, tin tưởng Tô Mộc đi càng xa càng tốt. Điều đó có thể mang đến giúp đỡ rất lớn đối với Trịnh Mục.

Về điểm ấy Trịnh Vấn Tri tuy rằng không nói rõ, nhưng trong lòng vẫn hiểu được.

Ai không muốn suy nghĩ cho con cháu đời sau?

– Thật ra cũng nên qua đó một chuyến. Hiện tại trong nước đang coi trọng trẻ hóa kiến thức hóa các cán bộ lãnh đạo. Nhân lúc có thời gian, mạ vàng nhiều hơn, nạp nhiều năng lượng, như vậy sẽ có trợ giúp rất lớn đối với công tác sau này. Khi nào gặp Ngô lão, thay chú gửi lời hỏi thăm.

Trịnh Vấn Tri nói.

– Cháu biết rồi!

Tô Mộc gật đầu nói.

Ở ngoài thư phòng, Trịnh Mục ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách, bộ dạng lười biếng. Diêm Khuynh nhìn thấy, cũng cảm thấy rất bất đắt dĩ. Lại nói tiếp, người như Trịnh Mục, nếu như tham dự vào quan trường, dựa vào quan hệ của lão Trịnh gia, dựa vào nhân mạch của lão Diêm gia, tuyệt đối sẽ lăn lộn thuận buồm xuôi gió. Mà bây giờ thì sao? Trịnh Mục căn bản không muốn tiến vào trong giới chính trị lục đục lẫn nhau này. Cho nên chuyện như vậy chỉ có thể tạm thời bỏ qua.

Chỉ có điều làm một người mẹ, suy nghĩ trong lòng Diêm Khuynh cũng rất đơn giản. Chỉ cần Trịnh Mục sống hài lòng, sống đơn giản hạnh phúc, chính là hy vọng lớn nhất của bà. Rất đơn giản, lại rất chấp nhất.

– Thật không biết Tô Mộc làm thế nào lại có thể nói chuyện với cha nhiều lời như vậy. Mẹ, chỗ con có mấy tấm thẻ Vip, đều chuẩn bị cho mẹ. Có thời gian mẹ phải đi làm tới viện thẩm mỹ, hưởng thụ đi. Yên tâm, mấy nơi này, con đều có cổ phần. Tuyệt đối không phải là cửa hang thẩm mỹ tệ hại đâu.

Trịnh Mục cười híp mắt nói.

– Con thật là lắm chuyện!

Diêm Khuynh trừng mắt một cái nói.

– Đúng vậy, chỉ biết nói linh tinh.

Trịnh Đậu Đậu phụ họa nói.

Đối với vấn đề thu thập Trịnh Mục, Trịnh Đậu Đậu luôn đứng chung trận tuyến với Diêm Khuynh một cách vô điều kiện. Hai người là đồng minh cùng chiến tuyến. Đó không phải là vững chắc bình thường. Đây tuyệt đối là kiên cố không gì phá vỡ nổi.

– Được rồi, con chịu thua. Nếu mọi người không muốn...

– Ai nói mẹ không cần. Con trai hiếu kính mẹ, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Con hiếu kính lên, mẹ sao có thể không nhận được.

Diêm Khuynh trực tiếp vươn tay ra. Trịnh Mục vội vàng đưa thẻ Víp lên.

Trong lúc bên này đang tùy ý tán gẫu, cửa thư phòng bên kia đã mở ra. Tô Mộc và Trịnh Vấn Tri từ bên trong đi ra. Nhìn thần sắc hai người, rõ ràng là trò chuyện rất vui vẻ.

Nói thật, Diêm Khuynh nhìn thấy tình cảnh như thế, lại thương yêu Tô Mộc tăng thêm vài phần. Có rất ít người có thể làm cho Trịnh Vấn Tri thay đổi thành như vậy. Dáng vẻ tươi cười kia là đáng quý nhất.

– Dì Diêm, cháu phải đi đây.

Tô Mộc nói.

– Hiện tại đã đi rồi sao?

Diêm Khuynh cười nói.

– Đúng vậy. Giờ không còn sớm nữa. Cháu không quấy rầy chú, dì nghỉ ngơi.

Tô Mộc không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

– Trịnh Mục, con tiễn Tô Mộc đi.

Diêm Khuynh gật đầu nói.

– Được rồi!

Trịnh Mục nhất thời mặt mày rạng rỡ, kéo Tô Mộc đi ra ngoài. Khi hai người đi tới cửa, giọng nói của Diêm Khuynh đột nhiên vang lên ở bên tai hai người.

– Tô Mộc, sau này không có chuyện gì thì tới nhà, dì lại làm cơm cho cháu ăn. Còn cả Trịnh Mục nữa. Cái biệt thự Đế Hoàng Uyển gì đó của con, dù sao con cũng không ở, để cho Tô Mộc đi.

Nghe nói như vậy, trong lòng Tô Mộc rất cảm động!

Thậm chí ngay cả chỗ ở của mình, Diêm Khuynh cũng an bài thỏa đáng như thế. Thật sự không biết phải nói gì.

Đợi sau khi hai người rời khỏi, Trịnh Đậu Đậu rất tùy ý đi lên cầu thang. Cô bận rộn một ngày, cũng có chút mệt mỏi. Cô biết Trịnh Mục ra ngoài, trong khoảng thời gian ngắn cũng sẽ không về. Nếu là trước đây cô có thể sẽ đi cùng. Nhưng bây giờ Trịnh Đậu Đậu chỉ muốn ngủ. Cố thật sự có phần mệt mỏi.

– Lão Trịnh, anh tính đánh cờ cùng lão Diệp đúng không? Đưa Tô Mộc tới phòng giám sát Tỉnh ủy, thật sự không thành vấn đề chứ?

Diêm Khuynh hỏi.

– Có vấn đề? Sao có thể có vấn đề được!

Trịnh Vấn Tri cười khẽ một tiếng.

– Em không biết, tiểu tử này đang vô hình trung, đã xâu chuỗi rất nhiều người lại với nhau. Em thật sự cho rằng hắn cái gì cũng không hiểu sao? Phải biết rằng hiện tại ở trong Tỉnh ủy thường ủy, ngoại trừ anh và Diệp An Bang ra, sẽ không có người nào làm khó được Tô Mộc. Cho dù lão Cao chính là người của Phó lão, hắn có thể gây khó dễ cho Tô Mộc sao? Hay Phương Nhai, chính là người của Chu lão, lại càng khỏi phải nói.

Diêm Khuynh cũng thật sự không ngờ được, trong lúc bất tri bất giác, Tô Mộc lại thể hiện ra nhân mạch như vậy. Mặc dù nói những người này bây giờ còn nhìn mặt mũi bên trên, đối xử tốt với Tô Mộc, nhưng phải biết rằng Tô Mộc còn trẻ tuổi!

Đợi đến khi Tô Mộc thật sự phát triển, đợi đến khi Tô Mộc thật sự có hệ thống của riêng mình, còn ai dám khinh thường Tô Mộc?

Diêm Khuynh thật sự muốn chứng kiến, tới lúc đó Tô Mộc sẽ “Ngang ngược” thế nào.

Tô Mộc không biết được suy nghĩ trong lòng Diêm Khuynh. Hiện tại hắn và Trịnh Mục ngồi chung một chỗ, chạy ở trên đường phố Thịnh Kinh. Hai bên là cảnh đèn rực rỡ. Cảnh đêm như vậy thật sự khiến Tô Mộc cảm thấy thoải mái. So với sự ồn ào ban ngày, có đôi khi càng khuya, càng có thể khiến trái tim luôn gây rối của Tô Mộc trở nên yên tĩnh dị thường.

– Thế nào bây giờ mới trở về? Có phải sau này không tính làm người quản lý nữa hay không? Thật ra anh không nhất thiết phải làm như vậy! Việc gì bản thân cũng muốn tự làm, tuyệt đối không phải là một ông chủ tốt.

Tô Mộc tùy ý nói.

– Đúng vậy. Tôi không tính ở lại nơi đó. Tôi chuẩn bị trở về nghỉ ngơi dưỡng sức một thời gian. Về phần chuyện xây dựng khu Cao Khai ở thị xã Cổ Lan, tất cả đều giao cho người phía dưới làm là được. Thuận tiện nói cho anh biết một việc, vấn đề cải tạo, phá dỡ và di chuyển khu thành cổ đã giao cho tập đoàn Trịnh thị chúng ta tới làm.

Trịnh Mục cười nói.

– Như vậy sao...

Tô Mộc trầm mặc.

– Thế nào? Lẽ nào anh còn không tin vào thực lực của tập đoàn Trịnh thị chúng ta sao?

Trịnh Mục hỏi.

– Tôi không phải không tin, mà là quá tin tưởng. Cũng bởi vì tin tưởng, cho nên tôi mới nghĩ đến chuyện để tập đoàn Trịnh thị anh tiếp nhận hạng mục này, sau đó dời trọng điểm phát triển. Có thể là những chỗ khác trong tỉnh, cũng có thể trực tiếp nhằm mục tiêu vào xây dựng hạng mục nước ngoài. Tôi chỉ muốn nói một điều. Bất kể như thế nào, nếu có thể không hoạt động ở nơi chú Trịnh chấp chính thì càng tốt.

Tô Mộc nói.

– Tôi biết rồi!

Trịnh Mục gật đầu.

Thật ra Tô Mộc không nói về điều đó, Trịnh Mục cũng tính làm như vậy. Nếu thật sự tiếp tục để tập đoàn Trịnh thị hoạt động như vậy, ít nhiều sẽ có ảnh hưởng đối với Trịnh Vấn Tri.

Vì để cha tiến bước, Trịnh Mục tuyệt đối không tiếp tục tiến hành như vậy. Dù sao có Thịnh Thế Đằng Long ở đây, Trịnh Mục có thể nhắm mục tiêu vào hạng mục xây dựng hoa viên nước ngoài. Cứ như vậy, xem ai còn có thể nói được cái gì? Tôi kiếm đều là tiền của người nước ngoài. Nếu các người còn ai dám nói loạn, tôi sẽ chém đứt lưỡi các người xuống, xem ai ngoan độc.

– Tiếp theo thì thế nào?

Trịnh Mục cười hỏi.

– Chờ một chút!

Tô Mộc vừa muốn nói điều gì, điện thoại di động lại đổ chuông. Sau khi nhận cuộc gọi, bên kia truyền đến tiếng của Đỗ Phẩm Thượng.

– Lão sư, thật đúng như anh nói. Tên hỗn đản Hoàng Bỉnh kia thật sự phái người theo dõi anh, lại muốn hãm hại ngươi. Người động thủ chính là một kẻ tên Cường Ngốc. Bọn họ đã đi khách sạn hỏi số phòng của anh. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tối hôm nay sẽ động thủ. Lão sư, có cần em gọi cho Tô Thấm nói một tiếng hay không?

– Không cần!

Tô Mộc thản nhiên nói, trong ánh mắt chợt lóe lên sát ý. Hoàng Bỉnh thật sự không biết sống chết, thật sự dám đánh chủ ý tới trên người mình. Hắn thật sự cho rằng mình là trái hồng mềm sao?

Nghĩ đến thời điểm mình từ khách sạn xuống, đụng phải đôi nam nữ cực phẩm, khóe miệng Tô Mộc lộ ra một nụ cười thần bí.

– Phẩm Thượng, chờ tôi qua rồi nói sau.

– Được rồi!

Sau khi cúp điện thoại, Tô Mộc nhìn về phía Trịnh Mục nói:

– Có muốn xem kịch hay không?