Quan Bảng

Chương 943: Hang đào mạng của thỏ khôn ba lỗ




Cuộc điện thoại này do Từ Long Tước gọi tới. Mặc dù tiếng súng không ngừng vang lên bên tai, nhưng Tô Mộc vẫn nghe được lời nói của Từ Long Tước.

Huynh đệ cố gắng một chút, nhiều nhất trong vòng ba phút sẽ đuổi tới chỗ của cậu!

Được!

Cúp điện thoại, Tô Mộc nhìn Lâm Mộng Kiều cười nói:

Yên tâm đi, chúng ta không có chuyện gì. Không cần xông ra ngoài, chỉ cần thủ ở nơi này là được, sẽ có người tới cứu chúng ta.

Có thể kiên trì được không?

Lâm Mộng Kiều lo lắng nói.

Cô nói đây?

Tô Mộc thừa dịp hỏa lực của đối phương thoáng tạm dừng nháy mắt, nâng tay liền bắn ra một phát súng. Một phát này lập tức trúng ngay giữa trán đối phương, ở thời điểm nếu không phải kẻ địch chết chính là mình tử vong, Tô Mộc tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình.

Tô Mộc vừa bắn chết một người, đối phương liền sửng sốt, sau thoáng tạm dừng ngắn ngủi tiếng súng lại vang lên không ngừng. Đối thủ cũng không nghĩ Tô Mộc là thần thương thủ, chỉ cho rằng hắn bắn bậy bắn bạ mới trúng mục tiêu.

Nhưng đây chỉ là sự bắt đầu, vì tận khả năng kéo dài thời gian, Tô Mộc nhất định phải lập uy. Mà thủ đoạn lập uy chính là bách phát bách trúng.

Phanh phanh!

Lại hai tiếng súng vang lên, hai phát súng bắn trúng giữa trán hai người khác, máu tươi gay mũi nồng nặc, lập tức làm người cuối cùng hoảng sợ. Là côn đồ liều mạng, hắn không sợ hãi tử vong, nhưng không có nghĩa hắn muốn tìm chết, còn chết uất ức như vậy. Con mẹ nó, mỗi phát đều bạo đầu sao?

Vậy còn làm sao mà chơi?

Dưới tình hình như thế, hắn không dám tiếp tục lộ đầu ra ngoài. Mà những người khác không biết tình hình bên này đều điên cuồng chạy nhanh tới. Tô Mộc chỉ cần thủ tại nơi đó cũng không còn gì phải sợ hãi.

Phòng giám thị.

Đổng Hiểu Cường cũng không biết chuyện đã xảy ra, hiện tại hắn đang cảm thấy choáng váng, mãi cho tới bây giờ còn chưa giết được Tô Mộc, đây thật sự là nhục nhã, là một sự khiêu khích làm cho hắn không cách nào chấp nhận được.

Điểm chết người chính là đúng ngay lúc này trên màn hình đột nhiên xuất hiện hình ảnh làm cho Đổng Hiểu Cường cùng những người còn lại đều ngây người.

Làm sao có thể?

Nơi này sao lại có quân đội xuất hiện?

Trên màn hình lộ ra thân ảnh Từ Long Tước, đi theo sau hắn là tiểu đội đột kích. Thuần một bộ quần áo rằn ri, nhìn thấy vô cùng chói mắt. Chỉ cần là gặp phải bọn họ, không ai kịp phản ứng liền bị bắn chết đương trường. Không biết trên người họ có trang bị vũ khí thế nào, tốc độ lao tới lại nhanh không tưởng được.

Lão bản, nơi này không thể ở lại, nhanh chóng trốn đi!

Phải đó, lão bản, người của quân đội xông tới, nếu chúng ta còn không đi sẽ không kịp.

Nhanh chạy thôi!

Sau thoáng ngây dại, vẻ mặt Đổng Hiểu Cường bình tĩnh thật nhanh, ngay lập tức cầm lên khẩu súng trên bàn:

Hô cái gì mà hô, đầu rớt bất quá chỉ lưu vết sẹo như miệng chén. Từ ngày tụi mày đi theo tao, tụi mày nghĩ còn tìm được cuộc sống trước kia sao? Mấy năm nay tụi mày có ai không hưởng thụ ngày lành. Tao cho tụi mày số tiền kia đã đủ người nhà tụi mày xài mấy đời.

Không cần nói gì nữa, cho dù tụi mày đầu hàng cũng bị phán chung thân. Chúng ta đều là đàn ông, nếu bị phán chung thân còn không bằng trực tiếp chết cho xong. Cầm súng lên, chúng ta lao ra. Đi con đường đào mạng, tao cũng không tin bọn hắn bắt được tất cả chúng ta. Chỉ cần chạy thoát, mọi người tách ra, ai cũng biết địa điểm gặp mặt, tới lúc đó sẽ gặp lại sau. Hiện tại nghe tao, đi thôi!

Nói xong Đổng Hiểu Cường cầm súng lao ra khỏi phòng, những người còn lại không chút do dự chạy theo. Đổng Hiểu Cường nói không sai, mấy năm nay bọn hắn đã hưởng thụ không ít. Nếu thật sự bị bắt, kết cục tuyệt đối thê thảm, chi bằng liều mạng, nói thế nào bọn hắn đều từng giết người, nếu chạy thoát vẫn có thể tiếp tục lưu vong. Nói không chuẩn đúng như lời của Đổng Hiểu Cường đã nói, có khả năng tìm đường sống trong chỗ chết thì sao.

Nhưng có thể sao?

Sau khi Đổng Hiểu Cường ra khỏi phòng, nhanh chóng gọi điện cho Đổng Việt Minh, đã xảy ra chuyện như vậy nếu hắn còn không liên hệ với lão đầu tử tuyệt đối không còn bất kỳ đường sống. Nhưng di động của Đổng Việt Minh không ai bắt máy, điều này làm Đổng Hiểu Cường cảm thấy thật kỳ quái. Sau đó hắn gọi cho một người khác, nhận được tin tức Đổng Việt Minh bị tổ điều tra mang đi, toàn thân giống như sét đánh.

Chuyện lớn!

Lần này cha hắn trốn không thoát! Bản thân hắn cũng đừng mong yên thân! Là ai lại có thủ đoạn lưu loát như vậy, bên mình còn chưa có bất kỳ phản ứng nào đã bị bắt!

Nếu cho hắn chút thời gian, tuyệt đối không tới nông nỗi này. Chết tiệt, là do Lâm Mộng Kiều, nếu không phải tiện nhân kia mình sao lại ở đây? Nếu không ở đây, nói không chuẩn có thể tránh được chuyện hôm nay.

Nhưng Đổng Hiểu Cường biết hiện giờ nghĩ nhiều chỉ vô dụng, phải chạy trốn trước rồi nói sau. Hơn nữa hắn có hộ chiếu, có rất nhiều tiền, chỉ cần chạy ra nước ngoài là có thể giữ mạng. Về phần những người còn lại chết hay sống hắn không muốn quản.

Ban đầu khi Đổng Hiểu Cường xây dựng căn cứ, đã lưu hai con đường chạy trốn. Một con đường mọi người đều biết, một con đường còn lại chỉ có hắn biết. cho nên khi hắn mang theo người chạy tới con đường đầu tiên, hắn cũng không lập tức rời đi.

Tụi mày đi nhanh lên, tao muốn đi lấy chút đồ!

Lão bản, đi nhanh lên đi, nếu không đi không kịp nữa!

Đừng nói nhiều, đi nhanh lên!

Lão bản bảo trọng!

Sinh mạng bị uy hiếp, không có ai nghĩ lưu lại bồi Đổng Hiểu Cường, đều bỏ chạy thật nhanh. Đợi thân ảnh bọn họ biến mất, Đổng Hiểu Cường đi về phía con đường thứ hai. So sánh với con đường đầu tiên, nơi này có khả năng an toàn nhất.

Cho dù xuất động quân đội cũng chưa hẳn ngăn chặn được hắn!

Trận bao vây tiêu diệt rất nhanh chấm dứt!

Kết quả có thể nghĩ, Từ Long Tước đã sớm tìm hiểu rõ cấu tạo của căn cứ, sao có thể phạm phải sai lầm. Nhóm người đang chạy trốn không ai trốn thoát, ở bên ngoài đã bày sẵn thiên la địa võng. Phàm là dám cầm súng đều bị bắn gục ngay tại chỗ. Nhưng thật sự đáng tiếc, Đổng Hiểu Cường đã bỏ trốn, hơn nữa còn trốn được lặng lẽ không chút tiếng động.

Huynh đệ!

Từ Long Tước xuất hiện bên cạnh Tô Mộc:

Cậu không sao chứ?

Tôi không sao!

Tô Mộc cười đứng dậy:

Tước ca, lần này thật sự đa tạ anh, nếu không phải anh tới đúng lúc, tôi nghĩ mạng của tôi xem như đã xong tại đây. Tới lúc đó anh phải đốt vàng mã cho tôi rồi!

Tới địa ngục đi, nói toàn lời vô nghĩa. Nếu tôi không tới, tiểu tử cậu cũng không có chuyện gì. Nhìn vết đạn trên trán ba người kia, liếc mắt liền biết thuật bắn súng của cậu giỏi bao nhiêu. Nói thật, người như cậu không tham gia quân ngũ đúng là nhân tài không được trọng dụng. Nếu cậu tham gia quân ngũ, tôi cam đoan cậu có thể trở thành tướng quân!

Từ Long Tước ngạo nghễ cười nói.

Tước ca, việc này tạm thời đừng nhắc lại!

Tô Mộc cười nói.

Được, không nói, chúng ta đi kiểm kê chiến quả. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, Trần sở trưởng đã mang theo võ cảnh chạy tới. Vừa lúc, tôi có thể đem nơi này giao cho bọn họ xử lý.

Từ Long Tước nói.

Tước ca, lần này anh mang theo người đi tới, không xảy ra việc gì đi?

Tô Mộc có chút lo lắng hỏi.

Quân đội điều động là đại sự, tuyệt đối không giống như trong tiểu thuyết, tùy tiện là có thể điều tới vài xe tải, nếu thật sự làm vậy chẳng phải gây lộn xộn sao? Quân đội biến thành tay đấm cho ích lợi của vài người nào đó, như vậy tính chất của quân đội sẽ biến hóa.

Xem như cậu còn biết suy nghĩ cho lão ca, cậu yên tâm đi, không có vấn đề. Quân dân là một nhà, quân dân thân như cá nước, huống chi nơi này là đội ngũ buôn lậu súng ống, phân đội đột kích chúng ta vừa lúc tiến hành huấn luyện dã ngoại ở nơi này. Nhận được thỉnh cầu của chính phủ địa phương, được thượng cấp lãnh đạo quân đội cho phép, lần này áp dụng hành động hoàn toàn phù hợp quy định.

Từ Long Tước nói.

Như vậy là tốt rồi!

Tô Mộc thả lỏng nói.

Lâm Mộng Kiều đứng bên cạnh, hoàn toàn choáng váng.

Nàng làm sao gặp qua trường hợp như thế!

Trực tiếp vận dụng quân đội tiêu diệt, đây không phải đang đóng phim đi?

Nhìn thấy máu tươi cùng người chết trước mặt, Lâm Mộng Kiều chợt cảm thấy buồn nôn, vội vàng lao qua một bên không ngừng nôn mửa, sắc mặt vô cùng tái nhợt.

Tô Mộc nhìn thoáng qua Lâm Mộng Kiều, bất đắc dĩ cười.

Từ Long Tước nhún vai, nghe tiếng hội báo, cười nói:

– Đi thôi, đi ra ngoài, hết thảy đều đã xong!