Quân Bộ Phong Hậu Kế Hoạch

Chương 117: Điềm xấu




Nhìn gương mặt nôn nóng của thiếu nữ, Lưu Bình An lòng tràn đầy nghi vấn. Nhưng hắn tin tưởng La Cơ, “Có thể nói cho ta biết sẽ phát sinh chuyện gì không?”

Đúng lúc này, bọn Aslan cũng đuổi tới. “Tiểu An, ngươi không sao chứ?”

Connor và Fitzgerald lo lắng xem xét thiếu niên có bị thương hay không. Mà tầm mắt Aslan lại lạc đến chỗ La Cơ cầm tay Lưu Bình An. Thiếu nữ cũng cảm thấy ánh mắt hắn, ngẩng đầu đối diện.

Lưu Bình An chú ý thấy không khí giữa hai người thực quỷ dị. Đang muốn mở miệng, đột nhiên một tiếng kèn chói tai cắt ngang bầu trời đêm.

Tiếng kèn có tiết tấu vang vọng, cùng lúc đó toàn bộ đèn trong doanh địa bật lên, chiếu sáng cả bầu trời đêm. Mọi người đồng loạt thay đổi sắc mặt.

“3 dài 3 ngắn, là triệu tập khẩn cấp.”

“Tại sao lại đột nhiên triệu tập? Chẳng lẽ tư lệnh viên ác ma đêm nay không cho chúng ta ngủ sao?” Connor ôm đầu kêu thảm thiết.

“Mau đi cùng ta! Kẻo không kịp mất.” La Cơ cứng rắn kéo tay Lưu Bình An đi hướng bên kia khu rừng. Aslan một phen bắt được tay còn lại của thiếu niên.

“Không thể được! Mọi người phải lập tức trở lại lều của mình thu dọn đồ vật cần thiết, sau đó tập trung ở bãi biển.”

Nhưng La Cơ lại không chịu buông tay, đôi mắt đen tuyền hung hăng trừng Aslan, cho dù trì độn như Fitzgerald cũng cảm thấy không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người, thậm chí còn có mùi thuốc súng.

Tiếng kèn ngày càng dồn dập, Lưu Bình An đồng thời bỏ tay hai người ra, chạy thẳng tới bờ cát. Những người khác cũng đồng thời đuổi kịp.

“Tiểu An! Không đi thu dọn đồ đạc sao?” Connor chạy ở phía sau, hô lớn.

“Ngu ngốc! Cảnh báo đã thay đổi. Là cảnh báo tập kích bất ngờ!”

Còn nhớ rõ thời điểm ngày khai giảng đầu tiên của bọn họ, chính là bị cảnh báo này làm cho không được an bình. Bởi vì hiện tại cũng chỉ là huấn luyện, không có phân phát súng ống cho học viên. Cho nên căn bản không cần đi lấy cái vũ khí gì, lập tức tập hợp là được.

Do triệu tập khẩn cấp biến thành cảnh báo tập kích bất ngờ, có thể thấy việc này tuyệt đối không phải là huấn luyện. Mà thật sự có tình huống khẩn cấp phát sinh. Bởi vì triệu tập khẩn cấp cũng không còn kịp rồi, cho nên mới đột nhiên chuyển thành loại cảnh báo này.

Trên bờ cát đã đứng đầy người, không khí ngưng trọng. Radio đang không ngừng lặp lại: “Tất cả học viên lập tức tập hợp, không cần mang theo bất cứ trang bị nào, nhắc lại, đây không phải diễn tập.”

Nước biển đã rút xuống rất nhiều, lộ ra bãi cát rộng lớn, không phải do thuỷ triều xuống như bình thường, mà giống như bị thứ gì đó đột nhiên kéo đi.

“Tiểu An.”

Lưu Bình An cảm thấy tay phải bị một bàn tay hơi lạnh nắm lấy, hắn quay đầu, nhìn vào ánh mắt tràn ngập lo lắng của thiếu nữ. Hắn siết bàn tay một chút, “Yên tâm đi. Ta ở bên cạnh ngươi.”

“Ân...... Chúng ta cùng một chỗ.” La Cơ mỉm cười kiên định, nhẹ nhàng gật gật đầu.

Một cánh tay cường tráng khoát lên vai Lưu Bình An, hắn quay đầu nhìn Fitzgerald đứng phía sau cười với mình, “Tiểu An, vô luận phát sinh chuyện gì. Ta đều sẽ bảo vệ ngươi.”

“Ta cũng vậy, Tiểu An. Ta sẽ luôn bên cạnh ngươi.” Connor ôm lấy cổ Lưu Bình An, bị người sau một cước đá văng ra.

“Ngu ngốc!” Hắn mới không cần ai bảo vệ đâu. Thế nhưng cùng các đồng bạn cùng một chỗ, nội tâm lại dâng lên một cỗ đặc biệt an tâm. Đó là cảm giác mà trước đây chưa từng có.

Aslan làm đội trưởng cần xác nhận người trong đoàn mình đến đông đủ hay chưa. Hắn cũng biết sự tình lần này không giống bình thường. Cán bộ trong Ban Chỉ huy kiểm tra doanh địa, kiểm kê nhân số, bận tối mày tối mặt.

“Aslan đại nhân, đã tập hợp đủ.” Lý Duy báo cáo kết quả kiểm tra.

“Bên An Nam thế nào?” An Nam là đội trưởng đoàn khác, hiện tại khẳng định cũng đang vội vàng chỉ huy tập trung.

“Bên kia cũng không thành vấn đề. Vừa rồi đã báo cáo lên trên toàn bộ tụ tập đầy đủ.” Lý Duy đồng thời báo cáo tình huống các đoàn khác, Bộ hậu cần hơi chậm một chút. Về không quân và hải quân cũng cơ bản đã tập hợp.

“Đến cùng là phát sinh chuyện gì?” Aslan lo lắng nhìn về phía chân trời, song dị quang kia đã biến mất. Bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ, rừng rậm bên cạnh cả tiếng côn trùng kêu cũng không nghe thấy. Thanh âm sóng biển vỗ bờ cũng đã biến mất, tựa hồ trong thiên địa chỉ còn lại mình bọn họ.

“Là điềm xấu.”

Aslan quay đầu, phát hiện mắt Lý Duy không dịch chuyển nhìn về phía mặt biển tối đen. Hắn phát hiện Aslan nhìn hắn chăm chú, cũng giương mắt đối diện cùng.

Aslan đang muốn hỏi vậy là ý gì, bầu trời đột nhiên bị một con quái vật lớn che khuất. Ánh đèn chiếu đến đáy thứ đó, phản chiếu vầng sáng trên thứ kim loại màu đen.

“Là căn cứ Lạp Phổ Tháp!”

Có người lớn tiếng hô, căn cứ khổng lồ là hội trường tổ chức hội chợ quân sự quốc tế cư nhiên chậm rãi đáp xuống trước mặt mọi người.

“Douglas, chuyện này đến cùng là sao?” Phó quan của tướng quân trừng mắt nhìn tư lệnh viên tuổi trẻ, chờ đối phương giải thích. Trong kế hoạch huấn luyện không có giai đoạn này, hơn nữa căn cứ Lạp Phổ Tháp là do Liên Minh bỏ rất nhiều tiền dùng giá cao mua về, chuẩn bị làm vũ khí bí mật sử dụng trong liên hợp diễn tập.

Nhưng hiện tại Douglas lại một mình sử dụng, nếu không có giải thích hợp lý, bọn họ có thể bị đưa lên toà án quân sự.

Douglas đứng trong đêm tối, ánh đèn ngẫu nhiên xẹt qua mặt hắn, đôi mắt yêu nghiệt thâm lam sắc trong bóng đêm có vẻ càng thêm yêu dã. Khóe miệng hơi cong làm người khác vĩnh viễn đoán không ra hắn suy nghĩ cái gì.

Phó quan biết đối phương căn bản không để bọn họ vào mắt. Người thanh niên này có một loại khí chất thần bí, giống như hắc ám sâu thăm thẳm, khiến người ta sợ hãi lại không tự chủ được bị hắn hấp dẫn.

“Mời các vị lập tức lên thuyền đi.”

“Ngươi......” Phó quan đang muốn phát tác, lại bị Vân tướng quân ngăn lại.

“Chúng ta ấn theo tư lệnh viên nói mà làm.”

Tuy rằng trong lúc ngủ mơ đột nhiên bị đánh thức hơn nữa áo khoác quân trang cũng không kịp mặc liền bị yêu cầu tập trung ở đây, nhưng Vân tướng quân không vì vậy mà biểu lộ ra một tia tức giận nào. Hắn thần sắc lạnh nhạt, tuy rằng chỉ là mặc sơ mi, thân thể cứng như sắt thép kiên nghị cao ngất, cả người toát ra một loại khí thế lẫm liệt.

Douglas nhường đường, trong lòng không khỏi âm thầm bội phục. Không hổ là tướng quân, Thái Sơn sụp đổ mặt không đổi sắc, chỉ có tướng lãnh thiết cốt như vậy mới xứng với biểu tượng hùng ưng giang đôi cánh màu bạc kia.

“Bất quá......” Lão tướng quân mỉm cười, tinh quang nghiêm khắc trong mắt giống như một thanh kiếm sắc bén, “Nếu sau này ngươi không thể đưa ra giải thích hợp lý, chúng ta nhất định chiếu theo quân pháp mà làm việc.”

Douglas đứng nghiêm chào tướng quân, sau đó xoay người hạ lệnh với cấp dưới.

“Toàn bộ chiến hạm bỏ neo ngoài biển lập tức lặn xuống ba ngàn mét. Lính không quân ở tại chiến cơ của mình đợi lệnh. Xe bọc thép và xe vận chuyển tất cả tiến lên căn cứ, hết thảy học viên cũng tiến vào Lạp Phổ Tháp!”

Sau khi tiếp nhận mệnh lệnh, mọi người bắt đầu có trật tự đi lên căn cứ trên không.

“Bọn Mộ Dung không sao đi.” Kỉ Vũ bước trên cầu thang tay vịn lên chiến hạm, lo lắng nhìn bãi đất trống xa xa đang đậu đầy chiến cơ.

“Yên tâm đi. Nếu có chuyện gì, không quân khẳng định so với chúng ta còn nhanh hơn.” Lưu Bình An vỗ vai Kỉ Vũ an ủi nói. Lạp Phổ Tháp muốn cất cánh cần ít thời gian, mà chiến cơ hình thể nhỏ gọn lên xuống vuông góc so với căn cứ càng có tính linh hoạt hơn nhiều.

“Đi mau! Đừng đứng chết ở đấy chứ.”

Phía sau truyền đến một trận rối loạn nho nhỏ. Lưu Bình An xoay đầu phát hiện La Cơ đang đứng bên tay vịn sững sờ nhìn mặt biển, người đằng sau nàng bởi vì nàng cản đường mà không ngừng kháng nghị.

Lưu Bình An đi trở lại, vươn tay giữ chặt La Cơ, “Ngươi nhìn gì vậy, đi nhanh đi.”

“Bắt đầu rồi.”

La Cơ vừa dứt lời, đất dưới chân đột nhiên rung động dữ dội. Không ít người ngã trên thang cuốn, thậm chí có người lăn xuống, đè lên người phía sau. Tiếng thét chói tai, tiếng chửi bậy không ngừng vang lên.

“Động đất nha!”

“Mọi người lập tức ngồi xuống! Nắm chặt tay vịn ổn định cơ thể!” Âm thanh Aslan trong trẻo giống như một tia sáng, thức tỉnh những người đang trong mộng.

Người chỉ huy trên mặt đất cũng bảo nhóm học viên chưa lên thuyền ôm đầu quỳ rạp xuống.

Chấn động ước chừng giằng co khoảng mười phút, trên tháp chỉ huy căn cứ, Douglas nhìn những học viên chưa lên thuyền, nhíu mày.

Chẳng lẽ đã không còn kịp rồi sao?

“Là vì tránh né động đất sao?” Phó quan mở miệng nói: “Ta cho rằng không nhất định phải lên chiến hạm.” Vân tướng quân cũng nghi hoặc nhìn Douglas.

Người sau xoay người nói với cấp dưới: “Bảo mọi người tiếp tục lên thuyền! Trong vòng một phút đồng hồ toàn bộ phải lên Lạp Phổ Tháp. Tất cả chiến cơ lập tức cất cánh.”

Cấp dưới lĩnh mệnh, hắn mở máy liên lạc, truyền lệnh cho phòng điều khiển.

“Hiện tại chuẩn bị bay lên không.”

“Nhưng mà......” Hạm trưởng ở phòng điều khiển có điểm khó xử, “Vẫn còn học viên chưa lên thuyền......”

“Đây là mệnh lệnh.”

Thanh âm lạnh lùng giống như một thanh đao khiến hạm trưởng trong lòng phát lạnh, lập tức trả lời: “Tuân lệnh!”

Trong lúc nhóm học viên tiếp tục lên thuyền, động cơ Lạp Phổ Tháp đột nhiên khởi động. Học viên còn trên thang cuốn chấn động, hoảng tay loạn chân.

“Mọi người đừng hoảng hốt, tiếp tục lên thuyền! Chạy lên đi! Nhanh!” Aslan chỉ huy nhóm học viên chạy tới lối vào. Bởi vì bọn họ đoàn là cuối cùng lên thuyền, làm đội trưởng hắn muốn xác định tất cả mọi người đều an toàn lên chiến hạm.

Lạp Phổ Tháp chậm rãi bay lên, cửa cabin chuẩn bị khép lại.

“Aslan!” Fitzgerald đứng ở cạnh cửa chạy đến vươn tay với Aslan. Người sau lập tức nắm lấy, cả người được kéo vào trong khoang thuyền. Cánh cửa kim loại to lớn sau lưng ầm ầm đóng lại.

Kinh hồn chưa định, đột nhiên có người hô to: “Đó là cái gì?”

Tiếng hô đem lực chú ý của mọi người hướng về bức vách trong suốt. Bên ngoài mặt biển tối đen, giữa sóng nước bao la nổi lên một đường màu trắng. Sóng biển cao hơn mười mét thế như chẻ tre, như ngàn vạn con ngựa hoang cùng lúc tung vó, gào thét mà đến.

“Sóng thần!”