Quân Bộ Phong Hậu Kế Hoạch

Chương 139: Chuẩn bị chiến tranh




“Tiểu An, ngươi không cảm thấy rất kỳ quái sao?” Connor một bên vừa kiểm tra trang bị cho đội ngũ diễn tập vừa nói: “Ngươi nói tên An Nam kia ăn nhầm cái gì? Cư nhiên đem danh ngạch tham gia diễn tập tặng cho một nữ sinh.”

Connor đầy mặt cười xấu xa, dùng hai ngón tay trỏ chọt chọt nhau, “Chẳng lẽ giữa bọn họ......”

Tiếng chưa dứt, cạch một tiếng, một khẩu súng máy hạng nặng rơi trúng tay Connor, “Ngươi nói giữa bọn họ có cái gì a?”

Connor ngẩng đầu nhìn La Cơ đang cười so với La Sát còn tươi hơn, sợ tới mức sắc mặt thoắt biến. “Cái gì cũng không có hết.”

La Cơ chuyển hướng Lưu Bình An, lập tức thay một loại nụ cười khác, khiến Connor không thể không bội phục công lực biến sắc mặt của nàng. Nhìn nàng cùng thiếu niên trò chuyện thật sự vui vẻ, Connor trong lòng bực bội khó chịu. Tiến lên từ phía sau ôm lấy Lưu Bình An, tỏ vẻ chính mình đây là lãnh địa của mình.

Nhưng sau khi tiếp xúc với tầm mắt của La Cơ, lập tức lông tóc toàn thân dựng đứng. Con ngươi thiếu nữ rũ xuống lóe ra quang mang lợi hại, khiến Connor nhớ tới cảm giác bị nhền nhện biến chủng nhìn chằm chằm.

Ngay lúc hai người còn đang giằng co, phòng họp bên cạnh truyền đến thanh âm tranh chấp.

“Ta thật sự không thể đồng ý chuyện này. An Nam!” Âm thanh trong trẻo rõ ràng là do Aslan phát ra. Vài cán bộ đang ở phòng họp cách vách triển khai hội nghị tác chiến. Mấy người Lưu Bình An không khỏi áp tai lên vách tường nghe ngóng.

Nơi này là trên một căn cứ không trung quân dụng loại nhỏ, đội ngũ diễn tập ở đây tiến hành chuẩn bị lâm thời. Địa điểm diễn tập khá xa, nên Quân bộ dùng loại căn cứ không trung này đưa bọn họ đi.

Nhưng bởi vì thời gian quá gấp gáp, cho nên hết thảy chuẩn bị đều tiến hành trong căn cứ không trung, trừ bỏ nhân viên hậu cần, cán bộ chủ yếu của quân diễn tập cũng sẽ đi theo. An Nam tuy rằng không tham gia lần diễn tập này, nhưng vì hắn cũng là một đội trưởng lục quân, ý của thượng cấp là, để hắn và Aslan cùng nhau nghiên cứu phương án tác chiến lần này.

Nhưng, bọn họ vừa bắt đầu ngay cả danh sách nhân viên tham gia cũng vô pháp đạt thành nhận thức chung.

“Aslan, ta không muốn lãng phí thời gian với ngươi trên vấn đề này nữa.” An Nam đặt notebook trong tay lên bàn hội nghị, ngã người vào ghế xoay.

“Nhưng ta cũng không cho rằng......”

An Nam vụt đứng lên, một phen kéo áo Aslan, “Aslan, nếu ngươi không muốn mang đội ngũ này, vậy liền do ta đến làm đội trưởng đi.”

“An Nam, lúc trước là ngươi tự mình buông tay tham gia tư cách.” Aslan hừ lạnh nói, “Hiện tại đổi ý vẫn còn kịp.”

“Ta biết ngươi muốn thay thế ai. Đem tình cảm cá nhân bỏ vào, ngươi căn bản không xứng làm một quan chỉ huy. Vẫn nên nhanh chân chạy về nhà ngươi đi thôi. Có thể đại ca ngươi sẽ vô cùng cao hứng an bài cho ngươi một chức quan Bộ Chính Vụ nhàn tản a.”

“Ngươi nói cái gì?”

Hai người thi nhau kéo áo đối phương, không khí càng ngày càng trầm trọng, khiến những người khác có điểm chân tay luống cuống.

“Các ngươi đừng như vậy.” Hassan khuyên bảo bên Aslan, mà Vân Thư tức thì tiến lên kéo An Nam ra, “An Nam đại nhân, hiện tại là đang thương lượng kế hoạch tác chiến......”

“Nếu hai vị cứ lãng phí thời gian trong mấy chuyện này, không bằng đầu hàng luôn cho rồi.” Bộ trưởng Bộ Hậu cần Đồng Âm luôn luôn trầm mặc, mở miệng chính là bén nhọn nói móc.

Aslan buông áo An Nam ra trước, người sau cũng bỏ hắn ra. Sắc mặt hai người đương nhiên vẫn rất khó xem, thế nhưng không khí đã dịu đi không ít.

“An Nam, ngươi thật sự không suy xét đề nghị của ta sao?”

“Thực đáng tiếc, đây là chuyện Quân bộ quyết định, ta không có quyền can thiệp.”

“Ngươi nói cái gì?” Aslan đối với chân tướng này chấn động, tuy rằng hắn vẫn suy đoán, nhân viên diễn tập lần này mặt ngoài là do bọn họ đề cử, nhưng kỳ thật Quân bộ đã sớm lén định ra danh sách.

Nhưng tại sao? Vì cái gì muốn Tiểu An tham gia? Rõ ràng lúc bắt đầu đã chọn nhân viên là Eugene. Càng thêm khiến người khác không thể tưởng tượng chính là, An Nam bị bỏ qua, mà lại an bài một người khác không phải là nhân viên tất yếu.

Nhân số tham gia lần này rất ít, hơn nữa đối phương khẳng định sẽ sử dụng cơ giáp. Xét trên sức chiến đấu mà nói, bọn họ tuyệt không có cơ hội thắng. Cho nên bọn họ chỉ có thể dùng trí. Tuy rằng La Cơ vô luận là sức chiến đấu hay tố chất tâm lý đều không tồi. Thế nhưng Aslan cho rằng trên phương diện mưu lược nàng vẫn không bằng An Nam.

“Quan chỉ huy không nên oán giận binh lính cấp dưới của mình không đắc lực. Mà hẳn là nên nghĩ hết biện pháp để phát huy sở trường của bọn họ.” Cửa phòng họp bị đẩy ra, thân ảnh thiếu nữ cao gầy xuất hiện trước mặt mọi người.

“Ai cho phép ngươi vào đây?” An Nam quở trách nói. Hội nghị quân sự quyết không cho phép nhân viên không phận sự tùy ý tiến vào. Cho dù đây là hội nghị tác chiến diễn tập cũng vậy.

La Cơ không để ý tới An Nam, lập tức đi đến trước mặt Aslan, nhìn thẳng con ngươi bích lục của đối phương, “Aslan * Elvis. Nếu trước mắt phủ đầy cạm bẫy, xin hỏi ngươi có dũng khí tiếp tục tiến lên không?”

Trong con ngươi bích lục lưu chuyển nghi hoặc và khó hiểu, La Cơ cong khóe miệng, mang theo một điểm trào phúng và khiêu khích, “Xem ra ngươi không có tư cách đứng bên cạnh người kia.”

Đôi mày đẹp của Aslan nhẹ nhàng nhăn lại, mà đối phương tựa hồ nghĩ đến cái gì, biểu tình trở nên nhu hòa hẳn. “Hắn nói cho dù là cạm bẫy, hắn cũng muốn cùng các đồng bạn cùng nhau tham gia.”

Thiếu niên đứng trước bức tường thủy tinh trong suốt của căn cứ không trung, nhìn rừng rậm xanh ngắt mênh mông bát ngát phía dưới. Từ rừng cây lá rộng ôn đới dần dần biến thành cây lá kim vùng băng giá, tiến lên phía Bắc, chính là một mảnh cây khô đóng đầy băng tuyết.

Phiến rừng rậm cổ lão chốn cực Bắc này rất gần Bắc Cực, tuyết đọng không tan, cho dù là vào mùa xuân cũng sẽ không hoàn toàn lộ ra màu xanh biếc nguyên bản.

Vùng đất rét lạnh mà hoang vắng, căn bản không thích hợp cho con người sinh tồn. Nơi này là mảnh đất cuối cùng không bị nhân loại nhúng chàm, cũng là thiên đường của không ít sinh vật cổ xưa.

Trên căn cứ không trung của Đế Quốc, nam tử tóc vàng mắt tím nhẹ nhàng xoay ly rượu trong tay, nhàn nhã thoải mái ngồi trên ghế. Híp mắt, xuyên qua bức tường trong suốt khổng lồ, nhìn cảnh tuyết bên ngoài. Rõ ràng máy điều hòa vẫn duy trì độ ấm, thế nhưng căn phòng xa hoa vẫn được thiết kế có lò sưởi cổ điển bên trong.

Ánh lửa bập bùng trong lò sưởi phủ lên tấm thảm da thú trên mặt đất một tầng ánh sáng dịu nhẹ. Chiếu sáng cả bình hoa màu lam đẹp đẽ đặt trên chiếc bàn gỗ lim.

“Cảnh sắc nơi này vẫn xinh đẹp như trước.”

“Cái địa phương chim không thèm đẻ trứng này đến cùng có cái gì tốt mà xem......” Giọng nam khàn khàn từ chiếc giường cổ điển rộng lớn phía sau Douglas truyền đến.

Tấm màn tơ lụa trong suốt không hề buông xuống, tình huống bên trong nhìn một cái là không sót chút gì. Đó là hình ảnh làm mạch máu người ta sôi sục. Mấy cỗ thân hình quang lỏa dây dưa cùng một chỗ. Thiếu niên xinh đẹp có mái tóc thủy sắc bị nam nhân vây quanh ở giữa.

Tiếng thở dốc nặng nề cùng với tiếng rên rỉ, trong không khí tràn ngập khí tức dục vọng nồng đậm. Các nam nhân dây dưa nhau, tận tình hưởng thụ khoái cảm yêu.

“Ân...... Quá tuyệt vời......” Nam tử cường tráng tóc vàng miệng đầy thô tục, hắn vừa hưởng thụ xong một hồi tình dục tận hứng, còn chưa phục hồi tinh thần. Hắn xích lõa thân mình ngồi bên giường, rút ra một điếu xì gà trên bàn châm lửa.

“Uy, Douglas, ngươi thật sự không nếm thử sao? Lance mỹ vị vô cùng nga.” Harry phun ra một vòng khói trắng, cười tà nói.

Người sau chỉ mỉm cười, tiếp tục nhìn cảnh tuyết, “Cẩn thận nghiện.”

“A...... Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu nha.” Harry rít xì gà, phủ thêm quần áo đi đến bên cạnh Douglas: “Cảnh sắc nơi này thật sự dễ nhìn vậy sao?”

“Vô luận xem bao nhiêu lần đều xinh đẹp như vậy. Bởi vì nơi này có thứ ta muốn. Bất quá......” Bàn tay Douglas cầm ly rượu âm thầm dùng sức, cốc thủy tinh kêu rắc rắc, cuối cùng phát ra một tiếng vang thanh thúy, vỡ thành mảnh nhỏ. Mà rượu trong ly cũng theo kẽ tay hắn chậm rãi chảy xuống.

“Nếu đã không thể có được, chẳng thà hủy diệt đi.”