Quân Chính Tam Thiếu Đừng Quá Phận

Chương 68: Rốt cuộc nhà họ Nguyễn xảy ra chuyện gì?




Edit: Dung Cảnh

Lời phu nhân thủ trưởng Hà Thục Mẫn này vừa  nói ra, Giản Trang nhất thời ngẩn ngơ, đó là tình huống gì?

Từ lời nói và hành động của Hà Thục Mẫn có thể thấy, rõ ràng là... phương diện tinh thần có vấn đề. Là bị ngốc sao? Hay là người điên? Hay là... Có nguyên nhân gì khác? Theo giọng điệu của bà ấy, ý thức của bà ấy dừng vào khoảng hơn mười năm trước, căn bản không nhận ra ngồi bên cạnh bà ấy vẫn là con trai mình.

Quan trọng nhất là... lời nói của Hà Thục Mẫn đã lộ ra tin tức cực kì quan trọng Nguyễn Bắc Thần, Nguyễn Thiếu Dật là con trai của bà ấy. Hay nói cách khác Nguyễn Hàn Thành không phải là con trai ruột của bà ấy.

Lúc kết hôn, cha mẹ sao lại không nói cho cô tin tức quan trọng như vậy! Ba anh em nhà họ Nguyễn không phải một mẹ sinh ra, mà là cùng cha khác mẹ.

Khó trách lúc kết hôn, Nguyễn Bắc Thần và Nguyễn Hàn Thành không nói nhiều, không khí có chút không đúng, bởi vì căn bản bọn họ không phải anh em do một mẹ sinh ra. Đến cả Nguyễn Thiếu Dật, thái độ của Nguyễn Thiếu Dật  đối với Nguyễn Hàn Thành còn có chút chấp nhận được, nhưng Nguyễn Thiếu Dật qua lại ở thương trường nhiều năm, giả dối xua nịnh, nịnh nọt, xử sự không khéo đưa đẩy làm cho việc buôn bán của anh ta tốt hơn, gặp dịp thì chơi đối với anh ta mà nói, căn bản không có việc gì khó. Cũng có thể hiểu, biểu hiện tình nghĩa anh em của Nguyễn Thiếu Dật đối với Nguyễn Hàn Thành rất có thể là giả.

Vị chủ mẫu của nhà họ Nguyễn này là Hà Thục Mẫn, vậy mẹ đẻ của Nguyễn Hàn Thành xảy ra chuyện gì?

Nháy mắt, trong lòng Giản Trang nảy lên vô số nghi hoặc.

Lúc này không khí bữa tiệc càng khẩn trương kì lạ, tại sao Hà Thục Mẫn thần chí không rõ nói xong, ánh mắt mọi người đều đổ về phía bà ấy.

Mà người phụ nữ ngồi trên xe lăn căn bản không cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ, bàn tay vàng khô nâng lên xốc vén mái tóc trên trán, lộ ra bàn tay đầy tơ máu, tròng mắt vẩn đục, nhìn chằm chằm món sườn xào chua ngọt đặt phía trước bà ấy, “Tôi muốn ăn thịt... Muốn ăn thịt.”

Lời nói trong miệng phát ra không rõ, càng không ngừng bật ra ‘muốn ăn thịt;, nhưng quản gia bên người bà ấy không nhúc nhích, đứng cung kính như tượng thạch bên cạnh Hà Thục Mẫn, cũng không giúp một tay gắp sườn từ trong mâm ra.

Giản Trang nhìn ra... Từ Đào quản gia này không làm gì là vì - đang đợi chủ nhân chân chính hạ lệnh. Mà cả người nhà họ Nguyễn, chủ nhân chân chính là ai? Là Nguyễn Viêt!

Không có Nguyễn Việt ra lệnh, ai cũng không dám động đũa! Không có Nguyễn Việt mở đầu gắp thức ăn, không ai dám tự nhiên ăn trước!

Mà gương mặt của Từ Đào... vẻ mặt cung kính không phải kính sợ Hà Thục Mẫn, mà là sự trung thành với Nguyễn Việt. 

Thân thể Hà Thục Mẫn lại gầy như vậy, bà ấy vung tay lên, các đốt ngón tay hiện lên, cánh tay căn bản không có thịt, khi các đốt ngón tay hiện ra, vừa vặn có thể thấy được lớp da khô vảy nến dọc lên cánh tay. Qủa nhiên gầy như thành ngữ ‘gầy như que củi’.

Bộ dáng  Hà Thục Mẫn cũng không khó coi, tuy da vàng nhưng nhìn ngũ quan của bà ấy nhất định lúc còn trẻ là một mỹ nhân yêu kiều. Sắc mặt bà ấy vàng như nến có lẽ dinh dưỡng lâu ngày không đủ mà dẫn đến như vậy.

Phu nhân thủ trưởng trong truyền thuyết rốt cuộc đã trải qua như thế nào? Rốt cuộc nhà họ Nguyễn có chuyện gì xảy ra.

Bàn tay của Giản Trang ở dưới bàn nắm lại, cố nén suy nghĩ muốn nói gì đó.

Đại sảnh một mảnh yên tĩnh, lúc Giản Trang không thể nhịn được nữa thì Nguyễn Hàn Thành ngồi bên cạnh cô đột nhiên phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng, từ trên ghế đứng dậy, mở miệng: “Người muốn ăn sườn sao? Từ quản gia, phiền ông gắp cho dì một miếng.”

Từ Đào đứng bên cạnh Hà Thục Mẫn, vẫn không cầm đũa trên bàn gắp thức ăn cho Hà Thục Mẫn, chỉ làm một động tác, cung kính cúi người với Nguyễn Hàn Thành, nói: “Đại thiếu gia, cái này không được, lão gia vẫn chưa nói gì, dựa theo quy củ, người đầu tiên cầm đũa trên bàn cơm phải là lão gia.”

"Ba, người xem... có phải nên cầm đũa rồi hay không? Mọi người đều ngồi ở đây lâu như vậy rồi." Nguyễn Hàn Thành lập tức quay đầu nhìn ba mình đang ngồi bên cạnh.

Nguyễn Việt thấy con lớn mở miệng nói chuyện, gương mặt cứng rắn như tượng có chút dao động, nhíu mày, nếp nhăn giữa hai hàng lông mày cùng nhăn lại, giọng nói lạnh nhạt mở miệng phân phó: "Ăn cơm đi, để các con chịu đói lâu như vậy là ba không tốt. Nhất là... để Giản Trang nhà chúng ta bị đói." Vừa nói, tầm mắt ông ta đột nhiên dời đến người Giản Trang, sâu sắc liếc nhìn cô một cái.

"Ha ha, ba, người xem, mới đợi có một hồi làm sao lại nghiêm trọng như vậy được." Giản Trang ưỡn lưng thẳng tắp, trên gương mặt nở nụ cười ấp áp như gió xuân. "Mọi người cùng nhau ăn cơm, vui vẻ mới là quan trọng nhất."

"Nói rất đúng." Nguyễn Việt giường như cũng bị nụ cười rực rỡ của Giản Trang cuốn hút, khóe miệng nhếch lên, cười nhẹ: "Vậy thì ăn cơm đi, nếu không ăn thì mấy món ăn này đều nguội lạnh rồi."

Lời nói vừa dứt, ông ta cầm đũa, gắp một con cua hấp cách thủy trong nhiều món đồ ăn bày trước mặt đưa tới trước mặt Nguyễn Hàn Thành: "Giúp ba đưa con cua hấp cách thủy này cho Giản Trang, gạch cua có giá trị dinh dưỡng cao, con gái ăn nhiều mới tốt."

"Cảm ơn ba."

Khóe miệng Nguyễn Hàn Thành hơi nhếch lên, lộ ra nụ anh tuấn, đưa con cua hấp cách thủy cho Giản Trang: "Không phải lúc trước nói muốn tới đây ăn cua sao? Cái này cho em, em ăn đi, anh lại gắp cho em."

Không khí tịch mịch trong bữa cơm vì Nguyễn Việt động đũa trong nháy mắt giống như tuyết tan trời lại ấm, không khí từ từ khôi phục như thường, Nguyễn Thiếu Dật ngồi đối diện Giản Trang  là người sáng suốt, đôi mắt thấy được không khí trong nháy mắt đã thay đổi, vì muốn làm dịu đi bầu không khí lạnh lùng, mở miệng cười hì hì trêu ghẹo: "Oa... anh cả đối với chị dâu thật chu đáo. Chị dâu chị thật lợi hại, có thể để cho "ác ma quân nhân" của chúng ta trở nên dịu dàng như vậy."

"Ha ha... Ta đã nói mà, Hàn Thành và Giản Trang nhất định ở chung cực kì vui vẻ." Lời này rất hợp tâm ý của Nguyễn Việt, nụ cười bên môi Nguyễn Việt nở rộ không ngớt, nụ cười trên mặt càng thâm thúy. "Thấy vợ chồng hai đứa xứng đôi như vậy, tính tình Hàn Thành quá giống ta, về phương diện tình cảm, con vẫn quá lạnh lùng, tính cách Giản Trang phóng khoáng lạc quan, hai vợ chồng các con ở cùng nhau có thể bù trừ cho nhau. Tuy bù từng nhưng hôn nhân thì quan trọng nhất vẫn là một."

"Đúng vậy, đúng vậy, lần này con cực kì ủng hộ chiến lược của ba. Lúc trước em còn không thấy các người nhưu vậy, nhưng hôm nay vừa thấy... ba đúng là có thể nhìn thấu mọi việc, hiện tại anh cả thay đổi rất nhiều..." Nguyễn Thiếu Dật vừa nói vừa gật đầu đồng ý, lời nói đầy trêu chọc Nguyễn Hàn Thành. "Anh cả, anh phải đối tốt với chị dâu, cô gái thiện lương như chị dâu đi đâu cũng không tìm thấy được."

Nguyễn Hàn Thành và Nguyễn Việt cười ra tiếng, không khí bữa cơm khôi phục như thường.

Giản Trang lễ phép cười, suy nghĩ còn đặt lên người Hà Thục Mẫn.Đồng thời khóe mắt nhìn qua Nguyễn Bắc Thần, Nguyễn Bắc Thần ngồi bên cạnh bàn không nói một câu, sắc mặt tối tăm bị cô nhìn thấy.

Sau khi Nguyễn Việt động đũa, quản gia Từ Đào mới cầm đũa gắp một miếng sườn cho Hà Thục Mẫn, thả vào trông chiếc đĩa gốm sứ trước mắt Hà Thục Mẫn.

Thục Mắt nhìn chằm chằm vào miếng sườn, hai mắt mở to, ánh mắt tối tăm lóe sáng, run rẩy vươn tay về phía miếng sườn, muốn ăn. Mắt thấy sắp lấy được miếng sườn trong đĩa, nhưng ngón tay chưa chạm vào được miếng sườn thì một đôi đũa đen chen vào.

"Thịt của ta, thịt của ta." Hà Thục Mẫn giống như đứa trẻ ngồi trong xe lăn đung đưa thân mình, hai tay duỗi về phía miếng sườn bị lấy mất, rầm rì nói: "Sườn của ta... không cho cướp sườn của ta, ta đói, Thiếu Dật của ta cũng sẽ bị đói."

Mà gắp đi miếng sườn không phải là ai khác mà chính là Nguyễn Bắc Thần.

Lúc này, Nguyễn Bắc Thần im lặng hồi lâu cuối cùng cũng mở miệng nói với Hà Thục Mẫn, thay đổi giọng nói lạnh lùng, dịu dàng nói với mẹ mình, thả lỏng giọng nói: "Mẹ, sườn này cứng, không thích hợp cho người ăn."

"Anh tại sao lại cướp sườn của tôi." Hà Thục Mẫn tức giận nhìn con trai của mình, căn bản không biết anh ta là ai, cũng không cảm ơn. "Tôi muốn ăn sườn, anh không cho tôi ăn, tôi liền nói cho chồng tôi biết. Chồng tôi là sư phó bộ đội, để chồng tôi thu thập anh."

Gương mặt Nguyễn Bắc Thần không có biểu tình gì, dung nhan âm nhu lạnh lùng như trước, không nói gì, chỉ yên lặng gắp một con tôm nõn xào thả bên trong chén của Hà Thục Mẫn, tùy tiền quay đầu nhìn Từ quản gia bên cạnh, lạnh giọng nói: "Quản gia, ngày thường ông không quản lý thức ăn của phu nhân sao? Ông không biết dạ dày của phu nhân đã phẫu thuật không thể ăn được những đồ ăn cứng, hay là ông đã quên rồi hả?"

"Không phải vậy Nhị thiếu gia, thức ăn bình thường của phu nhân vẫn do bác sĩ dinh dưỡng làm cho, nhưng bệnh tình của phu nhân..." Quản gia chần chờ một chút, mới tiếp tục nói: "Bệnh tình của phu nhân người cũng biết, cảm xúc không ổn định, trí nhớ thường xuyên bị sai lệch, thích ăn và không thích ăn gì trong một ngày không nhớ được bao nhiêu. Có đôi khi thức ăn đã chuẩn bị xong mang chậm một chút phu nhân sẽ thay đổi khẩu vị, không ăn nữa. Khó có dịp phu nhân thích ăn thứ gì đó, tôi mới... mới gắp một miếng sườn."

"Được rồi Bắc Thần, Từ quản gia cũng là có ý tốt, con đừng tính toán nữa. Thục Mẫn bà ấy không ăn được đồ cứng, nhưng chỉ ăn một miếng, có lẽ sẽ không ảnh hưởng đến thân thể. Quản gia nói rất đúng, khó có dịp bà ấy muốn ăn, con để cho bà ấy ăn một miếng đi."

Nguyễn Bắc Thần muốn mở miệng nói gì đó, môi vừa mở ra, Nguyễn Việt ngồi ở chủ tọa trầm giọng nói, lời nói vừa khuyên giải vừa ra lệnh, giọng điệu lạnh lùng, nghe qua cảm thấy không phù hợp.

Nguyễn Bắc Thần không nói gì, gương mặt Nguyễn Thiếu Dật vẫn nở nụ cười, nhưng nếu cẩn thận nhìn sẽ thấy nụ cười trên gương mặt hắn có chút cứng ngắc. Chỉ sợ đây là bữa ăn khó khăn nhất từ trước tới nay của Giản Trang. Không khí bữa cơm vẫn như cũ không tốt hơn, căn bản không cảm nhận được sự ấm áp và thoải mái mà người một nhà nên có. Lời nói và việc làm của người nhà họ Nguyễn khắp nơi đều cảm thấy áp lực và nặng nề. Nhất là Nguyễn Bắc Thần, Hà Thục Mẫn và Nguyễn Việt ở đây, không khí đặc biệt kì quái. Nguyễn Bắc Thần và cha anh ta là Nguyễn Việt hình như có tồn tại khúc mắc nào đó.

Trong lòng Giản Trang kinh ngạc, chủ mẫu nhà họ Nguyễn làm sao vậy? Làm sao lại gầy yếu thành như vậy? Vì sao quan hệ cha con Nguyễn Việt, Nguyễn Bắc Thần lại trở thành như vậy? Rốt cuộc nhà họ Nguyễn xảy ra chuyện gì chứ?