Quân Có Bệnh Không

Chương 19




Hết thảy bất quá chỉ trong nháy mắt, Mộ lão bản trước tiên hoàn hồn, chợt quát một tiếng: “Còn không mau tiến vào!”

Vừa dứt lời, một đám hắc y nhân phá cửa xông vào, hồng y vũ nữ cũng kịp phản ứng lại, từ bên hông cây cầm sắt rút ra nhuyễn kiếm ở bên trong, áp sát Sở Minh Duẫn ở bên cạnh.

Tô Thế Dự xê dịch bước chân kéo dãn khoảng cách, giơ tay cầm chén trà trong tay ném ra.

Nước trà nóng hổi hất đến trước mặt, hắc y nhân dẫn đầu theo bản năng muốn nghiêng người né tránh, thế nhưng quang ảnh trước mắt loáng một cái, nam nhân lam y đã lắc mình đến bên cạnh, trên cổ tay đau xót, trường kiếm trực tiếp bị hắn đoạt đi, ngay sau đó chén sứ mang theo kình lực đánh xuống xương đầu gối, hắn mất khống chế quỳ xuống, đem người sau lưng ngăn trở, bước chân nhất thời hỗn loạn.

Sở Minh Duẫn che cầm trong tay kiếm vung ra, chém nát bọt nước trong không trung, đâm thẳng yết hầu Mộ lão bản.

Mộ lão bản phản ứng cũng nhanh, tiện tay mò được cái bàn quăng lên, có thời gian vội vàng thối lui vài bước. Sở Minh Duẫn tránh cũng không tránh, trường kiếm trong tay lệ phong không giảm, trực tiếp chém lên cạnh bàn dày cộm, một tiếng nổ vang nặng nề, bàn tròn chia năm xẻ bảy nổ tung, vụn gỗ tung toé, khiến bốn phía xung quanh liên tiếp lui về phía sau.

Hắc y nhân phần lớn đều nhằm vào Sở Minh Duẫn xông tới, Tô Thế Dự ở một bên khác thân hình linh hoạt xê dịch đan xen giải quyết lưỡi đao ở quanh thân, tiện tay kéo qua một người trực tiếp đẩy đi, con dao găm vào người kia thấu đến tận ngực, đụng đến một trận lung tung hỗn loạn. Y nhất thời rảnh rỗi, quay đầu nhìn về phía Sở Minh Duẫn bên kia, hơi sững sờ.

Chẳng quá mấy chiêu Mộ lão bản liền hiện ra thế yếu, dựa vào thủ hạ vây giết Sở Minh Duẫn mới có thời gian thở dốc. Sở Minh Duẫn cũng không đối với đám người tập kích hắn để tâm quá nhiều, bất quá chợt có mấy chiêu quét ngang trở ngại chấn khai, mảnh lụa che mắt từ lâu đã kéo xuống một đôi mắt nhìn chằm chằm Mộ lão bản, từng bước ép sát, khí thế bức người.

Tô Thế Dự đột nhiên chưa bao giờ cảm thấy rõ ràng như vậy, người trước mắt này vốn là tướng quân, dường như có thể tưởng tượng được cảnh tượng trên chiến trường ở tái ngoại (Phía bắc Trường Thành), dáng vẻ hắn với mười vạn người thúc mã rong ruổi, phá trận giết địch, chém tướng đoạt soái.

Sở Minh Duẫn trời sinh mặt mày diễm lệ, thường ngày trên mặt lại luôn mang theo ý cười như có như không, chung quy luôn hiện ra mấy phần yêu dã, bởi vậy trong triều mấy vị lão thần khí phách hiên ngang đối với hắn có bao nhiêu khinh bỉ xem thường. Mà giờ khắc này trên mặt hắn lại không có nửa điểm ý cười, ánh mắt sắc bén, ngay cả vành môi khẽ mím đều hiện ra vẻ lạnh lẽo cứng rắn, lệ khí khắp người không che giấu nữa, tất cả đều mảy may lộ rõ.

Thế gian này nguyên lai quả thực có cái gọi là vẻ đẹp sát phạt, trong lúc vung tay nhấc chân đều nhiễm đầy huyết khí, lại khiến người ta kinh tâm động phách.

— “Tô gia bốn đời, không thiếu một tướng quân.”

Tô Thế Dự trong lòng rùng mình, đột nhiên hoàn hồn. Trong một phút hoảng hốt vừa vặn có đao chếch từ bên trong đánh lén, y vội vàng nghiêng đầu ngửa thân ra sau, lưỡi đao kia miễn cưỡng sát qua chóp mũi, y duỗi tay nắm chặt cổ tay đối phương, đứng thẳng trở tay đem lưỡi đao mạnh mẽ đâm vào, huyết quang văng khắp nơi.

Bên kia Mộ lão bản rốt cục khí lực không chống đỡ nổi, binh khí rời tay té ra xa mấy thước, Sở Minh Duẫn trường kiếm đã đuổi đến, đâm tới trước mặt, hắn thở gấp lấy hơi, dưới tình thế cấp bách thật sự nhấc hai tay lên, miễn cưỡng chạm đến xương cốt chống được một đòn, nhất thời đau ngâm ra tiếng.

Sở Minh Duẫn đơn giản buông kiếm, ra tay như thiểm điện đánh thẳng vào ngực hắn, hắc y nhân dồn dập buông hết binh khí, Sở Minh Duẫn thân hình đan chéo một bước né tránh, trên tay cũng chếch đi một chút, thân thể thủ hạ đột nhiên run rẩy dữ dội, xương sườn không biết đứt ra mấy đoạn. Mộ lão bản ho ra một ngụm máu, chật vật lùi tới trước cửa sổ, hắn nhìn bên ngoài liếc mắt một cái, nhìn Sở Minh Duẫn đang áp sát tới, cắn răng một cái thả người từ cửa sổ nhảy xuống.

Sở Minh Duẫn nhanh tay cản lại, nắm lấy vạt áo nhưng vẫn bị hắn mạnh mẽ tránh thoát, trong lúc hỗn loạn tựa hồ kéo được cái gì từ trong lòng Mộ lão bản, không kịp nhìn kỹ đã thấy đối phương cấp bách rơi xuống, thân ảnh chớp mắt liền biến mất hút trong khu rừng rậm rạp.

Sở Minh Duẫn xoay người lại, đao phong bén nhọn đảo qua phía sau. Hắc y nhân cùng vũ nữ đã bị thương tàn phế quá nửa, chủ nhân lại thoát thân, nhất thời không khỏi lui một bước, cảnh giác nhìn hắn chằm chằm, không biết như thế nào cho phải.

Ngoài cửa sổ xa xa bỗng nhiên truyền đến tiếng vó ngựa đạp lá cuồn cuộn, Sở Minh Duẫn ngoái đầu thoáng nhìn, chỉ thấy có một đường ánh lửa trên dòng sông từ xa đến gần xuyên qua dãy núi rừng cây rậm rạp, đi về phía này. Trên hai đầu lông mày hắn rốt cục có chút khẽ buông lỏng, ý cười vui vẻ, đối Tô Thế Dự nói: “Ai Tiểu bảo bối — “

Bên người dĩ nhiên đã thu thập gọn gàng, một tia huyết sắc cũng không nhiễm vào bạch sam, Tô Thế Dự nhìn hắn quét mắt một cái.

“Khụ — Tô đại nhân, ” Sở Minh Duẫn sửa lại miệng, “Người của Hình bộ đã chạy đến, cũng thật đúng lúc.”

Cầm trong tay cây đuốc, quân binh phóng ngựa đến gần, người trong phòng nhìn từ ngoài cửa sổ đều có thể nhìn thấy rõ ràng. Tô Thế Dự thu hồi ánh mắt, đối với người còn đứng ở trong phòng hơi mỉm cười nói: “Cố gắng chống đối cũng vô ích, các ngươi không hề có phần thắng.”

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, do dự, cuối cùng là buông xuống binh khí.

Quan binh không lâu lắm đem Cực Nhạc lâu vây chặt đến mức không lọt ra một giọt nước, lần lượt từ tầng dưới tra lên, đem tất cả mọi người bên trong lâu áp giải đến Hình bộ đợi thẩm tra. Sở Minh Duẫn nhìn một hồi, tự giác vô sự, lại dưới ánh đèn nghiên cứu đồ vật nắm trong tay.

Đây là một đồng phù (ấn tín bằng đồng), đường viền sâu cạn rõ ràng, đúc thành hình dáng thụy thú. Sở Minh Duẫn để ở trong tay thưởng thức hồi lâu, nhất thời đoán không ra là sử dụng để làm gì.

Phía sau có tiếng bước chân đến gần, thanh âm Tô Thế Dự vang lên: “Trong rừng đã cho lục soát điều tra, có vài chỗ có vết máu, nhưng lại tìm không được Mộ lão bản.”

Sở Minh Duẫn đem đồng phù thu vào trong ngực, xoay người mạn bất kinh tâm nói: “Tìm không được cũng không ngại, hắn bị ta đánh trọng thương, không chết cũng không xê xích gì nhiều, trước tiên thẩm vấn những hạ nhân kia xem một chút.”

Tô Thế Dự gật đầu, “Đêm nay thực sự là phiền phức Sở đại nhân, ta thay Lục thượng thư đối ngươi nói tiếng cảm ơn.”

Sở Minh Duẫn tùy ý khoát khoát tay áo, nói: “Cám ơn liền miễn đi, đừng khiến hắn mỗi lần nhìn thấy ta đều trừng mắt nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống là được.”

Tô Thế Dự cười nhạt, không nói tiếp.

“Đúng rồi, ” Sở Minh Duẫn bỗng nhiên nói: “Ngươi không phải đã nhận ra cái vị Mộ lão bản kia?”

Tô Thế Dự nhẹ nhàng lắc đầu, cười nói: “Ta nếu thật sự nhận ra là ai, cũng không hà tất lại cùng ngươi diễn trò, càng không cần khiến người tìm kiếm trong rừng.”

“Ồ?” Sở Minh Duẫn ngạc nhiên nói: “Nói như vậy, lời kia của ngươi đều là giả?”

“Cũng không hoàn toàn như vậy, ” Tô Thế Dự nói, “Ta quả thật mơ hồ cảm giác có mấy phần quen biết, lại không nghĩ ra đến tột cùng là ai. Sau này bất quá chỉ muốn lừa hắn một chút, nhìn hắn có thể hay không tự loạn trận cước (tự mình làm loạn kế hoạch của bản thân).”

“Vậy Tô đại nhân như thế nào lại vững tin hắn phải gọi ngươi là huynh trưởng?”

Tô Thế Dự kỳ quái liếc mắt nhìn hắn, “Sở đại nhân lẽ nào không nhìn ra hắn so với ngươi và ta nhỏ tuổi hơn sao?”

“… Nhìn ra rồi.”

Tia nắng tinh mơ hiện ra trên bầu trời đêm, đột nhiên vang lên một tiếng điểu lệ (chim hót), Hắc Vũ điểu ở giữa không trung bổ nhào xuống, rơi vào trên cánh tay Sở Minh Duẫn, đúng lúc cứu vãn tình cảnh lúng túng.

Sở Minh Duẫn dỡ xuống thư tín, bên môi chậm rãi gợi lên ý cười, nghiêng đầu đối Tô Thế Dự nói: “Xem ra, việc đêm nay có thể vẫn chưa xong đâu.”

“Có người lén lút chạy ra khỏi thành Trường An, dường như là đi về phía này. Tô đại nhân, ngươi ta hiện tại trở về, nói không chừng có thể vừa vặn tình cờ gặp được”

Sáng sớm sắc trời bạc trắng, mây mù trên núi quây quanh một tầng sương mỏng, một chiếc xe ngựa chạy nhanh ra khỏi thành Trường An, lừa gạt mấy bọn hạ quan, trực tiếp đi vào trong rừng.

Tĩnh Xu sắc mặt ngưng trọng, dựa vào vách xe suy nghĩ xuất thần, không biết đang suy nghĩ cái gì. Trần Tư Hằng ngồi sát bên nàng ở trong xe, lặng lẽ vén mành xe lên nhìn một cái, bên ngoài nhanh chóng hiện ra rừng cây thật sâu, lại tiếp tục thu tầm mắt lại, nửa ngày chung quy không nhịn được kéo kéo ống tay áo người bên cạnh, hơi nhỏ giọng kêu lên: “… Tĩnh Xu tỷ tỷ.”

Trần Tư Hằng liên tiếp gọi vài tiếng, Tĩnh Xu mới chậm chạp lấy lại tinh thần, hướng hắn miễn cưỡng nở nụ cười, hỏi: “Làm sao vậy?”

Trần Tư Hằng lo lắng nhìn nàng, “Tại sao chúng ta phải suốt đêm ra khỏi kinh thành, đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Đúng vậy, ” Tĩnh Xu suy nghĩ một chút, dụ dỗ nói: “Bất quá cũng không phải đại sự gì, khả năng có xảy ra biến cố nhỏ. Ngươi có nhớ vị ca ca ngày trước hay tới tìm ta không, chúng ta đi xem hắn một chút.”

Trần Tư Hằng lại cúi đầu, trên tay không tự chủ siết chặt ống tay áo của mình, thấp giọng nói: “Nhưng là ta… cảm thấy rất sợ sệt…”

Tĩnh Xu kinh ngạc, chỉ nghe Trần Tư Hằng từ từ tiếp tục nói: “Buổi tối hôm đó… Thật giống cũng là như thế này, tất cả mọi người đều nói với ta không có chuyện gì, sau đó, sau đó không còn… cái gì cũng mất…” Y tiếng nói hơi nghẹn ngào, lại vùi đầu không để người ta nhìn thấy, chỉ là thân thể kia thực sự gầy gò đơn bạc, tựa hồ rốt cuộc không chịu được áp lực nặng nề nào nữa.

Đứa nhỏ này rất lệ thuộc lại vô cùng tín nhiệm nàng, Tĩnh Xu dù cho tâm địa có cường ngạnh hơn nữa, giờ khắc này cũng không khỏi động dung. Nàng trầm ngâm chốc lát, đem chủy thủ giấu ở trong tay áo nhét vào tay y, ôn nhu nói: “Ngươi không cần sợ.”

Trần Tư Hằng từ từ ngẩng đầu nhìn nàng, quả thực đỏ cả vành mắt.

Tĩnh Xu tươi sáng nở nụ cười, sờ sờ đầu của y, nói: “Ngươi có đao, liền có sức mạnh. Thời điểm sợ hãi, liền có thể bảo vệ mình.”

Trần Tư Hằng há miệng, còn muốn nói cái gì. Bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng ngựa hí the thé, xe đột nhiên dừng lại, Tĩnh Xu vội vàng nắm chặt tay Trần Tư Hằng khống chế không ngã xuống, đợi thân hình hơi vững vàng mới buông y ra, một bên vén mành một bên lên tiếng hỏi: “Phát sinh chuyện gì?”

Phu xe không ngờ đột nhiên bỏ chạy, màn đêm dần tan, nàng liếc mắt một cái liền trông thấy cách đó không xa hai người xuống ngựa, nam nhân bạch y vừa quay đầu cũng nhìn thấy nàng, cười nói: “Lại gặp mặt, Tĩnh Xu cô nương.”

Tĩnh Xu tâm thần chấn động, trên mặt lại mang nét cười, lôi kéo Trần Tư Hằng đi xuống xe, “Thực sự là đúng dịp, hai vị công tử tại sao lại ở chỗ này?”

“Mới vừa giải quyết xong vụ án, đang muốn trở về thành.” Tô Thế Dự nói, “Cô nương lại vì sao vào lúc này xuất hiện ở đây?”

“Ta…”

“Hai người các ngươi đi vòng vèo như thế có cảm thấy mệt không?” Sở Minh Duẫn lành lạnh mà nói chen vào, đi đến gần trực tiếp đem đồng phù kia để trước mặt Tĩnh Xu, hỏi: “Ngươi có biết đây là cái gì không?”

Tĩnh Xu sắc mặt nhất thời thay đổi, “Nó… tại sao lại ở trên tay ngươi?”

Sở Minh Duẫn thu tay về liếc nhìn đồ vật, nhìn nàng loan loan nở nụ cười, “Ngươi cảm thấy như thế nào?”

“Ngươi…”

“Tất nhiên là chủ nhân của nó đã chết, ta từ trên người hắn lấy được nha.”

Tĩnh Xu thân hình thoắt một cái, thì thào nói: “Chết rồi?… Chết rồi?”

Nàng trong đầu nhất thời một mảnh trống không, tựa hồ cực kỳ mờ mịt nghi hoặc nhìn bốn phía một chút, cuối cùng ánh mắt khó khăn quay về trên người Sở Minh Duẫn. Ánh mắt nàng đột nhiên trở nên oán độc, đẩy Trần Tư Hằng ra bên cạnh, mãnh liệt như điện xông về phía hắn.

“Ta giết ngươi –!” Âm thanh sắc bén thê thảm, không còn dịu dàng.

“A, ” Sở Minh Duẫn nhíu mày nở nụ cười, hơi nghiêng thân đến trước người nàng, giơ tay chặn hạ chiêu thức, gắt gao trói lại cổ tay nàng, “Thân thủ ngược lại không tệ, nhưng đáng tiếc — vẫn chậm một chút.” Hắn trở tay đem Tĩnh Xu đánh văng ra ngoài, thẳng ngã đụng đến mấy cây cổ thụ phía xa.

Tĩnh Xu giãy dụa chống thân thể, ho khan một tiếng, chỉ cảm thấy cả người xương cốt tan vỡ phát đau, nhất thời lại càng không đứng lên nổi.

Sở Minh Duẫn chậm rãi nói: “Không đứng lên nổi liền ngoan ngõan nằm xuống đi, trả lời vấn đề của ta, “hắn giơ đồng phù trong tay lên, “Cái này dùng để làm gì?”

Tĩnh Xu nhìn hắn chằm chằm, khẽ hừ một tiếng, bỗng nhiên lấy ra cái gì nhét vào trong miệng. Trong nháy mắt nàng giơ tay lên Tô Thế Dự liền tiến lên ngăn cản, một cái kéo xuống cánh tay nàng, nhưng chung quy vẫn chậm một bước, Tĩnh Xu cực kỳ khiêu khích cùng Tô Thế Dự nhìn nhau, cổ họng trắng nõn khẽ nhúc nhích, đem đồ vật nuốt xuống.

Tô Thế Dự khẽ thở dài, buông nàng ra đứng lên, “Cô nương hà tất quyết tuyệt như vậy, chúng ta đối với ngươi cũng không có sát ý.”

Tĩnh Xu hai tay chống đất, bỗng nhiên từ từ cười ra tiếng, tiếng cười kia dần dần lớn lên, càng có vẻ có chút vui sướng, “Thiếu chủ…” Nàng nhìn xa xa, “Tĩnh Xu vô năng, ngươi… ngươi hãy chờ ta.”

Thân thể nàng bỗng nhiên không thể ức chế mà run rẩy, một chút huyết sắc từ bên môi chảy ra, đồng tử dĩ nhiên có chút tan rã, gần như si ngốc nỉ non.

Tô Thế Dự hơi nhíu mày, cúi người đi. Chỉ nghe nàng đứt quãng nói:

“Tịnh nữ kỳ xu, sĩ ngã… vu thành ngung. Ái nhi… Ái nhi… bất kiến… Tao thủ trì trù…*“Ngươi tên là gì?”

“Hồi bẩm thiếu chủ, thuộc hạ thân phận thấp hèn, không xứng có tên, theo thứ tự tự xưng Thập thất.”

“Nào có ai gọi cô nương gia như vậy. Ta nghĩ — tĩnh nữ kỳ xu, ngươi đã là người phụ thân phái tới phụ tá ta, vậy nghe theo ta, sửa lại gọi là Tĩnh Xu được không?”

“Tĩnh nữ kỳ……” Tĩnh Xu bỗng nhiên ho ra một ngụm máu, mất lực ngửa ra sau, tái không một tiếng động.

Màu huyết đỏ sẫm trào ra trong không trung, thẳng tiến vào tầm mắt Trần Tư Hằng đang đứng ngốc lăng, đem y trở về cái đêm đầy hỏa và huyết, y sợ hãi cả kinh, phảng phất cuối cùng từ trong một giấc chiêm bao tỉnh lại.

Tô Thế Dự ngồi dậy, “Nhìn bộ dáng này, nàng là quyết tâm một lòng muốn chết.”

Sở Minh Duẫn ý tứ hàm xúc không rõ khẽ cười thành tiếng, đem đồng phù thu hồi.

Tô Thế Dự buông tiếng thở dài, quay đầu trở lại nhìn về phía hắn, sắc mặt đột nhiên khẽ biến, “Cẩn thận phía sau!”

Trần Tư Hằng vẫn luôn ngốc đứng ở một bên bỗng nhiên không muốn sống đánh về phía Sở Minh Duẫn, trong tay siết một cây chủy thủ, thần sắc rút đi tất cả nhu nhược, tàn nhẫn tựa như con sói cô độc.

*Được trích từ 《Kinh Thi – Bội Phong – Tịnh nữ 》 của một nhà thơ vô danh thời Chu