Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1020: Tôi sắp đến rồi




Năm giờ chiều, Lâm Uyên gọi điện thoại tới nói:

- Anh Nhất Phàm, buổi tối sáu giờ rưỡi, phòng riêng số bảy ở Tương Thủy.

Trương Nhất Phàm đáp lại nói:

- Được, anh sẽ tới đúng giờ.

Sắp tan ca, Trương Nhất Phàm nhìn đồng hồ, gọi điện thoại cho Lý Hồng nói:

- Cảm ơn em, Bí thư Lý Hồng

Lý Hồng thầm nhăn mặt nhíu mày nói:

- Cám ơn em về cái gì?

- Bí thư Lâm là sư phụ, là lãnh đạo cũ của anh. Đương nhiên phải cảm ơn em rồi.

- À! Thì ra là thế.

Lý Hồng giả vờ không biết nói:

- Nếu không có việc gì, em cúp máy đây, hôm nay phải về sớm một chút.

Trương Nhất Phàm mỉm cười nói:

- Buổi tối cùng nhau ăn một bữa cơm đi!

Lý Hồng nói không đi, vì xã giao quá mệt mỏi.

Trương Nhất Phàm biết suy nghĩ trong lòng của cô liền giải thích nói:

- Anh gọi Bí thư Lâm rồi, ông ta hẳn là đã đến tỉnh thành, em là Thủ trưởng, chẳng lẽ không nên giữ chút thể diện sao?

Lý Hồng kỳ quái nói:

- Không phải Lâm Đông Hải nói với em là phải ngày mai mới có thể tới tỉnh thành sao?

Có thể là ông ta có chút việc riêng phải xử lý, nên tới trước.

- Ồ vậy à? Vậy thì được. Ở đâu?

- Tương thủy, phòng riêng số bảy, đúng bảy giờ.

Lý Hồng nhớ kỹ rồi nói:

- Đến lúc đó liên lạc nha.

Trương Nhất Phàm cúp điện thoại, nghĩ đến bộ dáng hưng phấn kia của Lâm Uyên, không đành lòng cứ lắc lắc đầu.

Lúc sáu giờ rưỡi, Trương Nhất Phàm chuẩn bị tới khách sạn mới mở Tương Thủy, khách sạn này ngay tại bên cạnh Tương Thủy, xây gần ngay sông, tuy rằng là vùng ngoại ô, không khí rất tốt.

Rất nhiều người đều thích sau khi tan ca, chạy đến này vùng ngoại ô để ăn bữa cơm. Thứ nhất có thể sau khi ăn xong tản tản bộ, nhìn phong cảnh vùng ven sông, thứ hai có thể cảm thụ một chút không khí mới mẻ nơi này.

Đương nhiên, có thể đến nơi đây ăn cơm sau tan ca, lại không làm chậm trễ thời gian, đương nhiên đều là xe tốt. Bởi vậy địa vị ở đây cũng khá cao, có thể so sánh với Tương Tây Tình và Ngọc Lầu Đông.

Tương Thủy được chọn ở vùng ngoại thành, đất rẻ, khá rộng. Bởi vậy nó có rất nhiều đất trống để làm trồng cây xanh và xây dựng bãi đỗ xe. Điểm này là Ngọc Lầu Đông và một ít khách sạn lớn khác không thể so được.

Trương Tuyết Phong dẫn hắn đến cửa chính, Trương Nhất Phàm liền bảo anh ta quay về.

Lên lầu, dưới sự dẫn đường của nhân viên phục vụ, tìm được vị trí của phòng riêng số bảy. Trương Nhất Phàm đẩy cửa đi vào, Lâm Uyên đang xem thực đơn trong phòng riêng.

Nhìn thấy Trương Nhất Phàm bước vào, liền mỉm cười đứng lên nói:

- Anh đã đến rồi!

Ở trước mặt Lâm Uyên, cho dù chức quan của Trương Nhất Phàm có lớn, vị trí cao tới đâu, cô cũng xem Trương Nhất Phàm vẫn là Trương Nhất Phàm của năm đó. Bởi vậy, vẫn kêu là anh Nhất Phàm.

Bởi vì tình kết trước kia, Trương Nhất Phàm vẫn duy trì khoảng cách với Lâm Uyên, dù sao cô là con gái bảo bối duy nhất của lãnh đạo của mình. Mình không thể lầm lỗi với cô.

Nhìn trong phòng riêng chỉ có một mình cô ta, Trương Nhất Phàm liền hỏi:

- Ba em và Bí thư Lý Hồng đâu?

- Ồ. Ba em còn đang trên đường tới, có khi phải trễ một chút. Bà chủ nói buổi tối không rảnh, sẽ không tới nữa.

Lâm Uyên lắc đầu, vẻ mặt buồn bực.

Trương Nhất Phàm nhìn đồng hồ nói:

- Không có việc gì, vậy chúng ta sẽ đợi ba của em.

Lâm Uyên gật gật đầu, cầm thực đơn lên nói:

- Chi bằng chúng ta gọi món ăn trước, chờ ông ấy đến đây, chúng ta có thể ăn rồi.

- Được, em quyết định đi!

Trương Nhất Phàm ngồi xuống, đốt một điếu thuốc.

Lâm Uyên liền lấy lại thực đơn, có chút kè sát gần nói:

- Anh Nhất Phàm,anh thích ăn cái gì?

Trương Nhất Phàm phiêu cả mắt, tuy rằng giờ phút này đã là cuối mùa thu, Lâm Uyên cởi áo khoác ra, trên người chỉ mặc đồ len màu đỏ, cổ áo cao cao được giữ bởi cái cổ dài nhỏ, bị đồ len sợi buộc chặt người bó sát bộ ngực, khó mà có thể giữ cho đứng vững dáng vẻ đồ sộ.

Dáng người tiêu chuẩn của Lâm Uyên kia, thắt lưng nhỏ làm người ta có chút thương tiếc.

Ở vào thu đông, cách ăn mặc loại này của cô gái là làm người ta chăm ý nhất, Lâm Uyên mặc một cái quần bò màu lam, làm đùi nhỏ đẹp dài của cô được phô bày vừa đủ.

Nhìn ra được dáng người của Lâm Uyên rất nổi trội, cô dựa sát vào, Trương Nhất Phàm lập tức cảm nhận được từ cánh tay truyền đến áp lực của bộ ngực cô ta, trong mơ hồ một sự co dãn rất tốt, khiến trong lòng hắn có chút khác thường.

Sự co dãn của Thiếu nữ, Trương Nhất Phàm thật ra đã lâu không có chạm đến qua, mặc dù đã được duyệt nhiều năm, bị Lâm Uyên chen chúc nhất thời này, hắn có chút nóng mặt. Trong đó có lẽ là hắn biết nhân tố tình cảm trước kia Lâm Uyên đối với chính mình?

Trương Nhất Phàm hút điếu thuốc, dịch nhẹ cánh tay xuống.

Lâm Uyên dường như không có để ý, cô lôi cánh tay Trương Nhất Phàm nói:

- Nhìn thôi mà, em cũng không biết anh thích ăn cái gì?

Trương Nhất Phàm rất ít cùng Lâm Uyên ăn cơm, hơn nữa trước kia lúc hắn làm thư ký, mẹ Lâm Uyên nấu cái gì, hắn ăn cái đó, cho tới bây giờ cũng không phát biểu ý kiến. Lâm Uyên không biết thói quen ẩm thực của hắn cũng là chuyện bình thường.

Lôi kéo này của cô ta cánh tay Trương Nhất Phàm lại rơi vào trước ngực của Lâm Uyên, dường như chen chúc tại giữa hai khe hở. Nói thật, khá thoải mái. Chỉ có điều trong lòng Trương Nhất Phàm có chút xấu hổ, con gái của lãnh đạo cũ, đánh chết cũng không thể đụng vào.

Hắn đối với Lâm Uyên, sớm đã xem cô là em gái.

Ngực của em, là không thể kề kề trên người anh trai được, Trương Nhất Phàm nói câu:

- Anh cũng khá tùy tiện, nếu không kêu nhân viên phục vụ vào, để các cô đó quyết định được rồi.

Trương Nhất Phàm đứng lên kêu nhân viên phục vụ, Lâm Uyên kéo hắn lại nói:

- Anh Nhất Phàm à ——

- Sao?

- Thực ra, thực ra…

- Thực ra hôm nay em không hề kêu Bí thư Lý Hồng và ba em lại đây, đúng không?

Lâm Uyên khẽ cắn môi nói:

- Anh đều biết sao?

Trương Nhất Phàm mỉm cười, bắn khói thuốc nói:

- Chỉ mình em mà còn muốn gạt anh sao?

Lâm Uyên mặt có chút đỏ, cắn môi cúi đầu xuống.

Trương Nhất Phàm nói:

- Lâm Uyên à, năm nay em nhiêu tuổi rồi? Chẳng lẽ em đã quên lời nói trước kia rồi?

- Em không có quên, là có người đã quên.

Mặt Lâm Uyên, càng ngày càng đỏ.

Xem ra hôm nay phải khai đạo cô ta vài câu, nếu còn cho cô ta bị mất phương hướng nữa thì hậu quả rất nghiêm trọng. Trương Nhất Phàm nhìn Lâm Uyên nói:

- Hãy nghe anh nói, tìm người đàn ông nào tốt rồi gả cho đi! Đừng để cho ba mẹ em lo lắng nữa, nếu không bọn họ không hận chết anh đấy sao?

Lâm Uyên khẽ cắn môi nói:

- Anh không nói, em không nói, bọn họ sao biết được?

- Em quá ngây thơ rồi, là em xem mình là con nít, hay là xem ba mẹ là đồ ngốc? Thật muốn như vậy, thì anh làm sao báo đáp ân tình ba mẹ em năm đó dành cho anh.

- Anh chính là vì vậy, mới không thích em ư?

- Việc này không có quan hệ với thích. Anh xem em là em gái mà.

- Vậy anh cứ như vậy nhìn em gái này đau khổ sao? Anh Nhất Phàm à anh rất tàn nhẫn.

Trương Nhất Phàm lau mồ hôi nói:

- Chúng ta hay là gọi món ăn trước đi!

- Không, anh hãy nghe em nói hai câu nữa.

Lâm Uyên nói:

Trương Nhất Phàm nhìn đồng hồ, Lý Hồng phỏng chừng còn có mười phút mới đến, hắn liền nói:

- Em nói đi!

Lâm Uyên tiến lên một bước, lôi kéo cánh tay của hắn nói:

- Em quyết định , tìm một người để kết hôn.

- Được đó! Như vậy ba mẹ em mới không phải lo lắng.

Trương Nhất Phàm thở nhẹ nhàng.

Lâm Uyên nói:

- Nhưng lần đầu tiên không thể cho hắn. Chỉ có thể thuộc về anh, nếu không em sẽ không kết hôn, cả đời không lấy chồng.

Vù vù làm nửa ngày, cô ta đây là muốn lấy lui vì tiến.

Chuyện làm cho người ta bị cắm sừng, Trương Nhất Phàm thật đúng là chưa làm quá.

Nhất là sau khi có Lý Hồng hắn không còn có ý muốn gì với cô gái khác. Không bởi vì cái gì khác, mà gặp thân hình của Lý Hồng, sau khi hôn qua môi Lý Hồng, hắn nhìn thấy cô gái khác, trên cơ bản đều không nổi dậy hứng thú.

Hơn nữa trong hậu hoa viên của chính mình, còn có mấy đóa hoa nổi tiếng cần thường xuyên tưới cho, hắn không muốn thêm nhiều cô gái nào nữa.

Lâm Uyên tuy rằng không tồi, cũng vẫn cứ thích mình, nhưng việc này tuyệt đối không thể làm được. Mở đầu này rồi, càng không thể vãn hồi, về sau còn có thể thực sự trơ mắt nhìn cô ta lại đi cùng người khác sao?

Dục vọng chiếm giữ của nam nhân rất mãnh liệt, chỉ cần cùng mình có quan hệ, cô ta không thể thuộc về người khác nữa.

Trương Nhất Phàm đứng lên nói:

- Bí thư Lý Hồng sắp tới rồi, em đi xuống dưới lầu đón cô ta đi.

Nghe nói Lý Hồng tới, Lâm Uyên tức giận đến chà chà chân, uất ức nhìn Trương Nhất Phàm liếc mắt một cái nói:

- Anh làm em tức chết đi được!

Tức chết vẫn tốt hơn so với đau khổ cả đời! Trương Nhất Phàm thầm nói một câu.

Giận thì giận vẫn phải đi đón bà chủ.

Đợi lúc Lâm Uyên xuống lầu, Trương Nhất Phàm lại gọi điện thoại cho Lâm Đông Hải nói:

- Lãnh đạo à, còn cần bao lâu nữa?

Lâm Đông Hải đang ở trên xe để tới tỉnh thành nói;

- Sắp rồi, sắp rồi đã vào thành rồi.

- Vâng, chúng tôi ở phòng riêng số bảy vùng ven sông của Tương Thủy, không cần cấp, chúng tôi chờ ngài tới mới phải mà.

Lâm Đông Hải cười ha hả nói:

- Nhất phàm, vất vả cho cậu rồi!

- Ngài nói gì vậy, tôi chỉ là làm việc mình nên làm. Bộ máy tỉnh Tương chúng ta, không phải là cần nhân tài như ngài sao, ngay cả Bí thư Lý và Chủ tịch tỉnh Thẩm đều khen ngài không dứt, không phải là tôi nói lung tung , đây chính là vấn đề năng lực của bản thân ngài.

Lâm Đông Hải cười cười nói:

‘- Không nói nữa , nói nữa là dối trá đó. Tới rồi Chúng ta bàn tiếp.

- Được, được!

Đợi Trương Nhất Phàm cúp điện thoại, Lý Hồng và Lâm Uyên cũng tới rồi.

Trương Nhất Phàm đứng lên bắt tay cùng Lý Hồng, tay lén lút dùng chút lực, dường như hương vị có chút ám chỉ. Lý Hồng nhảy dựng mi, trong mắt hiện lên một tia thần sắc chỉ có Trương Nhất Phàm nhìn mới hiểu.