Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1047: Hai kẻ trộm




Nhìn bảo vệ ở trong phòng bảo vệ mệt mỏi muốn ngủ, Trương Tuyết Phong nhẹ nhàng đẩy tiểu Lưu một chút, ở bên tai cô khe khẽ thầm thì vài câu.

Tiểu Lưu gật gật đầu, hai người vọt đến một góc tường.

Nếu là bình thường, bảo vệ như vậy tuyệt đối không làm khó được Trương Tuyết Phong, nhưng hôm nay có thêm một tiểu Lưu, lần này tiểu Lưu lại là nhân vật trọng yếu, nếu không có tiểu Lưu mà nói, anh ta sẽ phải làm loạn cả phòng tài vụ lên, tất rút dây động rừng.

Hai người dán vào vách tường dưới chân để đi qua, Trương Tuyết Phong nhặt một cục đá ném vào cửa sổ phòng bảo vệ.

Cạnh – Hòn đá nhỏ nện vào cửa sổ thủy tinh rồi bắn trở lại, bảo vệ giật mình, mơ mơ màng màng chạy đến nhìn.

- Ai? Người nào?

- Cạch –

Lại một viên đá khác bay đến, bên trong bụi cỏ truyền đến một trận âm thanh. Bảo vệ cầm đèn pin đi tới, Trương Tuyết Phong kéo tay tiểu Lưu, hai người nhân cơ hội vọt qua.

Đi vào trong, vừa mới đã không nhìn thấy bóng người rồi.

Bảo vệ cầm đèn pin gãi đầu gãi tai lẩm bẩm:

- Quái lạ, bóng người cũng không có.

Đang – anh ta lại nhớ đến cửa phòng bảo vệ, đem khóa sắt khóa lại.

Trong bóng đêm, tiểu Lưu cúi đầu nói:

- Ở đầu cầu thang ký túc xá, có một cái camera trên đầu, làm sao bây giờ?

Trương Tuyết Phong ngẩn đầu nhìn mắt, vỗ vỗ vai tiểu Lưu,

- Chờ anh.

Nói xong, nhoáng một cái người đã không thấy tăm hơi.

Tiểu Lưu nhìn anh ta, thè lưỡi, làm sao không phát hiện ra, anh của Tuyết Lâm lại lợi hại như vậy? Cô liền nhớ tới cuộn phim điện ảnh trên TV. Cảm giác tối nay hai người sẽ giống như vậy, mạo hiểm mà kích thích.

Đột nhiên, trước mắt tối sầm, đèn của toàn bộ khu nhà máy đột nhiên tắt ngúm. Tiểu Lưu chỉ nhìn thấy một bóng đen tiến tới, tay mình bị nắm lấy, luồng sức mạnh mãnh liệt lôi cô chạy lên tầng.

Phòng tài vụ ngay ở bên phải của tầng ba, hai người rất nhanh liền sờ soạng đi lên. Tiểu Lưu có chìa khóa văn phòng, đi vào cũng rất thuận lợi.

Vừa vào đến cửa, dưới tầng liền vang lên âm thanh của bảo vệ,

- Hôm nay là ngày gì vậy, đang êm đẹp còn cắt điện, sao lại thế này?

Chỉ thấy dưới tầng có ánh đèn chiếu chiếu, hẳn là bảo vệ đang đi tuần tra.

Hai người ở trong phòng tài vụ, rất nhanh tìm được quyển sách Trương Tuyết Phong cần. Trương Tuyết Phong dở qua xem xét một chút, đây đều là ghi lại mật liệu qua lại bên trong nhà máy sắt thép An Dương, chưa bao giờ công khai ra ngoài, mặt trên cũng có ký hiệu của ông chủ Chung, ký hiệu này chính là tiền mà ông ta đưa cho Lưu Tòng Văn.

Bởi vì đây là tài liệu mật, không giống với bên ngoài, ông chủ Chung từng nói qua với tiểu Lưu, cuốn tài liệu này nếu không được ông ta cho phép thì không được động vào.

Tiểu lưu cũng không biết trong đó viết cái gì, từ khi đến đây đi làm, quyển sách này vẫn bị ông chủ Chung khóa ở trong tủ bảo hiểm. Cô cũng chỉ nhìn thấy qua vài lần.

Hai người đến đây lấy quyển sách, khi chuẩn bị rời khỏi, từ cầu thang vang lên tiếng bước chân.

Ánh sang chói lọi từ cửa sổ chiếu vào.

Trương Tuyết Phong giơ tay ấn một cái, cùng tiểu Lưu trốn sau vách tường, không được để đối phương phát hiện.

Không nghĩ tới tay lại chạm vào một cái gì đó mềm nhũn, Trương Tuyết Phong nhất thời không phản ứng lại được, theo bản năng nắm lấy. Lần nắm này không cần lo, tiểu Lưu còn chưa kịp kêu lên, Trương Tuyết Phong liền phản ứng lại – Trời ạ! Đây là – anh ta nhìn lại, tay của mình đang đặt lên bộ ngực của tiểu Lưu.

Mặt tiểu Lưu dần nóng lên, cúi đầu không nói gì, tay Trương Tuyết Phong như điện giật mà trở về.

Trong hành lang, tiếng bước chân của bảo vệ xa dần, hẳn là đi xuống tầng dưới.

Trương Tuyết Phong tuy rằng khá sôi nổi, nhưng chưa từng có tiếp xúc thân mật quá với con gái. Vừa rồi chạm phải, khiến anh ta cảm thấy ngược ngùng, nghe được tiếng bước chân bảo vệ càng ngày càng xa, anh ta mới cúi đầu nói một câu,

- Thực xin lỗi, vừa rồi anh…

Lời này chưa nói hết, vừa mở miệng, mặt tiểu Lưu đã đỏ lên như quả táo.

Sờ thì đã sờ rồi, còn muốn nói ra, thật mất mặt.

Nhưng Trương Tuyết Phong còn muốn nói,

- Tiểu Phương, anh… anh…

Anh cái rắm, bảo vệh không cần nói thì anh không phải nói nữa.

Tiểu Lưu khẽ cắn môi, vụng trộm nhô đầu ra,

- Bảo vệ đi rồi.

Trương Tuyết Phong thầm mắng bản thân một câu, ngu ngốc – nói cái gì vậy?

Anh ta đứng lên nhìn ra ngoài cửa sổ,

- Chúng ta đi thôi!

Giấu quyển sách vào trong người, khi muốn dắt tay tiểu Lưu, đột nhiên ý thức được gì đó, tay của anh ta đột nhiên rụt lại.

Ngược lại tiểu Lưu lại nói:

- Chúng ta đi thôi!

Trương Tuyết Phong nhìn bên ngoài không có động tĩnh gì, lúc này mới lén lút mở cửa chạy ra.

Liểu Lưu có chút chậm chạp theo phía sau, lòng hơi loạn.

Vừa rồi bị Trương Tuyết Phong sờ phải, sờ làm cho cô so hơn quản thiệt. Nếu đổi là người khác sờ cô, tiểu Lưu đã sớm phát điên rồi. Nhưng cô biết Trương Tuyết Phong không phải là cố ý, cô tin rằng Trương Tuyết Phong không phải là người như thế. Trước kia khi ở trong trường học, cô nhiều lần nhìn thấy ảnh Trương Tuyết Phong từ chỗ Trương Tuyết Lâm, tiểu Lưu cảm thấy Binh ca ca này khá đẹp trai và phong độ.

Trong lòng toàn nghĩ những việc này, bước chân cũng chậm, khi xuống cầu thang, suýt chút nữa là bị trượt chân.

Đông – Trương Tuyết Phong nhanh chóng vươn hai tay, đỡ thấy thân mình tiểu Lưu,

- Em không sao chứ?

Tiểu Lưu cắn răng lắc lắc đầu, nhưng cô phát hiện nơi này đen như mực, đối phương chắc là không thấy mình lắc đầu, cô lại nói nhỏ một câu,

- Không sao?

Âm thanh ở cầu thang làm kinh động đến phòng bảo vệ, bản an trong phòng bảo vệ cầm đèn pin ra tuần tra.

- Ai?

Meo meo – trên tầng truyền đến tiếng mèo kêu, bảo vệ mắng một câu,

- Con mèo chết tiệt từ đâu tới! Đêm hôm khuya khoắt còn không để cho ai ngủ.

Sau đó anh ta hùng hùng hổ hổ quay về.

Tiểu Lưu nghe thấy tiếng mèo kêu, lén lút giơ ngón tay cái lên hướng về phía Trương Tuyết Phong.

Thật không ngờ, anh ấy còn có bản lĩnh này, vừa rồi tiếng mèo kêu thật tinh thế, khiến cho khi tiểu Lưu nhìn anh ta, ánh mắt đều sáng lên.

Khi đi tới tầng một, người cửa lớn xuất hiện hai ánh đèn lớn p chiếu đến, pin pin – một trận tiếng còi ô tô vang lên, bảo vệ từ phòng bảo vệ khoác áo, vội vàng chạy đến mở cửa.

- Chung tổng. Ngài đã về!

Một chiếc xe màu đen tiến vào, dừng ở cửa trụ sở làm việc, ông chủ Chung xuống xe, hướng về phía bảo vệ ở phòng bảo vệ hô:

- Sao không có điện?

Bảo vệ nói:

- Vừa rồi đột nhiên mất điện, thợ điện lại không ở đây.

Ông chủ Chung cau mày,

- Giờ làm việc, không nên cứ ở trong phòng, phải tuần tra vài lần. Năm mới sắp tới rồi, trộm đặc biệt nhiều, nếu đánh mất cái gì, sẽ trừ vào thưởng năm nay của các cậu.

Bảo vệ nói:

- Yên tâm đi, tôi luôn luôn tuần tra, mười lăm phút một chuyến.

Ông chủ Chung hô to một câu,

- Theo tôi lên tầng.

Sau đó ông ta liền vội vàng bước lên phòng làm việc ở tầng ba.

Nhìn hai người đi lên, Trương Tuyết Phong kéo tiểu Lưu, lén lút trốn ra ngoài.

Ở trên xe, Trương Tuyết Phong còn ổn, liểu Lưu khi chạy trốn gấp rút, hai má hồng lên, liên tục thở hổn hển.

Bộ ngực lại lên xuống rất lợi hại.

Trương Tuyết Phong khởi động xe, rất nhanh rời khỏi nơi này.

Trở lại khách sạn, Đằng Phi đã chờ đến nỗi nôn nóng, lại không dám gọi điện thoại.

Nghe được chuông cửa vang lên, Đằng Phi mới vội vàng mở cửa,

- Thế nào rồi?

Trương Tuyết Phong tỏ vẻ cười to,

- Có tôi xuất mã, tự nhiên chín ổn làm mười. Tuy nhiên hôm nay nhờ có tiểu Lưu, nếu không có cô, không thể nhanh như vậy mà lấy được quyển sách.

Khi tiểu Lưu trở lại khách sạn, trên mặt vẫn còn đỏ, không dám nhìn thẳng vào hai người. Đằng Phi nhìn dáng quái lạ của cô, có chút hoài nghi nhìn Trương Tuyết Phong, thằng nhãi này không làm gì người ta chứ?

Trương Tuyết Phong cầm thẻ phòng mình đưa cho tiểu Lưu,

- Buổi tối em đến phòng anh ngủ đi, anh ngủ cùng thư ký Đằng.

Đằng Phi nói, ai, đừng! Tôi không có thói quen ngủ cùng đàn ông.

Trương Tuyết Phong nói:

- Vậy được, tôi ngủ trên xe cũng được.

Đằng Phi liền cười hì hì,

- Thôi đi, anh ngủ ở sô pha đi!

Tiễn bước tiểu Lưu, hai người trở lại chuyện chính.

Trương Tuyết Phong lấy ra tập giấy đưa cho Đằng Phi,

- Trong này có rất nhiều ghi chép về việc mỏ than hối lộ cho Lưu Tòng Văn, đến lúc đó chỉ cần lấy cuốn sách này ra, là có thể tìm ra chỗ hổng của Lưu Tòng Văn. Tin tức nhà máy sắt thép, thật sự rất nhiều, chúng ta không thể đi chứng thực được tất cả các vấn đề này, điều duy nhất hiện tại có thể làm được, chính là tìm thêm một chút manh mối, lấy mốc là khi

Phó Chủ tịch tỉnh Trương tới, nhất định phải giải quyết vấn đề.

Đằng Phi nhìn cuốn sách,

- Bé cưng của ta, một tấn than đá giá là hai trăm bốn mươi tám, sắt thép yêu cầu mở phiếu giá là bốn trăm sáu mươi lăn, làm gấp đôi lên.

Trương Tuyết Phong nói:

- Khi Lưu Tòng Văn khoác lác không phải đã nói rồi sao, một hơn mười đồng tiền gì đó, vào tay anh ta có thể báo ra hơn một ngàn, chỗ này gấp đôi lên không có gì là đáng ngạc nhiên. Ngày mai tôi sẽ nghĩ biện pháp, đến nhà máy sắt thép tham quan một chút, nhìn xem có thể tìm ra một chút manh mối nào không.

- Ừ! Chỉ cần chúng ta giữ chứng cớ này, Phó Chủ tịch tỉnh Trương có thể giảm được rất nhiều phiền toái. Tuyết Phong, anh nhất định phải có biện pháp lấy cuốn sách từ chỗ Lưu Tòng Văn, chỗ này tuyệt đối không được kinh động.

- Thử xem xem! Tuy nhiên tôi nghe nói Lưu Tòng Văn này khá giảo hoạt, không biết có thể động thủ được không.

Cầm quyển sách trong tay, Đằng Phi còn có chút hung phấn.

- Nếu tin tức nhà máy sắt thép thua lỗ bị chúng ta điều tra xong, anh chính là người có công lớn nhất.

Trương Tuyết Phong cười hì hì nói,

- Công lao này thuộc về anh, không phải tôi, tôi lại không trông cậy có thể thăng quan phát tài.

Đằng Phi mắng một câu,

- Nhìn bộ dạng này xem, có phải là bị tiểu Lưu mê hoặc hay không? Muốn lui về cư ẩn đào viên? Nói cho anh, ông chủ không cho phép, chính là anh vùi vào trong đất cũng muốn đào lên!

Hai người nói một câu vui đùa, Đằng Phi liền gọi điện thoại cho ông chủ, báo cáo tiến triển ngày hôm nay.