Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1055: Tôi đến xin từ chức




Lúc trước vợ của Quách Vạn Niên đã nói rồi, ông ta là người đã có tuổi, đừng nên tranh cường háo thắng với người ta, có thể an phận sống hết tuổi già, đây là kết cục tốt đẹp nhất.

Quách Vạn Niên không chịu nghe, cảm thấy địa vị của chính mình ở tỉnh đã bị uy hiếp, không muốn Trương Nhất Phàm bò lên quá nhanh, muốn nhổ tận gốc của người ta. Ông ta bây giờ, đột nhiên có vẻ bi thương cùng đường bí lối.

Đích thực, sự việc cho tới bây giờ đã đi tới chiều hướng xấu, không còn có khả năng hồi hoãn được.

Ông ta đem phần hận này, toàn bộ quy về trên người Trương Nhất Phàm này.

Vợ khuyên y cho dù không suy nghĩ cho chính mình, cũng phải vì cho con trai, con gái mà ngẫm lại, không ngờ tới những lời này quả nhiên đã linh nghiệm. Con gái và con rể đối mặt với việc bị khởi tố, nếu tội danh của bọn họ mà thành lập, tai ương đối mặt với bọn họ sẽ là ngồi lao ngục một phen.

Càng có khả năng, Quách Vạn Niên ông ta cũng phải bị liên lụy.

Hùng Quế Lâm có thể qua được hôm nay, làm một ba vợ, Quách Vạn Niên chẳng lẽ không có nguyên nhân gì để làm như vậy sao? Nếu Quách Vạn Niên không phải làm chỗ dựa cho bọn họ, bọn họ có thể ở An Dương kiêu ngạo ngông cuồng tự đại như thế không?

Một giờ hơn, người nhà Quách gia không hề ngủ. Quách Tiểu Dũng cũng dần dần an phận, chỉ có vợ của Quách Vạn Niên khóc sướt mướt, một buổi tối khóc không có ngừng.

Bà xã Quách Tiểu Dũng, luôn luôn ở cùng mẹ chồng, không biết làm sao để an ủi.

Quách Tiểu Dũng bá dát bá dát hút thuốc, sau một lúc lâu mới nói:

- Ba, để con đi thử xem sao?

Từ cuộc điện thoại vừa rồi gọi cho Bao Dụ Dân, Quách Vạn Niên dường như trong một lát già nua đi rất nhiều. Y lắc đầu nói:

- Vô dụng thôi.

- Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ trơ mắt ra mà nhìn chị ngồi tù, chúng ta thật sự không làm được gì sao?

Quách Vạn Niên thở dài, - Ngày mai đi, ngày mai để ba đi gặp Bí thư Lý.

- Không phải ông ta không muốn gặp ba sao? Đi tìm ông ta có ích lợi gì?

Quách Vạn Niên đứng lên, hướng đi về phía phòng ngủ kia, đi vào giường, ngã thẳng xuống.

Hai giờ hơn, Quách Vạn Niên một chút buồn ngủ cũng không có, ngoài cửa sổ phát tới một luồng âm nhạc thương cảm, cũng không biết là bài hát gì, hẳn là khúc nhạc cổ điển nhất, nghe thấy thê thảm như vậy, giống như cảnh sinh ly tử biệt trên TV vậy.

Quách Vạn Niên không có nghiên cứu nhiều lắm về âm nhạc, chỉ có điều nghe xong có vẻ phiền lòng không hiểu tại sao, mẹ khiếp, đây là cái ý gì đây, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn sao? Trong lúc bố mày mọi sự không thuận, các người mở bi ca sao?

Ông ta đứng lên vọt tới cửa sổ mắng to nói:

- Có người chết rồi sao, khuya như vậy còn mở bài ca quái quở này?

Trên lầu đối diện, cũng có người mở cửa sổ ra nói:

- Nhà ông mới là có người chết, âm nhạc của bố đây liên quan quái gì đến ông chứ! Tôi...

Đối phương mắng đến một nửa, liền bị người ta chửi lại.

- Tên muốn chết kia, ông chán sống rồi, đây là nhà của Phó chủ tịch tỉnh Quách đó!

Quách Vạn Niên tức đến hôn mê, liền muốn xông xuống lầu, đi xử tên khốn khiếp đối diện nhà này. Nhưng bị đứa con kéo lại, đường đường là một Phó chủ tịch tỉnh, sao có thể kích động như thế?

Trong lầu đối diện, người kia nuốt lời nói mắng trong miệng:

- Làm sao có thể, một Phó chủ tịch tỉnh Quách nói chuyện thô tục vậy sao?

- Ông đồ yêu tinh hại người này, nhanh thu dọn đồ đạc trốn chạy đi, nếu không để ngày mai là người ta tới thu dọn chúng ta đó.

Người nam vừa rồi còn đang mắng chửi kia, lúc nghe nói cái người vừa rồi mắng chửi kia không ngờ là Phó chủ tịch tỉnh Quách, đã sợ tới mức sắc mặt tái nhợt.

Người nhà này vào lúc ban đêm, liền lén lút rời khỏi nhà, chạy trốn đến bên ngoài để tránh họa.

Quách Vạn Niên hôm nay đặc biệt phiền lòng, đi cầu cứu Lý Thiên Trụ, người ta không thèm gặp mình. Đi tìm Bao Dụ Dân, Bao Dụ Dân chỉ lo thân mình, người ta không ở một chiến tuyến cùng mình.

Càng nghĩ, ông ta như vậy cũng không có gì, trong lòng bàng hoàng không đường thoát.

Sáng sớm hôm sau, cả nhà ăn bữa sáng. Quách Vạn Niên có vẻ đặc biệt bình tĩnh, thoạt nhìn như không có việc gì vậy. Đứa con và con dâu liền cảm thấy có chút là lạ , bị đả kích lớn như vậy, ông ta sao có thể như không có việc gì được?

Quách Vạn Niên căn dặn vài câu, bảo đứa con về Phú Dương sớm, bảy giờ rưỡi ông ta sẽ xuất phát đúng giờ, trước tám giờ đi tới văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh.

Thẩm Hoành Quốc vừa mới đi làm, liền nhìn thấy Quách Vạn Niên ở văn phòng cửa đợi, anh ta gật gật đầu nói:

- Phó Chủ tịch tỉnh Quách, tới sớm vậy?

Quách Vạn Niên có vẻ đặc biệt bình tĩnh, nhìn không ra vẻ khác thường gì, ông ta cũng tiếp đón Thẩm Hoành Quốc nói:

- Chủ tịch tỉnh Thẩm, tôi có việc quan trọng báo cáo với ngài.

Thẩm Hoành Quốc nói với thư ký hô câu:

- Tiểu Khổng, rót trà cho Chủ tịch tỉnh Quách.

Thư ký Khổng cảm thấy có vẻ cổ quái, ông chủ hôm nay nhìn rất trang trọng, chẳng lẽ có chuyện gì phát sinh? Trong phòng làm việc, Quách Vạn Niên thận trọng nói:

- Chủ tịch tỉnh Thẩm, hôm nay tôi tới là trình đơn từ chức.

Sau đó ông ta từ trong bao bì công văn, lấy ra đơn từ chức đêm qua phí ba giờ để viết, mỗi thứ hai tờ.

Thẩm Hoành Quốc trong lòng tự nhiên biết dụng ý hành động này của ông ta, Quách Vạn Niên khẳng định là cảm thấy đại thế đã mất, còn làm loạn lên nữa chỉ sợ ngay cả chính tuổi già ông ta cũng khó giữ được. Con gái, con rể, em rể ông ta đều bị dính đến án tử này, khó bảo toàn sẽ không truy tra đến ông ta. Thẩm Hoành Quốc nhìn ông ta, thầm nghĩ, tên cáo già này rốt cục đã đồng ý chủ động tước vũ khí rồi.

Quách Vạn Niên khẩn thiết nói:

- Vạn Niên tự cảm thấy tuổi tác đã cao, lực bất tòng tâm, mấy ngày nay tôi luôn luôn nghĩ lại khuyết điểm, của chính mình cảm thấy mình đã không có năng lực tiếp tục đảm nhiệm chức Phó chủ tịch tỉnh này, xin tổ chức phê chuẩn để tôi về hưu trước đi ạ!

Thẩm Hoành Quốc đánh giá ông ta nói:

- Đồng chí Vạn Niên, ông mới năm mươi mấy tuổi thôi, đang lúc khỏe mạnh, sao có thể nói tuổi tác đã cao chứ? Theo như ông nói như vậy, tôi đây nhiệm kỳ tiếp theo tôi cũng phải lùi về tuyến thứ hai rồi. Có phải trong lòng có gánh nặng khác hay không? Nói đi, nói ra xem tổ chức có thể giúp ông giải quyết hay không?

Quách Vạn Niên lắc đầu nói:

- Chủ tịch tỉnh Thẩm mới chính là người đang lúc khỏe mạnh, Vạn Niên sao có thể so với ngài được? Vạn niên là thực sự cảm giác được chính mình thật sự không thích hợp đảm nhiệm tiếp chức Phó chủ tịch tỉnh này, chỉ mong tổ chức thận trọng suy nghĩ, để tôi lui ra đi ạ!

Thẩm Hoành Quốc thầm nghĩ:

- Nếu không phải xảy ra chuyện nhà máy sắt thép An Dương đó, ông có thể cam tâm tình nguyện lui ra không? Chỉ sợ ông hôm nay ngồi trên chức Phó chủ tịch tỉnh, ngày mai đã muốn ngồi vị trí Chủ tịch tỉnh này của tôi đó!

Kỳ thật, Thẩm Hoành Quốc vẫn không thể nào thuận mắt với Phó chủ tịch tỉnh Quách này, người vừa bảo thủ lại thối lại vừa cứng này, tự giữ mãi tư cách cũ, thường xuyên vào lúc họp, không ngờ còn tới trễ hơn so với một Chủ tịch tỉnh như anh ta.

Thẩm Hoành Quốc làm Chủ tịch tỉnh, tự nhiên không muốn nhìn thấy phát sinh tình huống này, Quách Vạn Niên là nguyên lão bộ máy trong Ủy ban nhân dân tỉnh, nhìn thấy ông ta bày ra tác phong đáng ghê tởm, anh ta cũng không lên tiếng. Thầm nghĩ, ông cứ bày ra đi, tôi xem ông còn có thể bày được bao lâu?

Cái thời điểm kia, Thẩm Hoành Quốc còn suy nghĩ muốn động vào Quách Vạn Niên.

Cho nên sự việc của Ngực Châu, anh ta cố ý không nói rõ ràng, để Trương Nhất Phàm đi chủ quản Ngực Châu, vì chính là để giữa Trương Nhất Phàm và Quách Vạn Niên phát sinh xung đột. Kết quả sự tình giống như anh ta nghĩ, Trương Nhất Phàm đi tới Ngực Châu giải quyết vấn đề chống hạn cứu tế, còn đưa ra một phương án quản lý xử lý ô nhiễm nước.

Mà cháu trai Quách Vạn Niên cũng trong lúc này đây, bị ép rời khỏi Ngực Châu, điều đến sở Y tế làm Giám đốc sở.

Nhìn thấy bộ dáng bây giờ của Quách Vạn Niên này, Thẩm Hoành Quốc uống ngụm trà, đẩy đơn từ chức qua lại nói:

- Việc này vẫn là cùng đồng Bí thư Lý thương lượng một chút đi!

Quách Vạn Niên là vì không gặp được Bí thư Lý, Lý Thiên Trụ căn bản là không muốn gặp ông ta. Bởi vậy, trong khoảng thời gian này, Lý Thiên Trụ cũng không xuất hiện trong phòng làm việc.

Quách Vạn Niên có chút xấu hổ, ông ta nhìn Thẩm Hoành Quốc nói:

- Chủ tịch tỉnh Thẩm, việc này còn phải phiền ngài phản ứng lại cùng Bí thư Lý một chút.

Thẩm Hoành Quốc nói:

- Ông có thể trực tiếp tìm Bí thư Lý mà! Chuyện từ chức, là việc quan trọng không thể qua loa, đồng chí Vạn Niên, ông vẫn là suy xét kỹ một chút đi!

Quách Vạn Niên lắc đầu nói:

- Tôi đã nghĩ kỹ rồi, cảm ơn Chủ tịch tỉnh Thẩm an ủi. Người đến tuổi già chỉ muốn cả nhà được bình an, hưởng thụ hạnh phúc gia đình. Chuyện khác đều không quan trọng.

Thẩm Hoành Quốc trong lòng mỉm cười, Quách Vạn Niên ơi Quách Vạn Niên, có phải ông biết được thì đã có chút muộn màng rồi không? Ông không muốn nhìn Trương Nhất Phàm được lên chức thì thôi, còn không xem Chủ tịch tỉnh đây ra gì cả. Không phải muốn bày tỏ tư cách sao? Lúc này mới nhớ tới việc phải hưởng thụ hạnh phúc gia đình, nguyện vọng này chỉ sợ là khó khăn đây.

Tuy nhiên, niềm bi thương trên mặt Quách Vạn Niên, làm cho trong lòng người ta nhìn có chút biến đổi động lòng. Có thể làm cho Quách Vạn Niên xuống đến nước này, cũng không dễ dàng đâu!

Thẩm Hoành Quốc gật gật đầu nói:

- Yên tâm đi, việc này tôi sẽ thận trọng suy xét cùng Bí thư Lý. Nếu không có việc gì khác, tôi phải đi họp đây.

Quách Vạn Niên nói:

- Vậy

thì vất vả cho Chủ tịch tỉnh Thẩm rồi.

Nhìn bóng dáng, Quách Vạn Niên Thẩm Hoành Quốc gọi điện thoại nói:

- Nhất phàm à, cậu đến văn phòng tôi một chút đi!