Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1093: Chó ngáp phải ruồi




Lý Hồng Huy nằm mơ cũng không ngờ được rằng, thằng chó ngáp phải ruồi lại một lần nữa rơi vào đầu mình, gã thật sự hơi kích động. Bản thân mình không cẩn thận, đi từ Đông Lâm đến Vĩnh Lâm, làm Chủ tịch ủy ban nhân dân thành phố, sai đó lại không cẩn thận, làm quyền Bí thư.

Hai lần không cẩn thận, đã thăng chức mà không hiểu sao cả, Lý Hồng Huy liền nghĩ, có phải vận may của mình đã rơi xuống, phải số làm quan. Cuối cùng được biết từ trong miệng của những người khác, mình làm quyền Bí Thư, là do Trương Nhất Phàm đề nghị, Bí thư tỉnh ủy giải quyết dứt khoát.

Suy nghĩ của Lý Hồng Huy liền trở lên phức tạp, Trương Nhất Phàm làm sao thế nhỉ? Một câu nói đưa mình từ Đông Lâm đến Vĩnh Lâm, bây giờ lại một câu nói, đẩy mình từ Chủ tịch thành phố lên vị trí quyền Bí thư.

Lý Hồng Huy nghĩ, rót cuộc là hắn có ý gì?

Trong chốn quan trường có rất nhiều chuyện không thể nào suy nghĩ được, Trương Nhất Phàm nên hận mình mới đúng, tại sao lại muốn giúp mình? Mối hận của Đường Vũ, tuy rằng mình không thừa cơ hãm hại, nhưng mà mình lại không ra tay cứu giúp, bây giờ nghe nói Đường Vũ đã làm đến chức Bí thư Đảng ủy kiêm Cục trưởng cục công an rồi.

Chẳng nhẽ gã đã hả giận rồi?

Thông qua chuyện này cuối cũng gã cũng hiểu được, có một số chuyện không thể ngăn cản được, giống như vòng quay của lịch sử, cho dù con người muốn thay đổi như thế nào đi chăng nữa, nó vẫn sẽ tiến lên phía trước theo quỹ tích đã định sẵn.

Những người có vọng tưởng mốn ngăn cản gã tiến lên phía trước, kết cục chỉ có một, thân bại danh liệt!

Vì thấp thỏm chuyện này trong lòng, gã nghĩ chắc là Trương Nhất Phàm đang tỏ vẻ, nhưng nếu như để gã mạo muội đến thăm Trương Nhất Phàm. Gã không dám, gã muốn đến Tần Xuyên. Khoảng thời gian này ở Vĩnh Lâm, Lý Hồng Huy luôn làm cái đuôi của người khác. Trong hội nghị thành ủy, gã không nói lên lời, Ô Dật Long không không coi gã ra gì, những người ở dưới cũng không ủng hộ gã.

Bên chính quyền này, gã nói mười câu, không bằng một câu của Tần Xuyên. Gã hiểu, mình đã bị người ta cô lập. Hơn nữa người bên Ủy ban nhân dân, cơ bản nghe lời nói của Ô Dật Long hơn.

Gã tiến vào Vĩnh Lâm, Ô Dật Long liền coi gã là kẻ thù lớn, cho dù gã nói gì, đều là nói láo.

Làm ở Ủy ban nhân dân được một năm, gã đã trở thành con rối, một con rối thuần chất.

Nói thật, Lý Hồng Huy không chỉ thầm nguyền rủa Ô Dật Long một lần. Muốn y không được chết tử tế. Lúc gã nghe ngón được tin tức này, đột nhiên sững người lại, không phải vậy chứ, linh nghiệm như vậy sao???

Ngày đó lúc Ô Dật Long xảy ra chuyện, gã đang liên tục nguyền rủa, do đó, cứ nghĩ đến tình trạng thê thảm sau khi Ô Dật Long xảy ra chuyện, trong lòng gã lại cảm thấy rất khủng hoảng, thậm chí là hơi áy náy, mình thật sự đã nguyền rủa người ta chết rồi.

Lúc nhận được tin gã được bổ nhiệm lên tạm giữ chức Bí Thư này, đến phòng làm việc của Ô Dật Long Lý Hồng Huy cũng không dám vào, gã vẫn làm việc trong phòng làm việc của mình.

Như thế nhìn có vẻ khiêm tốn một chút, nếu không thì sẽ có người cho rằng, gã đã không chịu nổi nữa, muốn nhanh chóng làm Bí thư rồi. Tuy rằng nước tôi theo trình tự, những người một khi đã làm quyền Bí thư, xóa đi cá tên này chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Ở Vĩnh Lâm, Lý Hồng Huy vẫn không dám nghĩ như vậy.

Vì muốn do thám ý đồ của lãnh đạo, Lý Hồng Huy muốn đi lại gần hơn với Tần Xuyên, tên Tần Xuyên này giữ chức Phó chủ tịch thường trực thành phố cũng không đơn giản, quản lý một số đơn vị quan trọng như công an, tư pháp, công nghiệp. Hơn nữa những người như Dương Lăng Vân, Chu Bân, đều hướng về Tần Xuyên. Tuy ngoài miệng Lý Hồng Huy không nói, nhưng trong lòng đều hiểu được.

Tần Xuyên có chức vị thấp hơn do Chủ tịch tỉnh Trương giữ lại, gã còn mạnh hơn mình ba phần, người ta có cơ sở, mình lại chẳng có gì. Bên dưới có rất nhiều các cán bộ cấp Cục trưởng như huyện trưởng, Bí thư huyện ủy, như Lã Bí thư huyện Lam Sơn, Chủ tịch Tiếu huyện Giang Hóa, Luu Bí thư huyện An Đạo. Tôn Tứ Duy huyện Lâm Viễn, Triệu Đông Thắng vân vân, đều nghe lời Tần Xuyên. Lý Hồng Huy chẳng là cái thá gì, có lúc cũng chẳng là cái rắm

Cái rắm của người ta cũng phát ra tiếng, còn hắn thì không, chỉ có thể nghẹn lại trong bụng.

Ngoài những người này ra, những người còn lại đa số là phái dưới của Ô Dật Long, Lý Hồng Huy đã nén giận nhiều năm ở Vĩnh Lâm, đột nhiên gặp được cơ hội như vậy, sau khi phấn khởi gã liền thấy do dự.

Chắc chắn Trương Nhất Phàm sẽ không để mình sống vui vẻ, không được, mình phải chủ động một chút, phải có thành ý, nếu không thì chết lúc nào cũng không hay. Chỉ cần ôm chặt vào chân của Trương Nhất Phàm, tin rằng vị trí Bí thư này, tám chín phần không thể thoát được.

Gã không nghĩ, lúc bỏ đại từ thay thế này đi, hai chữ Bí thư đằng sau cũng bị xóa đi, đó mới chính là nỗi xót xa.

Vì thế gã liền suy nghĩ đến tìm Tần Xuyên, đến nhà Tần Xuyên đi, mất hết cả gái trị con người. Mình là nhân vật số một, đâu có đạo lý chạy đến nhà của nhân vật số hai của tỉnh? Lý Hồng Huy đành phải gọi điện thoại cho Tần Xuyên.

- Này, ông em Tần Xuyên, đang xem tivi ở nhà à?

Lý Hồng Huy muốn mời Tần Xuyên ra ngoài ăn cơm, nhưng mà không nói được lên lời, nghe thấy trong điện thoại truyền ra một tin báo cáo, gã liền tùy miệng thêm một câu. Tần Xuyên là người tỉnh ngộ như vậy, chắc chắn có thể hiểu được ý của mình.

Tần Xuyên à? Đến Vĩnh Lâm lâu như thế rồi, mới phát hiện ra Chủ tịch tỉnh Trương đã để lại cho mình một tài sản lớn. Có tài nguyên nhân lực và thực lực chính trị, đó là điều mà mình phấn đấu năm đến mười năm cũng không lập nên được.

Ông chủ chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi, không ngờ lại dựng lên được một giang sơn lớ như vậy, Tần Xuyên nghĩ đến suy nghĩ lúc đầu của mình, liền vô cùng hổ thẹn.

Ô Dật Long gặp chuyện, quyền Bí thư Lý Hồng Huy, tin này Tần Xuyên đã biết từ lâu rồi, nhận được điện thoại của Lý Hồng Huy, y liền cười ha hả:

- Ồ, là Bí thư Lý á, tôi đang muốn tìm anh đây, vừa mới lôi điện thoại ra, anh đã gọi đến rồi, tâm đầu ý hợp, tâm đầu ý hợp.

Lý Hồng Huy thầm nghĩ, tâm đầu ý hợp cái rắm, tao không gọi điện thoại cho mày, mày còn nhớ đến tao không? Muốn chỉnh mình còn đỡ. Mất cảm giác, ông mày đường đường là một Chủ tịch thành phố, nhân vật số một chính phủ, không ngờ còn phải nhìn sắc mặt mày, tao là cái gì?

Trong lòng thầm oán, sắc mặt vẫn tươi cười:

- Đúng vậy, chúng ta đúng là đồng lòng hiệp lực, mọi người cùng tâm tư mới có thể thiết kế Vĩnh Lâm tốt được. Tôi là Chủ tịch thành phố, anh là phó chủ tịch thành phố, chúng ta đều là những người đứng đầu chính phủ, mọi người đều nhìn vào chúng ta?

Thằng nhãi Lý Hồng Huy này, trong lúc này rồi, còn giả vờ ngây thơ, Tần Xuyên liền mắng một câu, mất cảm giác, anh không giải vờ sẽ bị chết sao? Có ai không biết anh là Chủ tịch thành phố, tôi là Phó Chủ tịch thành phố, anh không nhấn mạnh sẽ chết người sao?

Hai người đều có suy nghĩ, Tần Xuyên cũng cười nói:

- Chúc mừng Chủ tịch thành phố Lý được thăng chức, sau này chúng tôi đều dưới cờ Bí thư Lý đồng lòng làm việc. Hay thế này đi, Bí thư Lý, tối nay tôi mời, chúc mừng anh một chút.

Lý Hồng Huy cười:

- Tám chữ còn không bỏ qua, Chúc mừng cái gì cơ? Nếu như ông em có thời gian, chúng ta đi uống vài chén. Tôi mời, tôi mời.

Lúc này chúc mừng, coi là chuyện gì? Ô Dật Long vẫn đang nằm trong bện việc sống chết vẫn chưa biết, Lý Hồng Huy không dám làm chuyện này. Nếu như có người nói, bonjhoj vui mừng khi thấy người khác gặp họa, câu này truyền ra sẽ không tốt lắm.

Bây giờ Lý Hồng Huy, càng ngày càng cẩn thận, không dám có chút sơ xuất nào.

Hơn nữa, gã chỉ muốn kết nối với Tần Xuyên một chút thôi, những người khác, gã không muốn gặp.

Đương nhiên Tần Xuyên hiểu ý đồ của gã, Lý Hồng Huy muốn dựa vào thể diện của mình ư? Việc cấp bách, đương nhiên coi ổn định là việc lâu dài. Gã cũng không muốn gây ra quá nhiều rắc rối, nếu không thì những người ở trên sẽ có cách nhìn nhận với mình.

Đương nhiên Lý Hoành đã phát ra tín hiệu hài hòa với mình, mọi người sống yên ổn với nhau.

Tần Xuyên nghĩ, nhiều lắm mình không tìm gã, gã muốn làm gì, tôi không phản đối là được rồi. Nếu Lý Hồng Huy đã mời, Tần Xuyên sẽ đồng ý:

- Vậy được, sau nửa tiếng nữa, chúng ta gặp nhau rồi nói.

Lưu Mai đang làm cơm trong bếp, bây giờ đã là phu nhân Phó chủ tịch thành phố rồi, cô vẫn duy trì phong cách mộc mạc gian khổ, không kiêu ngạo, không thuê một người giúp việc nào, luôn tự mình làm cơm.

Nghe nói Tần Xuyên ra ngoài, cô liền không yên tâm:

- Tần Xuyên, anh lại định đi đâu? Cơm đã chín hết rồi.

Tần Xuyên cười nói:

- Chủ tịch thành phố Lý gọi anh đi ăn cơm, hai mẹ con em ăn trước đi.

Gã nhìn con:

- Ở nhà với mẹ, không được nghịch ngợm đâu đấy.

Con hiểu chuyện gật đầu:

-Vâng, bố về sớm nhé.

Lư Mai theo ra ngoài:

- Không được uống rượu, không được gọi gái.

Tần Xuyên thầm lắc đầu:

- Câu này của em, truyền ra ngoài có mất mặt không?

Lưu Mai trừng mắt:

- Em mặc kệ, dù sao không cho phép anh hư hỏng, uống rượu xong làm bậy, anh phải nắm chắc đấy.

Tần Xuyên đi giày:

- Được rồi, được rồi, trở về em kiểm hàng là được rồi.

Nói xong, gã liền vội vàng đi, Luu Mai nhìn chồng, thở dài. Xem ra mình không thể cứ ở nhà làm người vợ xấu xí được, ngày mai tìm một người giúp việc.