Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1096: Hiểu nhầm




Vấn đề Vĩnh Lâm để lại rất nhiều thắc mắc.

Có một số việc, không thể đi tranh cãi ai đúng ai sai, nhưng sau việc của Vĩnh Lâm bộ máy Tỉnh ủy bị lung lay, nên phải bắt tay vào để điều chỉnh, đây mới là một vấn đề rất ác liệt.

Lúc này Lý Thiên Trụ trải qua một phen suy nghĩ cặn kẽ, trong lòng đã có những định luận ban đầu.

Đương nhiên, Tỉnh ủy vẫn ra chỉ thị, phải kiên trì không thay đổi, tất cả đều xuất phát theo lợi ích của quần chúng. Muốn thay đổi, căn bản phải giải quyết vấn đề Vĩnh Lâm.

Hội nghị thường vụ cuối cùng trong năm, đứng trước tình hình của Vĩnh Lâm một lần nữa các ủy viên thường vụ phát biểu ý kiến của mình, đều không ai nhường ai. Vĩnh Lâm xảy ra chấn động. Trong giới quan lại, có người căng thẳng, có người phấn chấn, cũng có người ngồi bàng quang.

Lần này Lý Thiên Trụ giải quyết dứt khoát, vì sự hài hòa ổn định của Vĩnh Lâm, tất cả bộ máy đều không có bất luận thay đổi gì, các chức vụ trưởng phó đều được thay thế, Chỉ cần một câu, hoàn toàn có thể phá giấc mộng tuyệt vời của rất nhiều người.

Dù sao, những vị trí trống ở Vĩnh Lâm lần này cũng là những vị trí cấp cục trưởng cùng với những vị trí trống khác, đều là những vị trí mà người ta thèm muốn. Ví dụ vị trí của Tiền Trình ở Cục tài chính, vị trí của Bùi Vạn Lý ở Cục giao thông, vị trí của Ấn Tương ở cục Tư pháp đều khiến rất nhiều người thèm muốn.

Nhưng khi Lý Thiên Trụ ra lệnh một tiếng tất cả những người này đều ngậm miệng lại.

Lý Thiên Trụ mạnh mẽ, cứng rắn mọi người trong bộ máy lãnh đạo ở tỉnh Tương đều biết. Mặc dù có đôi khi Lý Thiên Trụ cũng thoải mái một chúc cho mọi người tranh giành. Nhưng trong thời điểm mấu chốt, ông ta chắc chắn nhanh gọn dứt khoát quyết đoán, nói một không nói hai. Hơn nữa cũng không có ai dám làm trái ý ông ta, làm trái ý nhân vật số một đó là việc ngu xuẩn nhất.

Sau khi kết thúc hội nghị, Lý Thiên Trụ gọi Trương Nhất Phàm, Thẩm Hoành Quốc và Lý Hồng lại, bốn người ngồi trong phòng họp nhỏ, tiến hành bàn bạc một lần nữa. Lý Thiên Trụ hăng hái nói:

- Vấn đề của Vĩnh Lâm như lửa xém lông mày, tôi đã quyết định điều một cán bộ cấp Giám đốc sở xuống chủ trì công tác của Thành ủy. Chỉ có điều tôi hơi lo lắng một chút, không biết các đồng chí ở phía dước có phục không. Dù sao các đồng chí ở Vĩnh Lâm cũng đã có tư tưởng địa phương thâm căn cố đế rồi.

Ông ta nhìn Thẩm Hoành Quốc:

- Chủ tịch Thẩm Hoành Quốc, Vĩnh Lâm xảy ra chuyện như vậy là chúng ta đã xem xét không chu đáo, chúng ta nhất định phải nghĩ cách, khiến bộ máy của Vĩnh Lâm nhanh chóng đi vào quỹ đạo mới.

Thẩm Hoành Quốc nhìn Trương Nhất Phàm rút điều thuốc nói:

- Tôi cũng hiểu, hẳn là phải cần cán bộ quen thuộc công việc ở Vĩnh Lâm, thì việc bắt đầu mới dễ hơn một chút.

Trương Nhất Phàm nghe hai người nói như vậy, nghĩ sao có vẻ không thích hợp lắm. Hắn nhìn vẻ mặt của hai người, hiểu ngay, hóa ra hai vị này đã bàn bạc từ trước rồi. Hắn cảm thấy việc hôm nay có chút kỳ lạ, nhiều người như vậy không giữ, giữ đúng hai người hắn, hóa ra là vậy.

Trương Nhất Phàm biết rằng nhiệm vụ ở Vĩnh Lâm không phải là chuyện thoải mái. Hơn nữa đã sắp hết năm, tất cả mọi người đều chuẩn bị trở về ăn tết. Nhưng Vĩnh Lâm thật sự đã xảy ra chuyện gì, chỉ sợ rằng không thể có tết.

Làm cán bộ, đừng nhìn bình thường đường thăng quan rộng mở, không có việc thì đó là ngàn lần hạnh phúc, một khi gặp chuyện không may, mũ trên đầu khó mà giữ được.

Lý Hồng ngồi im không nói lời nào, cũng không nhìn bất cứ ai.

Lý Thiên Trụ lại nhìn Lý Hồng,

- Bí thư Lý, tình hình trước mắt của Vl vẫn phải lấy đại cục làm trọng, dù sao ổn định là trên hết.

Lý Hồng hiểu được ý của ông ta, hiện tại không phải là một lưới bắt hết, theo đổi không buông tha. Cô gật đầu nói:

- Tôi biết.

Nói xong câu đó, cô viết cái gì đó lên giấy.

Lý Thiên Trụ nhìn Trương Nhất Phàm một cái, ông ta thật sự biết cách bình tĩnh, hiện tại trong bốn người, chẳng lẽ muốn y tự mình đi chủ trì đại cục Vl có phải không? Xem ra hắn đang muốn cò kè mặc cả với y.

Nghĩ đến đây, y lại nhìn Thẩm Hoành Quốc, Thẩm Hoành Quốc mơ màng cũng không lên tiếng. Lý Thiên Trụ biết, hố lửa Vl này, nhất định phải tự tay ông ta đi.

Ông ta ho khan một tiếng, mục đích là gây sự chú ý.

- Người bí thư mới tôi đã quyết định rồi, rất trẻ tuổi, 38 tuổi, là một trong những người trẻ có tài. Vẫn luôn công tác ở các bộ, từng xuống làm việc ở xã, từng làm Phó chủ tịch Thành phố Hà Bắc, tên là Trần Phong.

- Trần Phong, người này không tồi, tôi đã nghe nói qua.

Thẩm Hoành Quốc nói,

- Chỉ là quá trẻ, 38 tuổi, cán bộ cấp Gd sở, nếu y đến Vl, Tỉnh ủy nhất định phải ủng hộ mới được.

Lý Thiên Trụ cũng hút thuốc,

- Ừ, Chủ tịch Hoành Quốc nói đúng, tuy rằng tôi rất tin tưởng năng lực của Trần Phong nhưng dù sao vẫn sợ có người không phục, có người tốt để phối hợp với y một chút.

Trương Nhất Phàm thấy gặp lửa liền nói một câu:

- Tôi đã ở Vl hai năm, cũng tương đối hiểu biết về Vl. Nếu bí thư Lý cảm thấy thích hợp thì để tôi phối hợp công tác với đồng chí Trần Phong thì thế nào?

Lý Thiên Trụ ngẩng đầu nhìn Trương Nhất Phàm,

- Cậu có thể ra mặt đương nhiên không còn gì tốt hơn. Nhưng công việc hiện tại của cậu không nhẹ, có gì khó khăn cần tổ chức giải quyết không?

“Ông già giảo hoạt” Trương Nhất Phàm thầm mắng một câu, phát hiện Lý Hồng vẫn ngồi im không nói gì, dường như những lời nói hôm nay không liên quan gì đến cô.

Trương Nhất Phàm cũng không khách khí:

- Có những lời này của Bí thư Lý là đủ rồi, nếu thực sự có gì khó khăn tôi sẽ đề xuất với tổ chức.

Trương Nhất Phàm không chút khách khí nói vậy, tức là nếu Lý Thiên Trụ đã lên tiếng, đến lúc đó không phải là tùy tôi điền thế nào thì điền sao?

Mục đích của Lý Thiên Trụ dường như đạt được, y nhìn Thẩm Hoành Quốc một cái, Thẩm Hoành Quốc khẽ mỉm cười. Buổi sáng nay, Lý Thiên Trụ đã tìm ông ta muốn Trương Nhất Phàm đến giúp đỡ vị bí thư mới này một chút.

Trần Phong dù sao cũng không giống với Trương Nhất Phàm. Trương Nhất Phàm có căn cơ thâm hậu ở tỉnh Tương. Trần Phong từ trung ương đến, không có hiểu biết gì về Vl.

Bọn họ làm như vậy, đơn giản là muốn để Trương Nhất Phàm thể hiện thái độ, lợi dụng mạng lưới quan hệ của hắn ở Vl, giúp hoàn thành công việc ở Vl.

Lý Thiên Trụ nói:

- Nếu như vậy, cứ để đồng chí Trương Nhất Phàm giúp đỡ đồng chí Trần Phong, để Vl vững vàng qua thời kỳ quá độ. Bí thư Lý Hồng cũng có thể tăng cường quan tâm đến bộ máy của Vl. Lấy ổn định, đoàn kết, hài hòa làm đầu, xây dựng địa khu Vl tốt lên.

Ông ta nhìn Thẩm Hoành Quốc,

- Chủ tịch Hoành Quốc còn có gì muốn nói không?

Thẩm Hoành Quốc nói:

- Không có gì.

- Vậy thì tan họp.

Lý Thiên Trụ nhìn Trương Nhất Phàm ra ngoài cười cười với Trương Nhất Phàm.

Lý Hồng đi sau cùng. Lúc này Trương Nhất Phàm nhìn thấy Lý Hồng khá tâm trạng, liền đi chậm lại vài bước:

- Có tâm sự sao?

Lý Hồng ngẩng đầu nhìn Trương Nhất Phàm. Trong mắt hiện lên một ánh nhìn xa lạ. Trương Nhất Phàm không khỏi buồn bực, xem ra Lý Hồng đã có thành kiến với mình nhiều quá.

Đối với Lý Hồng hiểu lầm hắn Trương Nhất Phàm vẫn muốn tìm cơ hội giải thích một chút, nhưng gần đây mọi người đều bận cả nào có tâm tư.

Hiện tại đại cục đã định, hết thảy đều đi vào quỹ đạo Trương Nhất Phàm mới nhân cơ hội này muốn nói với Lý Hồng vài câu.

Lý Hồng nhìn hắn một cái sau đó lại bước đi trước. Trương Nhất Phàm liền gọi:

- Lý Hồng…

Lý Hồng dừng bước, Trương Nhất Phàm đuổi theo:

- Chúng ta nói chuyện đi.

- Nói chuyện gì?

Lý Hồng hỏi.

-Nói chuyện trong lòng em đang nghĩ.

Trương Nhất Phàm đuổi theo Lý Hồng, vừa thở vừa nói:

- Chúng ta đến quán trà đi.

Nói xong, Trương Nhất Phàm liền lên xe, Lý Hồng do dự một chút cũng bước lên xe. Trương Nhất Phàm chạy xe đến vùng ngoại ô.

- Tôi biết gần đây chuyện Vl làm cho em hiểu lầm.

Trong phòng riêng ở quán trà Trương Nhất Phàm và Lý Hồng lặng lẽ ngồi đối diện.

Lý Hồng dùng ống hút quấy chén nước trà không nói gì.

Trương Nhất Phàm nhìn cô nói:

- Thật ra, em hiểu lầm tôi và bí thư Lý. Sự việc cũng không phải giống như em tưởng tượng đâu.

Lý Hồng giật mình, ngay cả chuyện cô gặp Lý Thiên Trụ hắn cũng biết?

Lý Hồng liền ngẩng đầu yên lặng nhìn Trương Nhất Phàm.

Trương Nhất Phàm cười đầy tự tin:

- Tôi nói thật, em thật sự hiều lầm chúng tôi. Nhất là bí thư Lý, cho dù em không tin tôi, nhưng cũng phải tin tưởng ông ta mới đúng, ông ấy không phải loại người như vậy.

- Làm sao anh biết được?

Lý Hồng nói những lời này khiến Trương Nhất Phàm biết cơ hội đã tới rồi.

- Bởi vì tôi hiểu em.

Trương Nhất Phàm nhìn Lý Hồng cười giống như nhìn thấy ánh mặt trời.

Lý Hồng chột dạ, trừng mắt nhìn hắn, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.