Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1172: Phục kích




Trong một căn phòng trong thành phố, hai người vừa ăn cơm xong, Lý Hồng chỉ vào chậu nuôi cá kia nói:

- Làm phiền anh, chủ tịch tỉnh Trương, lau cái chậu này giúp em, em muốn nuôi mấy con cá.

Trương Nhất Phàm tìm một chiếc khăn mặt sạch, sao lại nghĩ đến nuôi cá? Trước kia sao không phát hiện ra em có sở thích này nhỉ?

Lý Hồng nói:

- Anh có lúc nào quan tâm em? Anh biết em có những sở thích nào không?

Ánh mắt khinh miệt kia, khiến Trương Nhất Phàm xấu hổ, gã thực sự không biết Lý Hồng có những sở thích nào.

Lý Hồng nói:

- Em nuôi cá không phải vì thích chơi, bình thường cũng không rảnh như vậy, em thấy trong phòng này thiếu cái gì đó, liền muốn nuôi cá, làm tăng thêm chút sức sống.

Cô ấy nhìn Trương Nhất Phàm:

- Ơ, anh lau sạch một chút, không được qua loa đâu.

Trương Nhất Phàm biết Lý Hồng quá sạch sẽ, vừa lau kính của chậu cá vừa nói:

- Em muốn loại cá gì, ngày mai anh đi mua.

-Anh á?

Lý Hồng cười một lúc:

- Thôi đi! Trông chờ anh mua cá, em sợ là anh mua loại cá vớ vẩn, em không thích.

- Em nói cho anh biết chẳng phải là được rồi sao?

Lý Hồng do dự một lúc:

- Vậy thì mua một con cá cảnh đi, đẹp mắt là được! Không cần quá to.

- Một con à?

Trương Nhất Phàm không dám tin, cái chậu lớn như thế này, chỉ nuôi một con cá, chẳng phải là quá lãng phí sao?

Lý Hồng nói:

- Một con là đủ rồi, cái bể của em, chỉ nuôi một con cá thôi.

Trương Nhất Phàm đã hiể, Lý Hồng không thực sự muốn nuôi cá, mà là đang ám chỉ mình, không cần nuôi quá nhiều. Nhiều cá quá, sẽ không thở nổi. Quả nhiên, Lý Hồng liền đi đến, nhìn cái bể cá rộng hơn một mét, một mũi tên trúng hai đích nói:

- Nuôi cá cũng có quy tắc nuôi, không phải cá nào cũng vứt vào bên trong, không gian trong nước nhiều như vậy, nếu như chia sẻ với những con cá khác, thời gian nó tồn tại sẽ ngắn đi.

Trương Nhất Phàm đành giả ngốc, có phải Lý Hồng đã nhận ra được cái gì rồi không? Hắn cười rất nghiêm túc nói:

- Đúng vậy, chỉ nên nuôi một con cá, anh tán thành quan điểm của em.

Lý Hồng lườm hắn một cái, may mà không tiếp tục đi sâu vào chủ đề này.

Trương Nhất Phàm liền đổi sang chủ đề trông cuộc họp ngày hôm nay:

- Xem ra Tống Hạo Thiên rất có thành kiến với anh, Phương Tấn Bằng luôn bất hòa với anh, hai bọn họ cùng quấy rối, sẽ không có lợi ích gì.

Lý Hồng nói:

- Cây ngay không sợ chết đứng, sao anh lại sợ gã?

Thấy bộ dạng cây ngay không sợ chết đứng của Lý Hồng, Trương Nhất Phàm thầm nghĩ, Anh có thể không sợ chết đứng sao? Có bầy yêu tinh như bọn em, anh thực sự muốn đi tìm một cái bể cá, nuôi tất cả các em. Về mặt kinh tế, Trương Nhất Phàm có thể đảm bảo được, nhưng mà trong vấn đề thương nhớ, hắn đã không thể.

Trong cái bể cá của hắn đã nuôi năm sáu con cá đẹp rồi, hơn nữa ai nấy cũng đều đẹp tuyệt trần, ai nấy cũng thiên thu.

Đặc biệt là Lý Hồng, tính tình của cô làm cho người ta khó mà chòng ghẹo được, cái đẹp mèo khen mèo dài đuôi này, trên đời khó kiếm.

Hắn nhìn Lý Hồng, chăm chỉ lau cái bể thủy tinh:

- Nếu như anh và Tống Hạo Thiên đánh nhau, em sẽ giúp ai? Bà xã.

Nghe thấy một tiếng bà xã này, toàn thân Lý Hồng liền nổi da gà, thân thể mềm mại run rẩy, vô cùng bất mãn nhìn chằm chằm vào hắn, không liên quan đến em.

Trương Nhất Phàm vội vàng:

- Sao lại không liên quan chứ? Không liên quan mà em bảo anh lau… à?

Thật ra, tiếng bà xã này, khiến cho trong lòng Lý Hồng có một cảm giác lạ thường, rất ngạc nhiên, từ trước đến giờ Trương Nhất Phàm chưa từng gọi cô như vậy, vừa nãy cũng là tình thế cấp bách, buột miệng nói ra.

Mặt Lý Hồng đỏ đến mức nóng lên, cô đem lời nói của Trương Nhất Phàm, nghe thành chữ cha! Thô lỗ như vậy, * lõa, bảo Lý Hồng làm sao mà chịu được? Lý Hồng liền mắng một câu:

- Anh đúng là một gã lưu manh.

Trương Nhất Phàm tỉnh táo lại:

- Sao anh lại là lưu manh được?

Nhìn cái cổ đỏ kia của Lý Hồng, Trương Nhất Phàm đã hiểu ra:

- Cái anh nói là lau thủy tinh, lại nghĩ đi đâu thế?

Lúc nãy hắn đúng là có ý như thế, Lý Hồng lại nghe thành chuyện đó, hơn nữa dùng một chữ cha, làm cho Lý Hồng cảm thấy rất tục, vô cùng thô tục, nếu là người khác, cô ấy đã ném cái gạt tàngười qua rồi.

Trương Nhất Phàm giải thích, Lý Hồng cắn môi, xoay người liền tiến vào toilet.

Nhìn bóng dáng của Lý Hồng, Trương Nhất Phàm bĩu môi một cách vô tội:

- Là bản thân em nghĩ sai, đừng có trách anh!

Lúc lau xong bể cá, Lý Hồng cũng rửa mặt, Trương Nhất Phàm ném khăn mặt:

- Bí thư Lý, đến đây nghiệm thu một chút đi! Không được anh lại…

Lúc nói đến chữ đó, Trương Nhất Phàm đột nhiên dừng lại.

Đúng là không lau lại nữa, nếu không thì Lý Hồng lại bất mãn.

Trong lòng Lý Hồng xấu hổ! Đồ đáng chết này, trừ phi sau này anh chỉ nuôi một con cá, nếu không thì cả đời này cũng không cần nghĩ đến cái kia nữa.

Thấy Trương Nhất Phàm đứng ở đấy, Lý Hồng quả thực không đến.

Trương Nhất Phàm đi đến, giơ tay ra muốn ôm eo cô, Lý Hồng lùi lại một bước:

- Anh đã rửa tay chưa?

- Ồ

Ôi, nghiện phụ nữ, rất phiền toái.

Đợi Trương Nhất Phàm rửa tay, Lý Hồng liền nghiệm thu cái bể cá của hắn, Trương Nhất Phàm đi đến, ôm eo Lý Hồng. Hai người sát lại khá gần nhau, hơn nữa Trương Nhất Phàm vừa tiếp xúc với Lý Hồng, liền cứng lên.

Mông Lý Hồng cảm nhận được hắn cứng, trong lòng liền nghĩ đến câu nói vừa rồi của hắn, dường như hơi sợ Trương Nhất Phàm tiếp tục như thế này. Cô nhéo một cái:

- Đừng nghịch nữa! Em nói chuyện nghiêm chỉnh với anh.

Trương Nhất Phàm gật đầu:

- Vậy chúng ta đến ghế sô pha nói.

Sau khi hai người ngồi xuống, Lý Hồng nói:

- Em đã cử người điều tra viễn cảnh cơ sở của ông chủ Chu Vận. Thằng cha này quả thực bị tình nghi buôn lậu thuốc phiện. Thậm chí em còn nghi ngờ tiền đầu tư của bọn họ đến Hồ Nam, có phải là mượn cớ này để rửa tiền không.

Kỳ thật tình hình này, Trương Nhất Phàm cũng đang cử người điều tra, thấy Lý Hồng nói như vậy, Trương Nhất Phàm mới nói:

- Năm ngoái, một minh tinh kết bạn với gã, vì hút thuốc phiện đã bị bắt giam. Tháng tám năm kia, cũng có mấy vận động viên bóng đá, vì hút thuôc sphieenj đã bị bắt đi, hiện tại vẫn đang bị giam ở nơi cai nghiện.

Lý Hồng gật đầu:

- Năm ngoái minh tinh kia, không phải là người thứ nhất, trước đó, cũng có người bị hại như thế. Chỉ cần là người bên cạnh gã, đều bị nghiện, điều này nói rõ một vấn đề.

- Thằng ranh này không chỉ là hút thuốc phiện, mà còn buôn lậu thuốc phiện?

Trương Nhất Phàm tiếp nhận trọng tâm câu chuyện.

- Có thể nói như vậy

Lý Hồng bê trà lên, khá tao nhã ngồi ở đó. Trương Nhất Phàm lại châm một điếu thuốc:

- Nói như vậy, gã cũng có hiềm nghi rửa tiền đen. Nhưng ở giữa Tống Hạo Thiên và Phương Tấn Bằng, giữ vai diễn gì?

- Anh không biết Phương Tấn Bằng, Tống Hạo Thiên chắc không tham dự, gã nhằm vào anh, chỉ là vì phản đối mà phản đối!

Lý Hồng nói.

Đúng là, dựa vào thân phận của Tống Hạo Thiên, gã không cần thiết tham gia vào cái này. Nếu như sự việc phát tác, đó là thân bại danh liệt, bêu danh thiên cổ.

Phương Tấn Bằng và Tống Hạo Thiên, sau này lại làm những cái này, ở chỗ của bọn họ sẽ có những thứ này.

Trương Nhất Phàm cười:

- Được một người vì phản đối mà phản đối. Anh thấy Tống Hạo Thiên không chỉ muốn phản đối, mà còn muốn đánh bại anh!

Hắn nhìn Lý Hồng:

- Nếu như anh đấu với Tống Hạo Thiên, em sẽ giúp ai?

Lý Hồng sa sầm mặt:

- Không giúp ai cả!

Trương Nhất Phàm nói:

- Sẽ không tuyệt tình như vậy chứ?

Lý Hồng đứng lên:

- Chuẩn bị đi, tốt nhất là tiến cử đối phương vào, rồi nghĩ đối sách!

- Em đang ám chỉ anh phục kích à?

Trương Nhất Phàm cười phá lên, Lý Hồng trừng mắt nhìn hắn, cô rất ghét điệu cười này của Trương Nhất Phàm, rất gian, vừa nhìn đã thấy mưu đồ quấy rối.

Ý của Lý Hồng Trương Nhất Phàm hiểu, chính là muốn Trương Nhất Phàm xây một cái cục ở Đông Lâm, lại nghĩ cách khiến công ty Viễn Cảnh đến Đông Lâm đầu tư, đợi bọn họ tiến vào vòng mai phục của mình, một khi phát hiện ra có dấu vết gì, lập tức lên đường, để tiêu diệt đối phương.

Đây là một chiến thuật được vận dụng trên chiến trường, không ngờ Lý Hồng lại có thể hiểu đạo lý, dẫn nó vào trong quan trường.

Nhưng có một nghi vấn, nhỡ đâu thành phố Đông Lâm nhường một bước, mà sau khi đối phương đến thành phố Đông Lâm ở, lại không lợi dụng trận này để tẩy tiền đen, vậy thì sao? Há chẳng phải đã dễ dàng cho thằng ranh này rồi sao?

Theo sự hiểu biết của Trương Nhất Phàm, Chu Vận có hiềm nghi buôn lậu thuốc phiện, nhưng công ty Viễn Cảnh hình như không có mối quan hệ quá lớn với chuyện này. Sở dĩ Chu Vận có thể lựa chọn tiến vào nội địa. Hoàn toàn là muốn khai thông con đường buôn lậu thuốc phiện, mở ra thị trường nội địa.

Chuyện này trước mắt chỉ là dự đoán, không hình thành dây xích chứng cớ, không có cách nào tiến hành phán định Chu Vận có thực sự tồn tại chuyện buôn lậu thuốc phiện hay không. Nếu như không phải Đường Vũ đánh bậy đánh bạ phát hiện ra manh mối, chắc Trương Nhất Phàm cũng sẽ không nghi ngờ Chu Vận.

Trải qua trận ồn ào này, có lẽ sẽ đánh rắn động cỏ, rất có thể Chu Vận sẽ không lựa chọn đầu tư ở Hồ Nam nữa. Nếu như gã rời khỏi tỉnh Hồ Nam, tất cả các hành động, sẽ không bị cảnh sát tỉnh Hồ Nam nắm giữ, vậy thì kế hoạch này sẽ trở nên vô nghĩa.

Lúc Trương Nhất Phàm chăm chỉ, luôn trịnh trọng, hết sức bình tĩnh.