Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1191: Dương Mễ mất tích




Trong lòng Trương Nhất Phàm chấn động, Dương Mễ sao vậy nhỉ?

Cô ấy đến Vĩnh Lâm phỏng vấn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Trương Nhất Phàm đột nhiên đứng dậy, cầm lấy chiếc điện thoại:

- Liễu Hải, anh lập tức điều tra cho tôi, hiện tại Dương Mễ đang ở vị trí nào?

Liễu Hải đang ở nhà bàn bạc với Bạch Khẩn về chuyện của con, Liễu Hải đề nghị sinh một đứa con, Bạch Khẩn khăng khăng muốn đợi nữa. Hai người vì chuyện này mà gây chuyện có chút không vui. Nhận được điện thoại của Trương Nhất Phàm, Liễu Hải liền có chút căng thẳng:

- Được! Tôi sẽ điều tra ngay!

Gọi một cuộc điện thoại đến, tổ Tia chớp lập tức hành động, kiểm tra toàn bộ số điện thoại của Dương Mễ. Thực ra cũng có một chiếc máy định vị vệ tinh của sở công an, nhưng mà không thể nào nhanh và chuẩn bằng đội tia chớp được. Đội tia chớp có ba chiếc máy vệ tinh định vị theo dõi, đều nhập khẩu từ Mỹ, thiết bị chuyên dụng của đội đặc công chuyên nghiệp.

Chỉ cần điện thoại của đối phương luôn mở, bọn họ đều có thể nhanh chóng tìm được vị trí chính xác của đối phương. Hơn nữa vệ tinh định vị trong nước, chỉ có thể định vị một vùng nào đó, độ chính xác không cao như vậy.

Liễu Hải sắp xếp xong lúc này mới hỏi Trương Nhất Phàm:

- Anh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Trương Nhất Phàm nói với Liễu Hải chuyện lúc nãy, Liễu Hải liền bối rối.

Theo tin tức mà tổ chức tia chớp gửi đến, điện thoại của Dương Mễ đang trong trạng thái tắt máy, đây chính là chuyện đau đầu nhất của máy định vị vệ tinh, không có tin tức, nó không có cách nào nắm bắt được. Liễu Hải nghe nói gần đây Dương Mễ làm phỏng vấn ở Vĩnh Lâm, hơn nữa có quan hệ với Trần Phong.

Gã liền gọi điện thoại cho Trần Phong:

- Bí thư Trần, Tôi là Liễu Hải.

Sau khi ở hàng không Trung Ương, Trần Phong luôn dốc sức cải thiện mối quan hệ của mình với bộ máy Vĩnh Lâm, bây giờ thời kì li hợp đã qua, bắt đầu bắt tay vào sửa sang lại Vĩnh Lâm, phát triển mạnh sức sản xuất, nâng cao trình độ kinh tế.

Hôm nay vừa mới gặp mặt với Dương Mễ, nói chuyện về quỹ xóa đói giảm nghèo một lúc, gần đây Dương Mễ luôn làm bài phỏng vấn về khu vực trẻ em nghèo thất học. Bởi vì Chủ tịch tỉnh Trương từng cho hay, Dương Mễ nhất định sẽ làm hết sức.

Là Bí thư Thành ủy Vĩnh Lâm, Trần Phong có lý tưởng vĩ đại của mình, trong lòng đang vẽ lên bản kế hoạch của chính mình. Sau khi nắm trong tay quyền lớn, gã sẽ đẩy lền kinh tế lên cao trào.

Đang đắm chìm vào hy vọng này, điện thoại của Liễu Hải gọi đến.

Trần Phong bình thản, trầm giọng nói:

-Liễu Hải à, có chuyện gì thế?

Liễu Hải nói:

- Ngại quá, lúc này còn làm phiền anh.

Đối với người thân cận của Chủ tịch tỉnh Trương, Trần Phong luôn duy trì cách xử lý hữu hảo. Gã liền nói một câu:

- Không sao, anh nói đi!

Lúc này Liễu Hải mới hỏi:

- Phóng viên Dương Mễ của tờ nhật báo của tỉnh, Bí thư Trần có biết không?

Trần Phong hơi sửng sốt, Dương Mễ, chiều nay mình còn nói chuyện với cô ấy, giữ cô ấy lại ăn cơm, cô ấy lại không chịu, vội vàng muốn trở về tỉnh thành. Trần Phong thầm cân nhắc, Liễu Hải hỏi như vậy có dụng ý gì?

Liễu Hải thấy gã do dự, sợ bị hiểu lầm, liền nói:

- Cô ấy xảy ra chuyện rồi, chúng tôi đang tìm cô ấy.

- Cái gì?

Tuy Trần Phong vững vàng, cũng hết sức kinh hoàng, gã không khỏi lặp lại một lần nữa:

- Anh nói cái gì cơ?

- Phóng viên Dương đã xảy ra chuyện rồi, chúng tôi đang đi tìm cô ấy!

Liễu Hải nghe thấy phản ứng của Trần Phong, thầm nghĩ lần này xong rồi, đến người gặp Dương Mễ lần cuối cùng cũng không biết tung tích của cô ấy.

Trần Phong đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng:

- Phóng viên Dương là một đồng chí tốt, cô ấy làm việc vì Vĩnh Lầm của chúng ta, bây giờ tôi ra lệnh cho mấy người, cho dù trả giá lớn như thế nào, cũng phải tìm được cô ấy, tìm ra cô ấy còn nguyên vẹn.

Liễu Hải khẽ cắn môi:

- Đúng vậy!

Đã điều động cục công an thành phố Vĩnh Lâm, có người đến công ty di động kiểm tra các cuộc điện thoại được ghi âm lại của Dương Mễ. Cuộc điện thoại cuối cùng là gọi cho Trương Nhất Phàm, chính là câu nói đó, Chủ tịch tỉnh Trương, cứu tôi!

Trương Nhất Phàm cũng đi đi lại lại trong căn phòng ở tỉnh thành, hắn phân tích nguyên do của toàn bộ sự việc:

- Chắc chắn cô ấy đã phát hiện ra chuyện gì rồi, hoặc là đã nhìn thấy những thứ không nên nhìn, lúc này mới gặp bất trắc! Nếu không thì người ta không thể nào vô duyên vô cớ ra tay được.

Lý Hồng cũng hơi lo lắng, cô Dương Mễ này là phóng viên nổi tiếng của tòa soạn báo, bài báo của cô thường xuất hiện trên những tờ báo to nhỏ, Lý Hồng cũng vì thế mà để ý đến cô ấy. Chủ yếu là, cô ấy và Trương Nhất Phàm cũng có chút ngọn nguồn, sau đó cô ấy tìm chứng cớ, ngọn nguồn giữa Dương Mễ và Trương Nhất Phàm. Vẫn là bắt nguồn từ Lý Trị Quốc.

Nói đến Dương Mễ, cũng là một nhân vật truyền kỳ, có thể từ một tòa soạn báo nho nhỏ ở thị trấn, nhảy đến tòa soạn báo của tỉnh, Trương Nhất Phàm dường như không hề giúp đỡ cô ấy. Nhưng mà cho dù là ở đâu, cô ấy đều có thể lăn lộn để phát triển một cách nhanh chóng.

Điện thoại cầu cứu lúc nãy của Dương Mễ, quả thực đã dẫn đến sự chú ý của rất nhiều người. Trương Nhất Phàm không muốn quấy rầy sở tỉnh, mà muốn để Liễu Hải nhúng tay vào. Năng lực của tổ chức tia chớp, chắc chắn mạnh gấp trăm lần của cảnh sát công an bình thường.

Trần Phong nói, chiều nay hơn bốn giờ Dương Mễ đã rời khỏi Vĩnh Lâm, bản thân gã có giữ cô ấy ở lại ăn cơm, nhưng đã bị cô ấy từ chối, cô ấy nói là muốn trở về tỉnh thành.

Người luôn ở cùng Dương Mễ là Nhậm Tuyết Y, không thấy Dương Mễ trở về, cũng không về tòa soạn báo. Sau khi Dương Mễ rời khỏi Vĩnh Lâm, Nhậm Tuyết Y đã gọi điện thoại cho cô ấy, Dương Mễ nói tạm thời cô ấy có việc, chưa chắc đã về tỉnh thành. Còn về phần cô ấy muốn đi đâu, Nhậm Tuyết Y cũng không hỏi.

Từng tin tức một, tin nào cũng bay đến tai của Trương Nhất Phàm.

Cùng lúc đó, Trương Nhất Phàm cũng bảo Trương Tuyết Phong dẫn tổ nhỏ của tổ chức tia chớp ở lại tỉnh thành, dốc sức tìm kiếm tung tích của Dương Mễ. Mười giờ mười một phút tối, Liễu Hải truyền tin từ Vĩnh Lâm, camera ở đường cao tốc, có ghi lại cảnh Dương Mễ đi vào đường cao tốc. Nói như vậy, cô ấy đã rời khỏi Vĩnh Lâm rồi. Vì thế Liễu Hải truy tìm dấu vết, cuối cùng ở dấu gạch trên đường giữa Đông Lâm và Tỉnh thành ở Vĩnh Lâm, cùng ghi lại cảnh Dương Mễ đã rẽ ở đây, đi theo hướng Đông Lâm.

Tin tức này, khiến Trương Nhất Phàm và những người khác đều cảm thấy kỳ lạ, Dương Mễ đã đi Đông Lâm rồi sao?

Cho dù có đi hay không, ít nhất mắt điện tử ghi lại sẽ không sai, vì thế, Đường Vũ ở Đông Lâm, lại nhận được điện thoại của Liễu Hải, yêu cầu lập tức cử người, tìm kiếm tung tích của Dương Mễ.

Đường Vũ nhận được lệnh, liền cử người, tiến hành theo dõi ở tất cả các ngả đường.

Có bản ghi lại, khoảng sáu giờ năm mươi phút Dương Mễ đã tiến vào phạm vi khu vực Đông Lâm.

Dương Mễ rời khỏi Vĩnh Lâm, đột nhiên rẽ đi Đông Lâm, rốt cuộc là vì sao?

Trương Nhất Phàm vẫn để tay sau lưng, lo lắng đợi kết quả. Từ sau khi Hồ Lôi gặp chuyện, hắn luôn cảm thấy áy náy, không muốn thấy người của mình, xảy ra chuyện kì lạ một cách không rõ ràng, sau đó Đường Vũ đột nhiên bị bắt giam, lúc này Trương Nhất Phàm mới có ý nghĩ huy động tổ chức tia chớp.

Dựa vào cấp bậc của Dương Mễ, đương nhiên không trong phạm vi bảo vệ của tổ chức tia chớp, nhưng sự sống chết của Dương Mễ, đương nhiên Trương Nhất Phàm quan tâm, huống hồ Dương Mễ trong lúc quan trọng nhất, cuộc điện thoại đầu tiên là gọi cho mình.

Đích thân Trương Nhất Phàm gọi điện thoại cho Đường Vũ:

- Lập tức tìm kiếm tung tích của Dương Mễ, nhất định phải đảm bảo sự an toàn cho cô ấy!

Đối với mệnh lệnh của lão đại, Đường Vũ ko thể chểnh mảng, đã triển khai tìm kiếm toàn thành phố từ lâu.

Uông Viễn Dương nghe nói ko thấy Dương Mễ đâu, sắc mặt tái nhợt.

Gã liền chạy ra khỏi nhà, mau chóng đến phòng làm việc của mình. Mặc dù gã và Dương Mễ đã chia tay được ba tháng rồi, nhưng mà trong lòng gã vẫn thẹn với Dương Mễ, Dương Mễ ở với gã mấy năm, ko đòi Uông Viễn Dương một đồng nào cả, cũng không yêu cầu Uông Viễn Dương giúp cô ấy làm bất cứ chuyện gì. Cô ấy vốn dĩ muốn lên cao, không ngờ Uông Viễn Dương đã quyết định, từ bỏ đoạn tình cảm này.

Dương Mễ không nói hai lời, nếu đã chia tay, sẽ là chia tay.

Ba tháng trở lại đây, gã không gọi một cuộc điện thoại nào cho Dương Mễ, cũng không gửi bất kì một tin nhắn nào cho cô. Nhưng trong lòng Uông Viễn Dương biết, mình vẫn nhớ Dương Mễ. Vì tiền đồ chính trị của mình, Uông Viễn Dương không cho phép bản thân mắc sai lầm trong chuyện tình cảm cá nhân, cho nên gã đành phải nén lại sự nhung nhớ này.

Vừa vào phòng làm việc, điện thoại của Uông Viễn Dương đã kêu lên, tiếng Nhậm Tuyết Y vang lên:

- Chủ tịch thành phố Uông, Dương Mễ mất tích rồi, anh đã biết chưa?

Uông Viễn Dương từng gặp Nhậm Tuyết Y nhiều lần, trong thời điểm quan trọng này, Nhậm Tuyết Y không lo được nhiều lễ tiết như vậy. Mở mồm ra liền hỏi, Uông Viễn Dương cũng vừa nghe nói, gã lắc đầu:

- Chúng tôi ít nhất không liên lạc trong vòng ba tháng rồi!

Nhậm Tuyết Y vội vàng:

- Đàn ông đều không phải loại tốt đẹp gì! Tôi nói cho anh biết, Dương Mễ đã có thai rồi! Con là của anh đấy!

Đùng – Câu nói này của Nhậm Tuyết Y, giống như tiếng sấm vang lên trên bầu trời, nổ khiến Uông Viễn Dương choáng váng. Dương Mễ có thai rồi sao? Sao cô ấy lại nói cho cô biết? Sao không nói cho tôi?

Trong lòng Uông Viễn Dương có chút trầm lắng, lúc này mình lựa chọn chia tay với cô ấy có phải là không nhân đâọ? Con trai có thể đào hoa, có thể xấu nhưng tuyệt đối không thể vô tình vô nghĩa. Uông Viễn Dương ngẩn n ra ngồi trên ghế, trong đầu trống rỗng.