Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1193: Giăng lưới




Bị Đường Vũ mắng một câu, Lý Trị Quốc không nói gì cả.

Đường Vũ nói:

- Anh đến đợi ở phòng làm việc của tôi!

Kết quả điều tra được ở quán rượu Hồng Thần Phi Vũ, Dương Mễ từng uống rượu ở đây với một người đàn ông trung niên, hai người đã ở lại đấy khoảng hơn nửa riếng, người đàn ông kia rời đi trước. Dương Mễ tiếp tục ở lại uống rượu, lúc uống hơi say Dương Mễ mới rời đi.

Đường Vũ liền ý thức được rằng, người con trai này chính là tên khốn kiếp Lý Trị Quốc.

Thằng chó Nhật này có lời nào mà không thể nói ra được?

Để lại mấy người dưới quyền ở lại tiếp tục lần theo dấu vết, Đường Vũ trở về phòng làm việc.

Lý Trị Quốc đang cúi đầu ngồi ở đó, Đường Vũ vừa vào cửa đã mắng:

- Anh nói cho tôi biết anh có gì tốt? Chúng ta giống như hai anh em ruột, không ngờ anh có chuyện gì cũng không nói cho tôi biết, như thế này rất thú vị sao? Chơi đã chưa? Dương Mễ là em dâu anh, anh không lo lắng, chúng tôi lo lắng làm gì? Nhưng mà tên chó nhật là anh có biết hay không, anh Phàm lo lắng rồi, anh Phàm là một người có nghĩa khí. Cho dù ai trong số chúng tôi gặp chuyện, anh ấy đều lo lắng hơn chúng tôi. Anh có biết tại sao anh ấy lại quan tâm Dương Mễ không? Tôi nói cho anh biết, chắc chắn không phải vì em dâu anh xinh đẹp, anh Phàm vì anh, bởi vì anh mới quan tâm người bên cạnh anh, đồ chó Nhật, không ngờ lại giấu cả tôi. Dương mắt nhìn chúng tôi giúp đỡ loạn hết cả lên, Anh vui rồi? Tôi nói cho anh Lý Trị Quốc, anh chẳng là cái thá gì!

Đường Vũ mắng một trận, rút một điếu thuốc ra, Lý Trị Quốc liền châm lửa cho gã.

Y không hề hé răng, mặc cho Đường Vũ mắng như thế nào, sau khi Đường Vũ mắng xong, y mới nói:

- Hôm nay Dương Mễ từ Vĩnh Lâm đến, cô ấy đến tìm tôi.

- Tìm anh?

Đường Vũ sửng sốt:

- Tại trong trong bản ghi âm những cuộc điện thoại của cô ấy, không thấy số của anh? Chẳng nhẽ hai người tâm đầu ý hợp sao? Hay là thằng chó Nhật là anh biết truyền âm vạng dặm?

Bình thường Đường Vũ đi lại gần với Lý Trị Quốc, hai người hùng hổ với nhau cũng không có gì, nhưng hôm nay Đường Vũ mắng thật, thực sự rất tức giận. không ngờ Lý Trị Quốc lại không cáu, gã nhỏ giọng nói:

- Trước khi xuất phát, cô ấy dùng máy bàn gọi, chúng tôi đã nói từ hai ngày trước rồi, hôm nay cô ấy đến tìm tôi.

- Nói đi, cô ấy đến tìm anh làm gì?

Lý Trị Quốc do dự một lát:

- Cũng không có gì, chỉ nói chuyện phiếm thôi.

- Thằng chó, cô ấy vội vàng đến như thế, chỉ để nói chuyện phiếm với anh thôi sao? Vớ vẩn, anh coi tôi là đứa trẻ ba tuổi chắc!

Đường Vũ trừng mắt, muốn đánh người. Lý Trị Quốc đỏ mặt, cắn môi nói:

- Cô ấy nói…

- Được rồi! Vậy anh nói, sau khi hai người chia tay ở quán rượu, cô ấy đã đi đâu?

Đó là chuyện riêng chết tiệt gì, Đường Vũ không hỏi nữa, gã chỉ muốn biết, sau khi Dương Mễ chia tay với Lý Trị Quốc, rốt cuộc đã đi đâu?

Lý Trị Quốc lắc đầu:

- Tôi đi trước, cô ấy ở lại, nói là muốn yên tĩnh suy nghĩ một mình. Cho nên tôi đã đi, không ở lại nữa. Sớm biết như thế này thì tôi đã không nên đi, nên ở lại đợi cô ấy!

- Bây giờ nói những lời này có tác dụng gì!

Đường Vũ lại mắng thêm một câu nữa, cầm lấy điện thoại trên bàn:

- Liễu Hải, bên tỉnh thành có tin tức gì không?

Liễu Hải nói:

- Đang truy tìm, xe của Dương Mễ không phải là do cô ấy đi đến.

- Cái này tôi đã biết từ lâu rồi, vấn đề là, chiếc xe ấy đến như thế nào?

Liễu Hải nói:

- Vận chuyển hàng hóa, nếu như tôi đoán không nhầm, xe của cô ấy được một xe tải khác vận chuyển đến tỉnh thành. Người của anh có điều tra ra được là chiếc xe tải nào đã từ Vĩnh Lâm đến tỉnh thành chưa, xem xem có điểm nào khả nghi không.

- Đang tiến hành điều tra!

Liễu Hải nói:

- Theo chúng tôi phân tích, đã kết luận. Đã có người bắt cóc Dương Mễ ở Đông Lâm, và vận chuyển luôn xe của cô ấy về tỉnh thành. Sở dĩ mục đích làm như vậy, chính là đánh lừa rằng Dương Mễ đã về tỉnh thành. Nếu như không đoán sai, Dương Mễ chắc đang ở Đông Lâm.

- Đồ ngốc!

Đường Vũ dập máy, Đông Lâm nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn, đi tìm cô ấy ở đâu đây? Vấn đề là, động cơ bọn họ bắt cóc Dương Mễ là gì? Cướp tiền? Cướp sắc?

Nếu là cướp tiền, đã gọi điện thoại về từ lâu rồi, nếu là cướp sắc, chuyện này có thể. Nhưng mà bọn họ cướp sắc, có cần dùng một khoản phí lớn.đem xe của Dương Mễ về tỉnh thành không?

Chẳng nhẽ bọn chúng muốn giữ Dương Mễ trong một thời gian dài?

Đường Vũ tin rằng đây đều không phải là động cơ của bọn cướp, động cơ thực sự, nhất thời vẫn chưa biết. Mà kết quả mà Trương Nhất Phàm phân tích ra, Dương Mễ là một phóng viên, rất có thể đã nhìn thấy cái gì đó không nên xem, cho nên có người đã bắt cóc, uy hiếp cô ấy.

Nếu đúng là như vậy, hoàn cảnh của Dương Mễ sẽ thảm rồi.

Đối phương có khả năng sẽ giết người bịt miệng, tất cả những điều này, đều logic với vụ bắt cóc này.

Tia chớp đang hành động, nhưng trong phạm vi điều tra của bọn họ, không tìm thấy tín hiệu điện thoại của Dương Mễ, trong lòng Trương Nhất Phàm cũng chìm xuống, nếu như thực sự Dương Mễ bị người ta xử lý, vậy đó sẽ là một chuyện đáng chê cười của Trương Nhất Phàm trong lịch sử.

Chuyện Dương Mễ mất tích càng ly kì, càng nói rõ âm mưu sau lưng chuyện này càng lớn, càng sâu, càng đen tối.

Đêm nay, cứ trôi qua như vậy.

Ngày hôm sau là cuối tuần, Tống Hạo Thiên gọi điện thoại cho Lý Hồng.

- Nghe nói phong cảnh ở Lộc sơn không tồi, đi dạo chút đi?

Tối hôm qua Lý Hồng ở cùng Trương Nhất Phàm cả đêm không ngủ, nhận được điện thoại của Tống Hạo Thiên, cô liền từ chối, làm cho Tống Hạo Nhiên tức đến mức không nói được nửa lời, y liền mắng một câu:

- Lý Hồng, sớm muộn sẽ có một ngày, anh muốn em quỳ trước mặt anh cầu xin anh cưới em!

Tống Hạo Thiên tức giận, liền đi đến Lộc sơn một mình, không ngờ trên đỉnh núi, đã gặp Phương Tấn Bằng đang đeo kính, ngồi xe lăn đắm chìm trong ánh nắng mặt trời. Phương Tấn Bằng rất phô trương, ngoài vợ gã là Đinh Nhất Yến ra, còn có hai tên vệ sĩ, bốn năm người hầu. Những người này đều đứng sau lưng gã, giống như điêu khắc.

Phương Tấn Bằng đang gọi điện thoại, Tống Hạo Thiên liền đến, ô – Trùng hợp quá?

Thấy Tống Hạo Thiên đi đến, hai tên vệ sĩ liền đi đến chặn lại, mắt Tống Hạo Thiên ngang ngược, Phương Tấn Bằng đập máy, xua tay, hai tên vệ sĩ liền lùi lại.

Phương Tấn Bằng nhìn Tống Hạo Thiên:

- Sao hôm nay Bí thư Tống lại rảnh thế?

Tống Hạo Thiên cười mấy tiếng:

- Sáng sớm leo núi, cũng dẫn theo nhiều vệ sĩ như vậy, sợ chết!

Phương Tấn Bằng nói:

- Những người muốn tôi chết, sẽ phải chết trước!

Tống Hạo Thiên cười một cách khinh thường, đưa một điếu thuốc, chậm dãi nói:

- Bảo em rể anh gây sức ép ít thôi, đây không phải là Hồng Kông, là đại lục. Đừng để nhà Phương gia của anh bị người ta chơi, cái được không bù được cái mất.

Tống Hạo Thiên hít vào, nhìn ánh sáng mặt trời lúc tinh mơ:

- Mặt trời này vừa nhô lên, nếu như cứ lặn như thế này, chẳng phải là rất đáng tiếc hay sao!

Phương Tấn Bằng nghiêm mặt, nói thật, gã cực kì ghét dáng vẻ của Tống Hạo Thiên, quá tự đắc. Vừa rồi em rể mà Tống Hạo Thiên ấm chỉ, chính là viễn cảnh công ty của Chu Vận. Em họ mà thôi. Chu Vận đã chuẩn bị đầu tư ở đại lục, trước mắt mấy dự ánh đang được đàm phán.

Lúc này Phương Tấn Bằng, trông giống như một du khách, cả ngày du sơn ngoạn thủy ở Hồ Nam, vô cùng nhàn nhã.

Tống Hạo Thiên gảy tàn thuốc, thản nhiên nói:

- Rất không may, những tên được gọi là cao thủ mấy hôm đó, toàn quân đã bị giết trong một đêm, anh có thể giải thích là vì sao không?

Phương Tấn Bằng ngẩng đầu lên, nhìn thành phố dưới chân núi Lộc sơn, không giận mà vui vẻ:

- Đây chẳng phải đã trúng sự mong đợi của anh sao? Ít nhất có thể thấy, sau lưng gã tồn tại mấy tên rất mạnh. Điểm này, có thể chứng minh được dã tâm của gã.

Lần trước Phương Tấn Bằng tìm mấy tên hacker máy tính, trong vòng một đêm, đã bị người ta đá xuống, phế đi hai tay. Những người này đều là Phương Tấn Bằng thuê để tấn công Trương Nhất Phàm trên mạng, đem tư liệu hồ sơ của Trương Nhất Phàm, công bố hết lên mạng, sau đó lại tìm một vài người tạo tin đồn, gây áp lực cho Trương Nhất Phàm, những người này vốn dĩ đều là nhưng cao thủ internet rất lợi hại, có thể giấu đi ip thực sự, bọn chúng giả mạo thành cáo lọa, đạt được những mục đích không thể nói cho những người khác, không ngờ vẫn bị người ta điều tra ra, và đã tìm thấy bọn họ rất nhanh, trong vòng một đêm mấy người này đều bị phế.

Chuyện này làm đến mức quỷ không biết thần không hay, Phương Tấn Bằng bỗng dưng phát hiện, Trương Nhất Phàm hóa ra có thực lực khủng bố. Vận động huyện quyên góp đầu cơ, không đạt được hiệu quả mà bọn họ tính, nhưng mà đã để bọn họ phát hiện ra thực lực của Trương Nhất Phàm.

Phương Tấn Bằng bắt đầu nghi ngờ, có phải Trương Nhất Phàm đã xây dựng một lực lượng thần bí, trước mắt còn chưa có bằng chứng thực tế để nhứng minh, nhưng gã tin rằng, sẽ có kết quả ngay thôi.

Lúc Hai người đang ở trên đỉnh núi, bàn luận về chuyện này, tình thành dưới chân núi, đã lặng lẽ rải ra một cái lưới lớn.