Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1203: Triệt phá đường dây ma tuý




Một mạng lưới buôn bán ma túy rộng lớn khiến người ta không thể tin nổi, được bộ Công an toàn lực phối hợp với cảnh sát ở mọi nơi chủ động xuất kích và bị triệt phá tan tành. Lần triệt phá đường dây buôn bán ma túy này đã phá kỷ lục trong lịch sử của Trung Quốc, đồng thời kết quả này cũng tạo ra rất nhiều điều vui buồn lẫn lộn cho các nhân vật anh hùng.

Bởi vì lần mạo hiểm này Dương Mễ đã được có tên trong danh sách những cá nhân tiên tiến. Nếu không phải cô phát hiện bí mật này thì không thể vạch trần và có kết quả nhanh như vậy. Cho nên cô trở thành phóng viên xinh đẹp đứng đầu về việc triệt phá thuốc phiện.

Cũng bởi vì lần triệt phá đường dây thuốc phiện này Đường Vũ đã trở thành anh hùng chống ma túy nổi tiếng nhất tỉnh Tương, đến báo cáo liên tục ở các Hội nghị lớn nhỏ, nghi lễ trao giải, một thời đã có được vô số danh tiếng, lấy giải thưởng đến nỗi hai tay như nhũn ra.

Đường Vũ thầm kín nói, mình mặc kệ, chuyện xuất đầu lộ diện lần này hay là giao cho Liễu Hải đi làm. Đây không phải là phúc thì là tội. Vài người cười cậu ta thân đang trong phúc mà không biết phúc, còn bày đặc khoe đuôi ra.

Buổi gặp gỡ riêng tư này đương nhiên là để chúc mừng Đường Vũ đã đạt được thành quả này.

Đường Vũ đứng lên, vócdáng cao to khiến cho người ta cảm thấy rất ngưỡng mộ.

Anhta quơ quơ đầu:

- Mọi người đúng là không thể hiểu được nỗi đaukhổ của tôi, mỗi lần tham gia buổi lễ như thế này lại phải lặp lại những lời đã nói,, nói thì cũng vậy, làm cũng như thế, đầu lưỡi của tôi sắp bị rát hết rồi, cổ họng cũng đều khản cả, khi nhìn những học sinh ở dưới đài, đang cung kính nhìn tôi với những ánh mắt giống nhau, tôi nói với chính mình nhất định phải kiên trì, kiên trì trở thành anh hùng trong lòng bọn chúng, phải làm đầy đủ để làm một tấm gương cho bọn nhỏ. Tôi không thể để cho họ thất vọng! Ôi ---

Đang nói thì Trương Nhất Phàm đến,

- Người nào đang kêu đaukhổ thế?

Vài người cùng nhau đứng dậy,

- Chủ tịch tỉnh Trương!

Trương Nhất Phàm phất tay ra hiệu mọi người ngồi xuống.

Đang ngồi đều là những người thuộc thế hệ vớiTrương Nhất Phàm, Đường Vũ, Liễu Hải, Diệp Á Bình, Hồ Lôi, Tần Xuyên,.. Lần này Lý Trị Quốc và Uông Viễn Dương không có tới, Lý Trị Quốc chưa kịp tâm sự những sám hối của mình, thật ra y đã tới thành phố rồi nhưng không có mặt mũi gặp Trương Nhất Phàm. Đang cân nhắc đợi đến tối, còn vợ của y đã đến xin lỗi Trương Nhất Phàm.

Uông Viễn Dương còn đang đi công tác, đương nhiên vẫn còn khúc mắc với Dương Mễ, trong lòng anh ta đang rất rối loạn, Đường Vũ nói với anh ta không nên đi. Muốn làm rõ ràng chuyện tình cảm cũng không cần phải huyên náo một phen chứ.

Trong phòng riêng khoảng chừng mười người, Hồ Lôi vẫn tính tình đó, gã liền hét lên:

- Lần này mọi người chơi lớn cố tình không gọi tôi vào cuộc, thật là không cam tâm, rốt cuộc thằng nhóc thối Phương Tấn Bằng đã chết, coi như là một trận ác khí của tôi đã được thở ra.

Lần này chuyện buôn thuốc phiện được đăng trên mạng đã làm liên luỵ đến rất nhiều thế lực ở Phương gia. Trong đó cũng có nhiều quan lớn đã bảo vệ cho kẻ buôn ma tuý, hoặc bật đèn xanh mà bị liên lụy. Sau lưng Phương Tấn Bằng không ngờ có một cái hố to được giấu kín, cái hố này đã làm gián đoạn con đường buôn bán ma túy của họ, có thể nói nghiệp chướng nặng nề, trời đất không dung.

Hơn nữa mạng lưới ma tuý này đã tồn tại rất nhiều năm, từ quy mô trở thành lớn, từ hẹp biến thành rộng. Cuối cùng hình thành một mạng lưới lan rộng khắp cả nước. Lần này công tác phòng chống ma tuý ở tỉnh Tương đã có hiệu quả một cách vượt bậc.

Bởi vậy tỉnh Tương mới xuất hiện một nhân vật anh hùng như Đường Vũ. Muốn trở thành một anh hùng cần thiên thời, địa lợi, nhân hoà, tuy rằng Liễu Hải trả giá rất lớn, thế nhưng người ta không trong phạm vi cai quản của y, có công lao động cũng là của người ta.

Còn Phương gia đã phải trả một cái giáquá đắt, ông cụ Phương nghe được chuyện này tức đến nỗi hộc máu mất mạng, Phương Cảnh Văn cũng bởi vì chuyện của đứa con nên đã bị liên luỵ, Phương gia từ trên xuống dưới đều lâm vào tình trạng khủng hoảng, ai ai cũng cảm thấy bất an.

Uỷ ban Kỷ luật Trung ương lập tức triển khai thẩm tra đối với những người trong gia tộc họ Phương, trong lần thẩm tra này có rất nhiều quan lớn nổi tiếng, có bản ghi chép ghi nhận việc tham ô nhận hối lộ, Thủ tướng Chính phủ hạ lệnh tiến hành lập tức bắt giam những quan đó!

Gia tộc họ Phương, một trong bốn đại gia tộc lớn ở thành phố, từ này về sau đã bị suy sụp không thể gượng dậy.

Tuy rằng Lý Thiên Trụ tạm thời giam lỏng đám người Trương Nhất Phàm, Lý Hồng, Tống Hạo Thiên, Thẩm Hoành Quốc, thật ra Trương Nhất Phàm luôn luôn giúp đỡ đằng sau tổ chức Tia Chớp, đã có rất nhiều cống hiến trong lần dẹp yên mạng lưới ma tuý này.

Hôm nay tụ tập trên bàn rất náo nhiệt, không khí khá sôi nổi, Trương Nhất Phàm nói ra một tin tức, thời gian tới Đường Vũ và Diệp Á Bình sẽ được đề bạt lên thành phố để nhậm chức. Công việc cụ thể còn chưa được công bố.

Diệp Á Bình có chút ngạc nhiên khi nghe được tin này,

- Sao lại là tôi?

Trương Nhất Phàm mỉm cười nói:

- Bí thư Lý sớm có quyết định này trong những lần trước đó, chẳng qua lần này vừa đúng lúc có một cơ hội. Thật ra thằng nhóc Đường Vũ này chỉ là chó ngáp phải ruồi, nếu không phải có đủ khoẻ mạnh để tự tạo tương lai, chỉ sợ lần này không tới phiên cậu ta!

Đường Vũ liền oai miệng cười ha ha,

- Đó là, đó là --- đây, chúng ta vì anh Phàm làm một ly, chúng ta dưới sự lãnh đạo của anh Phàm, một ngôi sao may mắn chiếu mệnh!

Vài người bật cười ha hả, Trương Nhất Phàm nghe vậy làm nói:

- Cậu làm vậy chính là phạm sai lầm.

Ngay lập tức Đường Vũ cười nói:

- Đúng, đúng, dưới sự lãnh đạo của Đảng, dưới sự lãnh đạo của Đảng.

Mọi người uống rượu vào, Trương Nhất Phàm nói với hai người:

- Tới thành phố thì mọi người đều là quan lớn, thành phố không giống với địa phương, đều là tai mắt của bí thư Lý, mọi người hãy nhớ kỹ bí thư Lý là một người có lòng.

Ở điểm này hai người rất hiểu nên gật gật đầu. Lúc trước ba của Diệp Á Bình vì đùa quá trớn nói Diệp gia họ có lẽ không thể nào có được chức Phó chủ tịch Tỉnh, bây giờ Diệp Á Bình được đề cử đến Tỉnh, trở thành quan lớn. Với tuổi đời như vậy của Diệp Á Bình, tiếp tục thăng tiến nữa không phải là không có khả năng.

Sau bữa cơm, Trương Tuyết Phong chở ông chủ về nhà thì thấy vợ chồng Lý Trị Quốc đang đứng chờ trước cửa.

Xe của Trương Nhất Phàmđi thẳng tới, Lý Trị Quốc đẩy đẩy Dương Bích Kiều,

- Đi thôi, thất thần gì nữa hả?

Lúc này Dương Bích Kiều mới có chút lo lắng nói:

- Trị Quốc, em sợ!

- Sợ ---

Vốn tính tình Lý Trị Quốc thô bạo, nhưng nói đến cửa miệng thì cố gắng nuốt vào. Sửa lời nói:

- Bây giờ sợ thì làm được gì? Dũng khí lúc đó ở đâu? Làm việc không dùng đầu óc, sớm hay muộn gì cô cũng hại chết tôi!

Dương Bích Kiều không còn dũng khí ngày đó, sợ hãi rụt rè nhìn chồng mình một cách đáng thương. Lý Trị Quốc rất tức giận, trên tay cầm quà tặng đi vào tiểu khu.

Đối với Lý Trị Quốc mà nói đây là một cơ hội lớn để giải quyết, nếu lần này Trương Nhất Phàm thật sự coi trọng y thì cán bộ cấp Cục sẽ vào tay y. Cái này vẫn chưa biết, sợ là sợ ở điểm tường đổ mà mọi người còn đẩy thêm, bị chết mà không hiểu nguyên nhân.

Phương gia sẽ ra sao? Một thế lực lớn như vậy trong một sớm một chiều đã hoàn toàn sụp đổ. Trong mắt những người này Lý Trị Quốc chẳng là cái gì cả! Thế lực Trương gia như mặt trời giữa trưa, con đường làm quan của Trương Nhất Phàm hẳn là thuận buồm xuôi gió, y không ngờ bởi vì vợ mình nhất thời kích động đã huỷ đi nửa đời hạnh phúc của mình.

Trương Nhất Phàm xuống xe, lúc đang chuẩn bị bước vào thang máy, Lý Trị Quốc chán nản kéo Dương Bích Kiều, cầm theo quà tặng bước vào,

- Chủ tịch tỉnh Trương!

Khi ở trên xe Trương Nhất Phàm không nhìn thấy hai người, nghe được tiếng gọi liền quay lại,

- Trị Quốc hai người ở đây làm gì?

Lý Trị Quốc ngại ngùng cười,

- Chủ tịch tỉnh Trương chúng tôi đến thăm anh.

Nói xong y đầy Dương Bích Kiều, trước kia Dương Bích Kiều rất cảm kích Trương Nhất Phàm nhưng bởi vì chuyện của Dương Mễ, cô đã đổ oan cho Trương Nhất Phàm cho nên hơi ngượng ngùng.

Trương Nhất Phàm nhìn bộ dạng của hai người trong lòng đã hiểu được bảy tám phần, thật ra chuyện này cũng không có gì chỉ có điều Lý Trị Quốc biết được tin tức của Dương Mễ mà không báo cho Đường Vũ kịp thời, đây chính là điểm y không đúng.

Hắn biết Lý Trị Quốc đang bị u mê, trong thời điểm mấu chốt lại không thông báo chuyện lớn như vậy. Đương nhiên vào lúc này hắn sẽ không đụng đến Lý Trị Quốc, không sợ anh ta thiếu chút nữa làm hỏng đại sự. Muốn đụng anh ta lúc nào chẳng được.

Trương Nhất Phàm gật gật đầu,

- Vậy lên lầu nói đi!

Trước kia Lý Trị Quốc từng đến nhà của Trương Nhất Phàm, còn Dương Bích Kiều là lần đầu tiên, thấy căn hộ của Chủ tịch tỉnh Trương Dương Bích Kiều âm thầm lè lưỡi. Không biết đi theo Lý Trị Quốc thì bao giờ mới có thể ở căn nhà như vậy.

Phụ nữ mà, trong lòng nghĩ thầm chuyện này mà quên mất chính sự. Lần này Lý Trị Quốc đến đây không giống với lần trước, trong lòng luôn bất an không yên, thấy vợ mình hơi ngơ ngẩn y liền đẩy vài cái, Dương Bích Kiều phản ứng lại muốn mở miệng xin lỗi nhưng không biết nên nói thế nào.

Trương Nhất Phàm cũng rất thoải mái nói:

- Hai người ngồi đi!

Dương Bích Kiều liền hiểu được, lập tức chạy tới rót nước. Trương Nhất Phàm nhìn Lý Trị Quốc,

- Sao tối qua không đến?

Lý Trị Quốc đỏ mặt,

- Chủ tịch tỉnh Trương, hôm nay tôi và Bích Kiều đến đây là muốn xin lỗi anh, tính tình của Bích Kiều là hay nói lung tung những chuyện không rõ ràng.

Trương Nhất Phàm còn chưa biết họ đang coi mình là tình nhân của Dương Mễ, nếu hắn biết họ nghĩ như thế thì không biết sẽ ra sao. Nhưng lần trước Dương Bích Kiều giống như một người tâm thần, cầm điện thoại lên liền gọi trực tiếp tên mình, hắn suy nghĩ kỹ chắc là có chuyện hiểu lầm gì đây, nhưng không nghĩ mình đang bị người ta nghĩ xấu. Hơn nữa chuyện Dương Mễ mang thai hắn cũng không biết.

Nghe Lý Trị Quốc nói hắn cũng không có hỏi, chỉ nói:

- Đây không phải là chuyện giải quyết không được, cũng không nên nói nữa.

Hắn nhìn Dương Bích Kiều,

- Dương Mễ sao rồi?

Dương Bích Kiều nghĩ thầm, Chủ tịch tỉnh Trương đúng là rộng lượng, cho dù làm quan lớn không ngờ lại không để chuyện này trong lòng, xem ra mình đã trách lầm hắn. Lại nghe được Trương Nhất Phàm hỏi thăm Dương Mễ cô có chút cảm kích,

- Mễ nhi khôi phục rất nhanh, chắc khoảng nửa tháng nữa sẽ xuất viện.

Trương Nhất Phàm nói:

- Trị Quốc, Dương Mễ tuy là em dì của anh nhưng anh cũng nên quan tâm nhiều chút. Chuyện công tác nói cô ấy không cần lo lắng, tôi sẽ đến thăm toà soạn báo, nên tịnh dưỡng nhiều vàođối với cô ấy là một chuyện tốt.

Lý Trị Quốc nào dám nói gì, nhắc đến Dương Mễ y liền chột dạ. Chỉ biết nói là phải, phải..

Trương Nhất Phàm nhìn cặp vợ chồng này,

- Tuổi Dương Mễ cũng không nhỏ, chuyện kia thì sao? À, Quan Hán Văn cũng không tệ, là một người đàn ông tốt, chúng tôi đã có giao kèo, tôi cảm thấy hai người nên quan tâm nhiều chuyện tình cảm của cô ấy.

Lúc này Dương Bích Kiều mới hoàn toàn tin rằng Dương Mễ và Trương Nhất Phàm không có chuyện gì, nếu không có người đàn ông nào có lòng độ lượng như thế? Sau khi nghĩ thông suốt cô liền cung kính rót ly trà cho Trương Nhất Phàm,

- Chủ tịch tỉnh Trương cảm ơn anh đã quan tâm đến Mễ nhi, tôi thay cô ấy cám ơn anh!

Nói xong Dương Bích Kiều còn cung kính cúi chào.