Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 258: Muốn ngươi không được chết tử tế




Mấy ngày nay Thư Á Quân một mặt rất thoái mái nhưng mặt khác lại rất buồn phiền.

Người con gái tên Lưu Hiểu Hiên kia không ngờ lại không nể mặt ông ta. Đường đường một Chủ tịch thành phố để ý tới cô ta vậy mà mà kiêu kỳ. Còn không tin gã có thể trị cô! Trong lòng Thư Á Quân đang nghĩ làm sao để xử lý loại người ngoan cố không chịu nghe lời như Lưu Hiểu Hiên.

Có điều tiểu Diệp cũng không tồi: ngọt ngào, biết chiều lòng người, nhiều khi còn biết nũng nịu. Khi ở cạnh tiểu Diệp, Thư Á Quân có cảm giác mình đàn ông. Chỉ có điều, mọi đàn ông đều có một bệnh chung đó là: thứ mà mình không đạt được thì lại lại thứ tuyệt nhất. Bởi vậy trong lòng gã luôn có cảm giác tiếc nuối.

Qua sự không ngừng nỗ lực và tích cực quan hệ xã hội của Giám đốc đài truyền hình Chúc cuối cùng cũng đã cân đối được khoản tiền xây dựng đài truyền hình. Tuy nhiên, bù lại lại đưa Tiểu Diệp tới.

Tiểu Diệp là một hạt giống tốt, mới 23 tuổi phối hợp khá ăn ý. Vốn Giám đốc đài truyền hình Chúc cũng muốn giữ lại bên mình nhưng đành cắn răng để cô ta ra đi để cung kính lãnh đạo! Xem như mình không có phúc thu nhận người con gái như vậy.

Giám đốc đài truyền hình Chúc lăn lộn bao nhiêu năm nay ở thành phố Đông Lâm, đương nhiên hiểu rằng vợ của Chủ tịch thành phố Thư là một mẫu Dạ Xoa. Hơn nữa, Thư Á Quân cũng rất sợ bà ấy. Còn vì sao thì mọi người cũng có thể đoán ra.

Thư Á Quân sợ vợ như vậy cũng bởi bà ta cũng có quan hệ rộng nhất định, mà gã thì lại dựa vào những mối quan hệ đó mà có được thành tựu như ngày hôm nay. Bởi vậy, cuộc sống của loại đàn ông như gã định sẵn sẽ là một bi kịch. Thư Á Quân vẫn luôn là một người cố chấp, tham danh vọng.

Tất cả những gì mà Thư Á Quân có được ngày hôm nay cũng đều là do có sự giúp đỡ của vợ gã.

Nhưng cũng vì vậy mà Thư Á Quân ngày hôm nay gặp phải xui xẻo: vừa hẹn được Tiểu Diệp. Hai người đặt phòng ở Khách sạn, sau khi vào cửa phòng bất đắc dĩ ôm nhau.

Thư Á Quân khá thẳng thắn khi làm việc này. Không cần quá mĩ miều, gã không thích vòng vo, trước đó cũng không cần giở trò gì trước. Bởi vậy, mỗi lần đều ra roi thúc ngựa, vào thẳng chủ đề.

Nhưng không lường trước rằng trong lúc hưng phấn đang lên cao thì điện thoại ở đầu giường kêu lên. Thư Á Quân vốn không muốn nghe nhưng đột nhiên nhìn ra số điện của đó là của người mà cả đời này gã căm giận nhưng cũng là số điện thoại của người gã không thể không nghe.

Cọp cái !

Nghĩ đến cái mặt to bành cùng với thân hình như thùng phi di động của con cọp cái đang ở nhà. Thư Á Quân chẳng còn hứng thú nào nữa. Bò khỏi người Tiểu Diệp với lấy điện thoại alo một câu:

- Có chuyện gì vậy? Anh đang họp!

Cọp cái lại nói:

- Họp? Tôi chưa thấy ai mà lại cởi hết quần áo nằm trong chăn để họp. Thư Á Quân, tôi nói cho anh biết đừng có quá đáng, nhanh chóng vác xác về đây cho tôi!

Cọp cái hung hăng dập máy để lại cho Thư Á Quân nỗi hoang mang, lo sợ! Thư Á Quân có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng việc của mình và Tiểu Diệp bị mụ ta phát hiện sớm như vậy. Từ nay về sau, cũng không biết mụ ta sẽ làm nên những chuyện gì.

Nhắc đến con cọp cái đó trong nhà Thư Á Quân ngoại trừ buồn nôn còn có phần khiếp sợ. Không còn cách nào khác, những ngày tháng kinh khủng đã đến rồi, không thể tránh được nữa.

Để qua mấy ngày nữa, kế hoạch của gã thành công rồi. Con cọp đó sẽ không thể khống chế được gã nữa. Thư Á Quân bò dậy, không nói một lời mặc quần áo và dời khỏi khách sạn. Vu vơ nói với Tiểu Diệp đang nằm dài trên giường một câu:

- Anh đi một chút rồi sẽ trở lại!

Đã bị con cọp cái đó phát hiện mà còn có thể quay lại? Thư Á Quân nói như vậy cũng chỉ để giữ thể diện. Thật không ngờ chỉ vì câu nói vu vơ đó mà cả đời này phải ôm nỗi đau cả đời!

Tiểu Diệp vâng một tiếng, rồi đắp chăn nằm tiếp trên giường nhìn Thư Á Quân dời đi. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn không hiểu Chủ tịch Thư hôm nay làm sao? Lẽ nào chuyện của hai người đã bị vợ gã phát hiện ra? Tiểu Diệp tự nhiên không nghĩ ra vợ của Thư Á Quân là thần thánh phương nào. Nghe nói những người phụ nữ từng tiếp xúc với vợ của Thư Á Quân đều có chung một suy nghĩ: không ngờ trên đời này còn tồn tại một người phụ nữ khổ sở như vậy? So sánh với bà ta, mình hạnh phúc hơn nhiều.

Con gái bẩm sinh hay mộng mơ. Tiểu Diệp cũng có lúc như vậy, Thư Á Quân tuy đã hơn ba mươi, nhưng vẫn thuộc loại trẻ trong chốn quan trường, sinh lực dồi dào. Chỉ cần theo gã, có việc gì mà không thành?

Tuy rằng lúc Giám đốc đài truyền hình Chúc kể về Thư Á Quân, cô ta có ấn tượng không tốt lắm. Nhưng sau khi gặp được Thư Á Quân thì Tiểu Diệp không còn nghĩ như vậy nữa. Nói sao thì Thư Á Quân vẫn là một người đàn ông đẹp trai, phong độ.

Đang nhớ đến những hồi ức đẹp đẽ về Thư Á Quân thì đột nhiên cửa phòng bị mở tung.

Hai người đàn ông với bộ mặt đằng đằng sát khí xông vào, Tiểu Diệp liền kéo chăn che trước ngực. Một người đàn ông trong số đó khóa trái cửa lại, hai người đàn ông với nụ cười man rợ bước tới gần Tiểu Diệp.

- Các anh là ai? Các anh muốn làm gì ở tôi?

- Chúng tao là ai không quan trọng. Quan trọng là hôm nay sẽ làm cho mày nhớ mãi không quên. Sau này đừng có tùy tiện đụng đến chồng người khác.

Người phía trước râu quai nón, hơn béo một chút rút con dao găm từ trong quần ra, ánh dao sáng loáng trông rất đáng sợ.

Người gầy còn lại khoanh hai tay trước ngực, nhìn bộ dạng hoảng sợ của Tiểu Diệp cười khanh khách.

Tên râu quai nón tiến lên phía trước đưa tay ra lật tung chăn tấm chăn đang phủ trên người Tiểu Diệp. Trong căn phòng lập tức hiện ra cảnh xuân đại tiết. Trước mặt hai người đàn ông, Tiểu Diệp không có một mảnh vải che thân. Tên gầy dí mắt vào nhìn Tiểu Diệp: oa thân hình thật chuẩn. Đúng là một cô gái đẹp.

Tên râu quai nón không thương tiếc một tay cầm dao, tay kia túm tóc Tiểu Diệp.

- A

Tiểu Diệp hoảng sợ kêu to, lập tức tên râu quai nón cho cô một cái tát.

- Không được kêu, nếu không bố cho mày một dao hết đời luôn!

Tiểu Diệp bị dọa đến co quắp người lại, nhìn con dao sáng loáng trong tay gã. Lập tức ngay cả thở mạnh Tiểu Diệp cũng không dám.

Tên râu quai nón múa may con dao găm trong tay nói:

- Hôm nay chỉ là cảnh cáo cô, nếu lần sau còn lặp lại thì cô chỉ còn con đường chết thôi!

Tên râu quai nón dùng dao vạch vài đường vào không khí dường như muốn làm hỏng khuôn mặt như hoa như ngọc kia. Tên gầy bên cạnh đột nhiên kêu lên một tiếng:

- Đợi đã anh râu, người phụ nữ đẹp như vậy mà không chơi thì thật đáng tiếc.

Sau đó, gã cười hì hì lao về phía Tiểu Diệp.

- A, đừng mà!

Tiểu Diệp thấy tên gầy muốn làm chuyện đó với mình liền hoảng sợ giãy dụa đứng lên. Nhưng một cô gái yếu đuối sao có thể chống cự nổi với hai người đàn ông? Tên gầy lật đôi bàn tay của cô ra, nhanh chóng cởi quần đẩy cô nằm xuống giường và nhào tới.

...

Trong phòng vọng ra từng cơn, từng cơn kêu gào thảm thiết của Tiểu Diệp cộng hưởng với tiếng cười sảng khoái của hai tên kia. Xong việc tên râu quai nón áp sát dao lên mặt Tiểu Diệp để lại hai vết gạch chéo.

Máu tươi tung tóe khắp nơi. Trong phòng chỉ còn những tiếng gào thét tuyện vọng.

Thư Á Quân về đến nhà, tự mở cửa vào nhà. Cọp cái đang ngồi nguyên vị trong nhà, gọt táo ăn.

Thấy Thư Á Quân vào, con cọp cái liền bỏ quả táo đang cầm trên tay xuống, chĩa con dao về phía chồng mình quát:

- Thư Á Quân, làm người đừng có quá quắt quá. Anh có được ngày hôm nay là nhờ vào sự giúp đỡ của ai? Anh ở ngoài chơi bời tôi cũng mắt nhắm mắt mở, nhưng bao gái thì không được! Anh coi Phương Mĩ Lệ tôi là gì?

Cọp cái đứng lên, với một thân hình béo ục ịch, những cục thịt trên người dường như cũng kích động theo bà ta. Cứ mỗi lần giận Thư Á Quân thì những cục thịt trên người bà ta lại lúc lắc.

- Phương Mĩ Lệ tôi có chỗ nào không xứng với anh? Anh vốn là một thằng nghèo kiết xác từ quê lên, dựa vào ai mà anh có thể leo được lên vị trí như ngày hôm nay?

- Nói cho anh biết, có thể gặp được người phụ nữ khoan dung, độ lượng như tôi là phúc tám đời nhà anh. Có dịp không cấm anh đi chơi, vậy mà anh vẫn còn chơi bời, đem tiền đi bao gái, anh đúng là không ra gì!

Phương Mĩ Lệ xoa xoa lưng

- Tôi sẽ không bỏ qua cho con điếm đó đâu! Hứ.

Phương Mĩ lệ hung hăng cắm phụp con dao gọt hoa quả xuống bàn.

Nghe Phương Mĩ Lệ nói vậy, Thư Á Quân lập tức căng thẳng đứng dậy.

- Em muốn làm gì? Đừng có làm bậy.

- Giờ thì đã muộn rồi! Tôi không vạch mặt kẻ thông dâm như anh ngay trên giường thì đã là giữ thể diện cho anh lắm rồi. Thư Á Quân, những thứ hôm nay anh có là do nhà họ Phương chúng tôi cho anh. Anh nghĩ cho kỹ! Sau này mà còn để xảy ra chuyện như thế này thì đừng trách tôi không cảnh cáo trước!

Phương Mĩ Lệ lại đặt đụn thịt xuống ngồi lún một hố sâu dưới ghế sô pha.

Thư Á Quân nghe những lời uy hiếp vừa rồi tâm trạng trở lên hoang mang.

- Cô đã làm gì Tiểu Diệp? Cô dừng có làm bậy, cô ấy chẳng qua chỉ là một người con gái non nớt, đừng làm hại cô ấy.

- Hứ, vẫn còn một câu Tiểu Diệp hai câu Tiểu Diệp thân mật quá nhỉ? Anh càng như vậy, tôi càng không thể buông tha cho cô ta! Phương Mĩ Lệ mặt hầm hầm sát khí. Trên mặt một lớp phấn dày đặc nổi lên.

Lúc này, điện thoại của Phương Mĩ Lệ kêu lên. Bàn tay to bành của cô ta cầm lấy điện thoại, trong phút chốc chiếc điện thoại đã được nằm ngọn trong lòng bàn tay khổng lồ của cô ta. Chỉ còn nghe được cô ta nói: a lô. Người bên kia điện thoại nói gì đó rồi Phương Mĩ Lệ liền trả lời một câu:

- Tôi biết rồi.

Thư Á Quân có cảm giác không ổn, liền đứng đậy nhang chóng tới khách sạn. Thủ đoạn của Phương Mĩ Lệ rất tàn độc. Năm năm trước Thư Á Quân từng được chứng kiến.

Khi đó Thư Á Quân vừa mới được điều đến Thành phố Đông Lâm. Phương Mĩ lệ không cùng đi. Khi đó, Thư Á Quân có quan hệ với một người phụ nữ khác. Sự việc xảy ra không lâu thì đã bị Phương Mĩ Lệ phát hiện. Người phụ nữ kia đã bị Phương Mĩ Lệ đánh cho tàn phế, hơn nữa còn là đánh trước mặt Thư Á Quân.

Từ lần đó về sau, Phương Mĩ Lệ liền ở lại Thành phố Đông Lâm, không dời gã một bước.

Nhiều năm sau, mỗi khi nhớ lại chuyện đó Thư Á Quân lại thấy rùng mình.

Nghe giọng điệu của cô ta, Tiểu Diệp chắc đã gặp chuyện gì không hay.

Nhưng khi gã chuẩn bị đến khách sạn, Phương Mĩ Lệ lại gào lên:

- Đứng lại, hôm nay nếu anh dám bước qua cánh cổng này thì hãy đi với hai bàn tay trắng! Sau này anh sẽ không còn là con rể nhà họ Phương nữa!

- Ha ha....con rể nhà họ Phương, tôi thì có là gì? Tôi chẳng qua cũng chỉ là một con chó trong nhà họ Phương các người. Không, đến chó cũng không bằng!

Thư Á Quân cười đau đớn.

Sau khi cười Thư Á Quân đóng sập cửa đi ra.

Khi gã tới khách sạn. Trong phòng đã biến thành một mớ hỗn độn, máu loang lổ trên sàn nhà, còn có một đống uế. Thư Á Quân trong lòng hỗn loạn vô cùng, nhìn thấy những vết máu còn đọng trên sàn nhà kia, gã kìm nén sự phẫn nộ trong lòng, nặng nề nắm chặt tay đấm lên tường.

Một nhân viên phục vụ chạy vào, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, kinh ngạc đứng ngây ra. Thư Á Quân vội vàng dời khỏi khách sạn, điên cuồng lái xe khắp thành phố.

Phương Mĩ Lệ rốt cuộc đã làm gì Tiểu Diệp? Đây là câu trả lời mà Thư Á Quân muốn biết nhất. Lượn vài vòng trong thành phố, tại một con đường tối đen bỗng nhìn thấy một bóng người thất tha thất thiểu. Thư Á Quân dừng xe lại, chạy như điên đến chỗ người đó.

- Tiểu Diệp, Tiểu Diệp!

Quả đúng là Tiểu Diệp, chỉ có điều trên khôn mặt vốn xinh đẹp của Tiểu Diệp giờ đã bị người ta dùng dao găm vạch chéo hai vết. gương mặt xinh đẹp của cô đã bị hủy hoại!

- Phương Mĩ Lệ! Tôi phải giết cô.

Thư Á Quân tuyệt vọng thét lên.

Ngay khi Thư Á Quân đuổi tới chỗ của Tiểu Diệp thì người cô mềm nhũn, ngã xuống. Thư Á Quân nhanh chóng ôm lấy Tiểu Diệp, đưa cô lên xe và chở cô tới bệnh viện. Nhưng khi gần tới bệnh viện gã đột nhiên dừng xe lại.

Suy nghĩ một chút rồi gọi một cú điện thoại.

- Lập tức qua đây - đối diện Bệnh viện nhân nhân thành phố. Anh ở đây đợi chú!

Nói chuyện điện thoại xong Thư Á Quân nhìn Tiểu Diệp đang nằm ở hàng ghế phía sau. Gã bứt tóc mình gào lên đau khổ.

Không lâu sau, một chiếc xe Honda màu đen được lái tới. Một thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi đến trước xe của Thư Á Quân hỏi:

- Anh, có chuyện gì vậy?

Thư Á Quân chỉ xuống hàng ghế phía sau nơi Tiểu Diệp đang nằm hôn mê bất tỉnh.

- Đưa cô ấy vào bệnh viện.

Sau đó gã rút hai mươi nghìn tệ ra và nói:

- Sau khi vào bệnh viện, hãy đưa số tiền này cho cô ấy!

Người thanh niên trẻ gật đầu, cầm lấy tiền rồi bế Tiểu Diệp sang xe của mình sau đó lái xe đi khỏi.

Thư Á Quân ngồi trong xe lặng lẽ đưa mắt nhìn em họ lái xe đưa Tiểu Diệp vào bệnh viện. Gã cố móc bao thuốc trong túi ra hút thuốc! Trong đầu tràn ngập hình ảnh thê lương của Tiểu Diệp và bộ dạng ghê tớm của con cọp cái.

Đôi mắt của Thư Á Quân ánh lên ánh mắt độc ác. Phương Mĩ Lệ! Tôi sẽ làm cho cô không thể chết tử tế!