Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 277: Bí mật động trời




Sinh nhật của chú Đổng tổ chức cũng khá là khiêm tốn, những lần sinh nhật trước đây, chỉ gọi mấy người bạn thân tín đến. Đương nhiên, người tặng quà cho ông ấy cũng không phải là ít, nhưng ông ấy chẳng muốn tiếp đón nhiều người như vậy, người bình thường đến chỗ ông ấy ngồi một chút rồi cũng rời khỏi ngay.

Có thể ở lại cùng ông ta ăn một bữa cơm, đều là bạn tri kỷ. Ngày trước khi chủ tịch huyện Trương còn ở đây, bọn họ giống như anh em cùng nhau uống rượu đánh cờ, nhưng hiện nay chủ tịch huyện Trương đã chuyển về thủ đô, lần này cũng không đến được, ông ấy gọi điện thoại cho Trương Nhất Phàm, nếu hắn có thời gian thì cùng ngồi với nhạc phụ tương lai.

Nghe nói con gái và con rể tương lai muốn chúc mừng mình, chú Đổng liền từ chối tất cả các mối quan hệ không thân thiết, chuẩn bị cho sinh nhật năm nay cùng với Đổng Tiểu Phàm và Trương Nhất Phàm.

Đều đã là người một nhà, cũng không muốn bày vẽ làm gì, chú Đổng nói với hai người, hay là đến nhà ăn cơm cũng được.

Hai người Trương Nhất Phàm lấy ra quần áo đã mua, còn có một hòm rượu rất ư là đặc biệt do Hồ Lôi đưa đến, rượu này không biết tên là rượu gì, dù sao Trương Nhất Phàm và Đường Vũ sau khi uống được mấy lần, cảm thấy rượu này rất tuyệt. Vì thế liền đánh tiếng cho Hồ Lôi, xách một hòm mang đến.

Hồ Lôi nghe nói Trương Nhất Phàm cần một hòm, lúc đó anh ta liền giật mình.

- Cái gì? Cần một hòm cơ àh? Cậu đang làm cái quái gì thế? Nói cho cậu biết, rượu này, lão đây một năm cũng chỉ lấy được mấy hòm thôi.

Trương Nhất Phàm liền hỏi anh ta:

- Rượu này là rượu gì thế?

Hồ Lôi cười cười nói:

- Tớ đây cũng thật chẳng biết, nhưng mà rượu này chỉ dành cho đàn ông uống, tráng dương bổ thận, pha chế thuốc rất độc đáo. Nghe nói rượu này là do một người lạ trên núi pha chế ra, đối với nước suối và công thức pha chế đều có yêu cầu rất cao, vì vậy lão đây cũng đang chuẩn bị đóng bao, chuẩn bị đưa ra thị trường. Trước mắt, sản lượng rất ít!

Trương Nhất Phàm lại nói:

- Đừng lo, tớ cần gấp một hòm. Để mừng sinh nhật cho cha Tiểu Phàm.

Nghe nói là quà tặng sinh nhật cho Đổng Chính Quyền, Hồ Lôi chỉ biết thừa lệnh. Người ta lần đầu tiên mừng thọ cho cha vợ, đương nhiên phải kiếm cho được quà tặng độc đáo, nếu không cũng không đủ thành ý.

Vì thế chiều hôm đó Hồ Lôi liền mang đến cho hắn một hòm rượu đặc biệt.

Khi đến trước căn hộ của chú Đổng, gõ cửa bước vào, chú Đổng từ ghế So-fa đứng dậy mở cửa. Sau khi nhìn thấy hai người, mỉm cười nói:

- Các con vào đi!

- Cha…Sinh nhật vui vẻ!

Hai người nhất loạt kêu lên một tiếng, sau khi Trương Nhất Phàm bước vào nhà, thì nhìn thấy Liễu Mỹ Đình đang bận rộn trong nhà bếp. Thấy bóng dáng người phụ nữ này, Đổng Tiểu Phàm không được vui lắm, ngồi ở đằng kia làm ra vẻ mình là khách.

Thảo nào chú Đổng nói muốn ăn cơm ở nhà mình, thì ra là Liễu Mỹ Đình đang ở đây. Trương Nhất Phàm bỏ đồ đạc xuống, đi vào bếp chào hỏi:

- Dì Liễu, dì đang làm gì đấy! Cháu giúp dì nhé!

Nói xong, Trương Nhất Phàm liền đến giúp một tay, Liễu Mỹ Đình lập tức cản lại:

- Không cần, không cần, các cháu cứ ngồi ở phòng khách đi, mọi thứ xong xuôi hết rồi đây.

Cô ấy đẩy Trương Nhất Phàm ra ngoài, sau đó lại rót trà cho hai người. Đổng Tiểu Phàm ngồi đó, trên mặt không có biểu lộ gì. Trương Nhất Phàm biết cô nàng của mình không thấy thoải mái, liền nhẹ nhàng đẩy cô nàng một cái.

Con gái không được vui, Đổng Chính Quyền cũng khó mà nói được gì, chỉ vờ như không thấy. Mình và vợ trước ly hôn đã nhiều năm rồi, vất vả lắm mới tìm được người yêu hơn hai mươi năm trước, nhưng sự việc đã như vậy, bày ra trước mặt cô con gái yêu, khó tránh khỏi có chút xấu hổ.

Trương Nhất Phàm vì vậy mà xoa dịu bầu không khí, chỉ vào hòm rượu nói:

- Cha, rượu này bình thường ở ngoài không cung cấp, tối nay cha con ta làm vài ly nhé.

Đổng Chính Quyền trên mặt biểu dương tán đồng.

- Ừ!

Ông ấy ném gói thuốc ra, hai người ngồi trong phòng khách trò truyện rôm rả. Đổng Chính Quyền nhìn Trương Nhất Phàm, có ý chia sẽ chút ít thông tin:

- Nghe nói Thư Á Quân phát điên rồi?

Trương Nhất Phàm gật đầu thừa nhận:

- Cụ thể thế nào con cũng không rõ lắm, nghe nói có một cô gái bị hủy hoại dung nhan đã nhảy lầu trong phòng làm việc của ông ấy, sau đó ông ấy tự nhiên cũng phát điên luôn.

- Thư Á Quân điên rồi sao?

Đổng Tiểu Phàm đang xem ti vi đột nhiên lên tiếng hỏi. Cô nàng đã gặp qua Thư Á Quân, cái người đó rất hào hoa phong nhã, Thư Á Quân mặt mày sáng láng không ngờ lại phát điên rồi? Đổng Tiểu Phàm cảm thấy không thể tin nổi.

Đổng Chính Quyền cố ý lãng tránh, nhìn Trương Nhất Phàm một cái:

- Ở huyện Ngũ Dương nước đó khuấy có đủ đục không, là tác phẩm của con àh?

Trương Nhất Phàm cười cười ngầm thừa nhận.

Đổng Chính Quyền cười ha hả thành tiếng.

- Tiểu tử, con thật cừ, Phương Cảnh Văn có nằm mơ cũng không nghĩ đến điều này, không ngờ lại vác đá đập vào chân mình. Ông ta đúng thật là có một người con rể tốt.

Trương Nhất Phàm cười khiêm tốn nói:

- Chẳng qua là may mắn mà thôi.

Đổng Chính Quyền lại không nghĩ như vậy, ông ta cho rằng tiểu tử này cũng đủ oán hận, sở dĩ Thư Á Quân bị điên dường như cũng có liên quan ít nhiều đến Trương Nhất Phàm. Nếu Trương Nhất Phàm không khẩn trương như vậy, Thư Á Quân không thể chó cùng rứt giậu, tự đẩy mình vào ngõ cụt được.

Sau khi Trương Nhất Phàm giấu diếm thân phận để bước vào huyện Thông Thành, ông ta không lúc nào không tỏ ra quan tâm đến Trương Nhất Phàm. Đến lúc này vẫn còn giữ thái độ cảnh giác, bất cứ lúc nào cũng chú ý đến những biến động xung quanh cậu ta.

Thư Á Quân tuy đã phát điên, nhưng vị trí Chủ tịch thành phố này đang tạm thời còn trống, trước mắt cũng chưa có ý kiến gì. Mà Trương Nhất Phàm là phó chủ tịch huyện thường trực, tự nhiên sẽ tạm thời tiếp quản những công việc trong thành phố.

Phương Cảnh Văn cũng vừa mới nhậm chức, ông ta cũng muốn tạo ra một vài thành tích, được các phương diện chấp nhận, vì vậy sau khi ông ta gây ra vụ án tai nạn xe lần trước ở huyện Ngũ Dương, còn lên giọng tuyên bố, việc này nhất định phải điều tra rõ ràng.

Chỉ có điều ông ta tuyệt đối không ngờ rằng, nguyên nhân gây ra chuyện này, không ngờ là vì con rể của ông ta trong một lần lên giọng thị sát, những bộ máy lãnh đạo của huyện Ngũ Dương, vì muốn có ấn tượng tốt ở trước mặt Chủ tịch thành phố, vận dụng nhiều học sinh như vậy, cuối cùng dẫn đến vụ tai nạn này.

Hiện tại chức Chủ tịch thành phố Đông Lâm vẫn còn bỏ không ở đó, vẫn chưa có kết luận, Trương Nhất Phàm cũng đang suy đoán, dường như có khả năng có một Chủ tịch thành phố mới sẽ nhảy dù xuống. Nếu như mở cuộc họp Hội đồng nhân dân, thì bọn họ sớm sẽ có tin tức đưa đến.

Mà Đổng Chính Quyền cũng đã nhắc nhở hắn, trong thời gian này phải có biểu hiện tốt, bất luận trong nội bộ có sắp xếp như thế nào, bản thân hắn cũng phải chuẩn bị tốt mọi chuyện, để tránh đến lúc đó trở tay cũng không kịp, ầm ĩ ra ngoài người ta lại cười cho.

Hai người đang nói chuyện chính sự, Liễu Mỹ Đỉnh từ dưới bếp đi lên, gọi mọi người:

- Ăn cơm thôi.

Mấy người bước vào phòng ăn, Trương Nhất Phàm lấy ra hai bình rượu:

- Cha, tối nay chúng ta mỗi người uống một bình, mọi người phá lệ được không?

Đổng Tiểu Phàm kéo hắn, muốn Trương Nhất Phàm uống ít một chút, cô nàng biết tửu lượng của Trương Nhất Phàm, nếu uống một bình, sẽ say túy lúy cho xem. Mà hôm nay tâm tình của Đổng Chính Quyền cũng không tệ, lập tức gập đầu đồng ý:

- Tiểu Phàm, không sao đâu, con để cho hắn uống đi nhé!

Nghe thấy cha mình đều bảo vệ Trương Nhất Phàm, Đổng Tiểu Phàm cũng không nói gì, chạy vào nhà bếp lấy chén bát.

Liễu Mỹ Đình đang đứng trước mặt Đổng Tiểu Phàm, không được tự nhiên cho lắm. Nhìn thấy Đổng Tiểu Phàm đi vào nhà bếp, thì ngại ngùng nói:

- Tiểu Phàm, con ra ngồi đi, để dì lấy cho!

- Không cần, tôi lấy cũng giống nhau mà.

- Để dì lấy cho, con lên ngồi đi!

Liễu Mỹ Đình chưa nói xong, xoảng…mấy cái bát trong tay Đổng Tiểu Phàm rơi xuống đất, vỡ tan tành.

Trong phòng đột nhiên im lặng, Trương Nhất Phàm và Đổng Chính Quyền vội chạy xuống dười bếp, Liễu Mỹ Đình vội nói:

- Không sao, không sao, cháu ngồi đi, để dì dọn cho.

Đổng Tiểu Phàm cũng không để ý đến cô ta, trở về chỗ của mình ngồi xuống.

Đồng Chính Quyền nhìn con gái một cái, với ánh nhìn bất đắc dĩ. Trương Nhất Phàm nhanh trí lấy ly, rót rượu cho Đổng Chính Quyền. Đổng Tiểu Phàm cũng đưa tay ra:

- Em cũng muốn uống!

Tửu lượng của Đổng Tiểu Phàm, Trương Nhất Phàm đương nhiên biết rất rõ, có thể uống được ba bốn ly. Đổng Chính Quyền ngó cô nàng một cái, cũng biết trong lòng cô nàng không được thoải mái, nhưng sự việc này, ông cũng khó mà nói hết được.

Chỉ nói với Đổng Tiểu Phàm một câu:

- Con gái uống rượu làm gì?

Đổng Tiểu Phàm trả lời:

- Bây giờ không phải nam nữ bình đẳng hay sao? Làm sao con không thể uống rượu?

Trương Nhất Phàm nghĩ thầm, cứ như vậy sợ rằng sẽ lôi thôi, vì vậy hắn đành đánh tiếng giảng hòa:

- Không sao, tửu lượng của Đổng Tiểu Phàm cũng khá, cô ấy muốn uống thì uống một tí cũng được, hôm nay mọi người đang vui. Dì Liễu, dì cũng cầm ly đi, tối nay mọi người uống cho sảng khoái.

Liễu Mỹ Đình không dám uống rượu cùng mọi người, cô ấy thấy vẻ mặt của Đổng Tiểu Phàm không được vui, trong lòng cũng có chút chột dạ. Cho dù có như thế nào, cô ấy trong mắt của Đổng Tiểu Phàm, chỉ có thể xem là người thứ ba mà thôi.

Đổng Chính Quyền nói:

- Con đừng chiều nó quá, cứ như vậy thì sau này con lại khổ.

Ông ta đang nói đến tính khí kia của Đổng Tiểu Phàm.

Trương Nhất Phàm tự nhiên cũng khó mở miệng, chỉ cười cười gọi Liễu Mỹ Đình đến, bốn người cùng ngồi xuống bàn ăn.

Trương Nhất Phàm nâng ly lên, nói với Đổng Chính Quyền:

- Cha, hôm nay là sinh nhật của cha, nào, mọi người cùng kính cha một ly, chúc cha sinh nhật vui vẻ, năm nào cũng như ngày hôm nay.

Khi nâng ly, thấy Đổng Tiểu Phàm không có động tĩnh gì, Trương Nhất Phàm liền lấy chân đá nhẹ cô nàng một cái, mặc kệ nói như thế nào, hôm nay là sinh nhật của Đổng Chính Quyền, em đừng làm mọi người mất hứng chứ.

Nhưng không ngờ hắn vừa đá một cái, khiến cho Đổng Tiểu Phàm cũng vội vàng nâng ly lên, không đợi mọi người, làm một ngụm sạch trơn.

Nha đầu này từ nhỏ đã rất ương bướng. Xem ra muốn để cô nàng chấp nhận Liễu Mỹ Đình phải mất một thời gian nữa.

Ông ta biết Đổng Tiểu Phàm đang tức giận, nhưng làm một người cha, cũng không thể trách con gái được. Chuyện này nói ra, cũng là do lúc đầu cha và mẹ mình bảo thủ, nhất định để mình lấy cô vợ trước phải môn đăng hộ đối, nhưng hai mươi năm trôi qua, sự thật đã chứng minh, cả đời này của hai người cũng không có cách nào sống với nhau đến già.

Người ta đã chạy đến đất nước sương mù làm bà chủ giàu có rồi, lần trước cô vợ trước cũng đến dự lễ đính hôn của con gái, cũng chỉ nói với mình có hai câu. Tình đã chết rồi, cô ấy còn khuyên mình phải nghĩ thoáng, tan vỡ cũng đã tan vỡ rồi, đừng vương vấn nữa, như vậy sẽ không tốt cho mọi người.

Vợ trước đã không còn hy vọng sẽ quay trở về, mà hai người thì cũng đã ly hôn, Đổng Chính Quyền chỉ hy vọng con gái có thể hiểu cho mình. Đây cũng là việc Đổng Chính Quyền không bao giờ muốn nhúng tay vào chuyện hôn sự của Đổng Tiểu Phàm, chỉ cần bản thân Đổng Tiểu Phàm cảm thấy hạnh phúc, còn ông thì không quan trọng.

Liễu Mỹ Đình ở trước mặt hai người, luôn biểu hiện sự e dè, xem ra, cô luôn tỏ ra cẩn thận từng ly từng tý, nhưng Đổng Tiểu Phàm cũng không gọi cô ấy, làm người ta có chút ngượng ngùng.

Tối nay tâm trí chú Đổng rất tốt, liên tục chạm cốc với Trương Nhất Phàm. Hai người uống hơn bảy tám ly, uống rất thoải mái. Đổng Tiểu Phàm và Liễu Mỹ Đình cũng uống một chút, hai bình rượu bị bốn người chia nhau uống hết.

- Nhất Phàm, rượu này rất tuyệt!

- Cũng xem như tiểu tử này có lương tâm, Tiểu Phàm nhìn không nhầm người. Xem ra sau này ta vẫn có rượu để uống!

Chú Đổng tươi cười nói.

Trương Nhất Phàm ngượng ngùng nói:

- Bây giờ chú cũng là cha của con, con sẽ hiếu kính với cha như cha ruột của mình.

Đổng Chính Quyền vỗ vai hắn nói:

- Con trai tốt, con rể tuyệt vời. Ha ha…

Sau khi ăn cơm xong, Liễu Mỹ Đình rửa chén bát trong nhà bếp, Đổng Tiểu Phàm đứng dậy, hai người ngâm cốc trà. Nghĩ ngơi khoảng độ hơn nữa tiếng, Trương Nhất Phàm lên tiếng cáo từ.

Hai người trên đường về nhà, Trương Nhất Phàm nói với Đổng Tiểu Phàm mấy câu:

- Bà xã, tối nay em hơi quá đáng rồi đấy.

Đổng Tiểu Phàm bĩu cái môi nhỏ xinh, không nói tiếng nào.

Bởi vì chuyện giữa Đổng Chính Quyền và Liễu Mỹ Đình, cũng có phần của Trương Nhất Phàm, nên để hắn tự dàn xếp, thấy Đổng Tiểu Phàm im lặng, hắn liền giữ chặt tay cô nàng:

- Nói cho anh biết, tại sao em lại cố tình đập bát.

Đổng Tiểu Phàm tức giận nói:

- Bọn họ muốn là tình nhân bình thường thì cũng không sao, nhưng bọn họ còn sinh ra một đứa con gái nữa!

- Cái gì? Em nói cái gì?

Trương Nhất Phàm đột nhiên ngẩn tò te, túm lấy Đổng Tiểu Phàm vội vàng hỏi.

Đổng Tiểu Phàm nhìn hắn, như muốn hét lên:

- Bọn họ hơn hai mươi năm trước đây, đã cấu kết với nhau, có chung một đứa con gái, sau này bọn họ một nhà ba người thì em biết tính làm sao?

Nghe nói như vậy, Trương Nhất Phàm tức thời thộn mặt ra! Giữa chú Đổng và Liễu Mỹ Đình đã sinh một cô con gái ư?