Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 285: Em có rồi




Trương Nhất Phàm nhận được cuộc điện thoại kỳ lạ. Đối phương gọi tới nhưng lại không lên tiếng. Hắn ta lắc lắc đầu rồi thuận tay ném điện thoại lên bàn trà.

Chín giờ đúng mới nghe thấy bên ngoài có tiếng mở cửa. Trương Nhất Phàm núp ở sau cửa, đợi sau khi Đổng Tiểu Phàm mở cửa ra, hắn ta bất thình lình chạy ra ôm lấy cô ta.

- A——

Đổng Tiểu Phàm giật mình, dùng sức đấm hắn Trương Nhất Phàm mấy cái, chu cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn nói:

- Muốn nhát chết em hay sao mà lén lén lút lút vậy?

- Người ta thấy thú vị mà!

Trương Nhất Phàm ôm cô ta đến ghế sô pha, tựa đầu vào khe rãnh ấm áp trong bộ ngực ngày càng đầy đặn của Đổng Tiểu Phàm và dùng lực vặn vẹo vài cái.

Đổng Tiểu Phàm bị hắn ta làm cho nhột liền cười lên:

- Đừng làm loạn nữa, em đói chết rồi đây này.

Đổng Tiểu Phàm đứng lên từ đùi của Trương Nhất Phàm. Mắt của Trương Nhất Phàm nhìn vào chỗ trên cùng của cặp đùi khêu gợi của tiểu phú bà thì lại càng cảm thấy hứng thú thêm. Hắn vồ tới từ sau ôm lấy lưng của Đổng Tiểu Phàm nói:

- Bà xã à, tối này anh muốn một cái được không?

Đổng Tiểu Phàm quay đầu lại, hôn lên cằm của Trương Nhất Phàm một cái nói:

- Em đói bụng nè!

- Vậy thì em gọi điện kêu đồ ăn ở ngoài đi?

- A—— A——

Đổng Tiểu Phàm kêu lên hai tiếng, cười nhìn Trương Nhất Phàm nói:

- Ăn rồi nhưng vẫn đói.

Trương Nhất Phàm giơ tay ra vỗ vào mông cô ta hai cái, sau đó đi tới bên cạnh sô pha gọi hai phần thức ăn nhanh. Vốn dĩ Trương Nhất Phàm anh cơm rồi, nhưng đã rất lâu không được ăn cùng với tiểu phú bà nên hắn ta kêu thêm một phần. Tuy là không ăn, ngồi cùng cô ấy cũng được, ít nhất là tâm ý đã tới.

Hai người lại tới bên sô pha, Đổng Tiểu Phàm liền quắc cổ nhìn hắn nói:

- Trương Nhất Phàm, bây giờ em chính thức kháng nghị đó.

- Lại gì nữa?

Trương Nhất Phàm không biết là cô ấy lại muốn kháng nghị cái gì? Nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của cô ta, liền hỏi.

- Từ nay trở đi, một tuần anh phải về một lần. Cứ để em ở nhà một mình hoài, chán lắm.

Dựa vào cái gì mà chu kỳ kinh nguyệt của con gái một tháng tới một lần, thì mình bắt buộc phải một tuần về một lần chứ? Công việc của Trương Nhất Phàm dạo này rất bận, làm sao có thể một tuần về một lần chứ? Vả lại mỗi tuần chỉ có một ngày rưỡi được nghỉ. Thời gian nhiều hơn hắn đều đã đem ngày nghỉ của mình để dâng cho nhân dân của chính quyền cả rồi.

Giống như hai tuần trước, cứ phấn đấu ở tiền tuyến chống lũ lụt. Nếu không phải lần này muốn có thêm một số khoản tiền cứu tế thì hôm nay hắn ta cũng không quay về đây đâu. Nhưng mà sự kháng nghị của Đổng Tiểu Phàm cũng rất có lý. Hắn cũng biết hành động của mình cũng hơi quá. Để một người vợ chưa cưới xinh đẹp như thế này ở nhà, khả năng nguy hiểm rất cao.

Nhìn thấy bộ dạng nghiêm nghị của Đổng Tiểu Phàm, hắn ta lại có chút không nhẫn tâm cự tuyệt, thế là đành gật gật đầu nói:

- Được thôi! Anh sẽ tranh thủ một tuần về một lần với em.

Lúc này Đổng Tiểu Phàm vui mừng mỉm cười:

- Coi như là anh thông minh. Nếu như dám cự tuyệt, tối hôm nay em chuẩn bị thực hiện hầu hạ bằng gia pháp.

Trương Nhất Phàm phải trừng cả mắt ra? Cô ta còn có gia pháp nữa sao?

Tuy nhiên hắn ta biết, gia pháp của Đổng Tiểu Phàm chính là lúc ngủ quay lưng về phía mình.

Thức ăn nhanh đã nhanh chóng giao tới rồi. Hai người vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm. Đổng Tiểu Phàm nói cho hắn ta biết:

- Giám đốc sở Bộ bảo em nói với anh một tiếng. Việc của bên Sở tài chính, anh không cần phải lo. Việc ông ấy có thể chiếu cố tới, đương nhiên ông ấy sẽ giúp khu vực Đông Lâm của các anh. Các cán bộ dạo gần đât, tại khu vực bị tai họa thiên tai, từng người một đều đến tỉnh vòi tiền. Bây giờ miếng mồi ngon của Sở tài chính sợ là không đủ để họ phân chia. Ý của Giám đốc sở Bộ là tỉnh sẽ giải quyết một phần, còn phần còn lại là do họ tự mình tìm cách giải quyết. Dù sao tài chính của địa phương không nghèo đến mức chi không nổi .

Xem ra đây chính là lời nguyên căn mà Giám đốc sở Bộ muốn nói. Trương Nhất Phàm tính toán trong lòng. Lần này tới tỉnh định xin quá nhiều tiền, e rằng là không thể được rồi. Quả đúng như là lời mà Đổng Tiểu Phàm nói, vẫn phải đợi mình nghĩ cách, không thể nào mà mỗi lần xảy ra chuyện phải đưa tay ra vòi tiền phía trên.

Các doanh nghiệp lớn của thành phố Đông Lâm vốn không nhiều. Toàn bộ khu Đông Lâm có một công ty đưa ra thị trường . Vả lại bọn họ cũng đang trong hàng ngũ gặp phải tai họa. Còn có thể trông cậy vào nguồn tài trợ của họ sao?

Rất nhiều doanh nghiệp sau khi trải qua lần tai nạn này, vẫn trông mong vào nguồn tài trợ của chính quyền. Trương Nhất Phàm nghĩ tới nghĩ lui, xem ra vẫn phải cầu cứu tài trợ của ngài Lý Gia Minh, xem thử ông ta có thể giành cho nguồn tài trợ nào không.

Lần này Thông Thành vẫn còn được xem là tốt. Ngoài vấn đề cầu đường có hư hại một chút. Các nơi khác vốn không có sự hư hại lớn. Bởi vậy vấn đề của Thông Thành, Bí thư Lâm nói ông ta có thể tự giải quyết.

Ngoài ra, Ủy ban nhân dân Thông Thành còn ủng hộ một phần vốn cho Ủy ban nhân dân Tế Châu. Trong hành động cứu tế này đã tạo ra được tác dụng làm gương.

Đổng Tiểu Phàm thấy Trương Nhất Phàm không nói chuyện, cô ta liền biết được sự lo lắng của Trương Nhất Phàm. Bản thân mới vừa lên chức Quyền Chủ tịch thành phố thì đã xảy ra việc như vậy. Nếu như việc này không xử lý tốt, trong quá trình cứu tế và xây dựng lại chính quyền sau tai nạn phản ứng quá chậm chạp sẽ gặp phải sự chỉ trích của truyền thông và quần chúng nhân dân. Bởi vậy, áp lực trên người của Trương Nhất Phàm rất lớn.

Sau khi ăn cơm cùng với Đổng Tiểu Phàm xong, Trương Nhất Phàm liền muốn tới chỗ của Thẩm Uyển Vân một chuyến. Xem thử cô ta có thể lợi dụng sức mạnh của truyền thông tăng cường vận hành mặt này không. Nhưng hắn lại nghĩ tới toàn bộ lưu vực Trường Giang có tình hình tai nạn to nhỏ khác nhau, cho dù là lợi dụng truyền thông, chắc hẳn cũng không có tác dụng gì lớn.

Nghỉ ở sô pha được một hồi, hai người tắm rửa xong, Đổng Tiểu Phàm liền bị tên sở khanh nay ôm đến phòng ngủ. Sau đó hai người lại làm chuyện ấy một hồi lâu.

Ngày hôm sau, Trương Nhất Phàm đang chuẩn bị về thành phố Đông Lâm. Đang ở trên xe liền nhận được điện thoại của Lưu Hiểu Hiên. Trong điện thoại, Lưu Hiểu Hiên mỉm cười duyên dáng nói:

- Sao lại về tỉnh thành rồi mà không gọi điện thoại cho em vậy? Không gặp em gì mà đã chuẩn bị đi rồi sao?

Trương Nhất Phàm cười khổ sở nói:

- Không có thời gian rồi, lần sau đi!

Lưu Hiểu Hiên oán hận nói:

- Lần sau không biết phải đợi đến lúc nào nữa, hay là em đi thăm anh nha!

- Em muốn quay về thành phố Đông Lâm sao?

Trương Nhất Phàm thấy có chút lạ.

- Mấy ngày nữa là tới sinh nhật của Ôn Nhã, em phải tranh thủ về một chuyến mới được.

- À! Cũng phải thôi, vậy thì gặp nhau ở Đông Lâm.

Trương Nhất Phàm cúp điện thoại, chạy chiếc xe Audi A8 mà Đổng Tiểu Phàm vừa mới mua cho hắn bắt đầu lên đường.

Vừa mới lên đường cao tốc, có một chiếc xe màu đen hiệu BMW ở đằng sau liền tăng ga điên cuồng chạy tới. Trương Nhất Phàm nhìn qua kính chiếu hậu thấy đó là xe của Thẩm Uyển Vân.

Thẩm Uyển Vân đeo tai nghe gọi cho hắn nói:

- Anh quay về lúc nào vậy?

Trương Nhất Phàm cũng đeo tai nghe lên nói với Thẩm Uyển Vân:

- Ngày hôm qua mới về tới.

- Sớm như vậy đã quay về rồi, vợ chính thức của anh không nói gì sao?

- Tính tình của cô ấy, em biết mà, sao mà cô ấy có thể ý kiến với anh được.

- Nói cho anh biết một tin.

Thẩm Uyển Vân mỉm cười chạy xe lại gần.

- Chuyện gì vậy?

Trương Nhất Phàm nhìn qua phải, thấy vẻ mặt vui cười của Thẩm Uyển Vân nhìn qua mình. Hai người rất là ăn ý nhau mà điều khiển xe. Đường cao tốc có ba làn đường chạy thì đã bị họ chiếm hết hai.

- Anh chuẩn bị tình thần đi, đây là một tin cực kỳ nóng hổi đó.

- Em nói đi, ở cùng với em lâu anh quen rồi.

- Em đã có rồi.

- Dát—— kít——

Trương Nhất Phàm phanh gấp một cái, lốp xe trong đường cao tốc đã cạ ra một luồn khói nhẹ. Toàn bộ xe liền đứng hẳn ở trên đường cao tốc. Tin này của Thẩm Uyển Vân làm hắn sợ hãi. Cô bé này không nhát người là không được, muốn hại chết người ta sao?

Mấy chiếc xe chạy ở phía sau, xém chút nữa là bị va phải nhau. May là khoảng cách giữa các xe cũng hơi xa nên mới không xảy ra tai nạn giao thông, nếu không hậu quả sẽ không thể nào tưởng tượng nổi.

- Có bị điên không vậy, sao lại lái xe như vậy chứ?

Người ở phía sau ý kiến.

Thẩm Uyển Vân cũng hoảng sợ một phen, cô ta không ngờ Trương Nhất Phàm lại phản ứng kịch liệt như vậy. Cô ta dừng xe ở phía trước, không ngừng vỗ vào ngực. Thấy xe của Trương Nhất Phàm không xảy ra chuyện gì, cô ta mới bước xuống từ làn xe khẩn cấp.

Trương Nhất Phàm lau mồ hôi, mỉm cười và xin lỗi các xe ở phía sau nói:

- Thật ngại quá, xe tôi có chút vấn đề ạ.

Tài xế xe Honda ở phía sau, chửi méo mó vài câu mới chịu lái xe bỏ đi.

Trương Nhất Phàm chạy xe ngay lại rồi mới thở dài một hơi. Trừng mắt nhìn Thẩm Uyển Vân nói:

- Lúc nào thì em mới có thể đứng đắng một chút đây hả? Đây là đường cao tốc đó, nói đùa vậy chết người đấy.

Cảnh tượng lúc này, đích thực là dọa chết người mà. Thẩm Uyển Vân cũng trở nên ngoan ngoãn rồi. Trương Nhất Phàm nói cô ta vài câu như vậy cũng không cãi lại nói:

- Không phải là em bảo anh chuẩn bị tâm lý rồi sao? Xin lỗi nha, em không ngờ anh lại phản ứng ghê đến vậy.

Trương Nhất Phàm nhìn vào bụng của cô ta, lúc này mới có chút yên tâm nói:

- Lên xe đi, đợi đến Đông Lâm rồi nói tiếp.

Thẩm Uyển Vân bặm môi, liền trả lời lại nói:

- Dạ! Anh cẩn thận tí đi.

Hai người bảo nhau, Trương Nhất Phàm có chút trách móc hỏi:

- Sao lại có thể nói đùa vậy chứ?

- Đây mà bảo là đùa sao? Em chỉ muốn thử coi phản ứng của anh ra sao thôi.

Thẩm Uyển Vân điều chỉnh lại tâm trạng một chút nói:

- Không ngờ anh lại phản ứng kích động đến thế, em thực sự không hiểu nỗi nữa đó.

- Có gì mà không hiểu chứ?

- Đàn ông các anh thật là thú vị đó. Lúc trước làm chuyện đó không nghĩ trước hậu quả sao? Thấy người ta nói là có rồi lại sợ đến vậy, quả là dối trá mà!

Thẩm Uyển Vân mắng cho một câu.

Việc này làm cho Trương Nhất Phàm thấy lúng túng. Tuy Thẩm Uyển Vân nói quá lộ liễu điểm này, nhưng cô ta quả thật nói rất là có lý. Đàn ông là hống hách vậy đó, lúc làm vốn không hề nghĩ tới hậu quả. Thậm chí cả bao cũng không muốn đeo. Một khi nghe đàn bà nói có rồi là bọn họ mới hoảng hốt kinh ngạc, lúc biết rồi mới lo.

Xem ra sau này mình phải cẩn thận một chút. Trương Nhất Phàm thầm nhắc nhở mình.

Thẩm Uyển Vân thấy Trương Nhất Phàm mãi không nói tiếng nào, cô ta liền đoán ra được suy nghĩ của hắn ta. Lại sợ hắn ta có ý gì đó cô ta liền an ủi nói:

- Tuy nhiên anh cứ yên tâm đi, em sẽ chú ý mà, tuyệt đối sẽ không khiến anh phải lo lắng đâu.

Trương Nhất Phàm nghe vậy trong lòng có chút buồn buồn. Bản thân mình là như vậy có phải là có chút gì đó khiến cô ấy tủi thân. Dù sao Thẩm Uyển Vân cũng không giống với những cô gái khác, thân phận rất đặc biệt. Sau này mình phải làm sao xử lý đây. Trương Nhất Phàm cảm thấy thiếu tự tin.

Hai người im lặng một hồi, Trương Nhất Phàm hỏi:

- Có phải là em có tâm sự gì không?

- Ừ!

Lần đầu tiên Thẩm Uyển Vân không có nghịch ngợm gì cả, chỉ trả lời lại một câu.

- Có chuyện gì xảy ra rồi?

Thẩm Uyển Vân im lặng một hồi lâu, lúc này mới hỏi:

- Nhất Phàm à, nếu em cưới người ta, anh có trách em không?

Trương Nhất Phàm có chút khó chịu, hình như là dự cảm có chuyện gì đó không hay sắp xảy ra thì phải. Hắn ta không hiểu tại sao Thẩm Uyển Vân đột nhiên lại nói như vậy, chẳng lẽ Thẩm Uyển Vân chuẩn bị hi sinh trong quan hệ hôn nhân sao?

Nếu như thực sự là như vậy, hậu quả xảy ra sẽ không thể vãn hồi lại được. Đột nhiên Trương Nhất Phàm cảm thấy trong lòng rất trầm lặng, rất trầm lặng.

Hắn nói chậm rãi:

- Có phải là nhà em hứa gả em rồi phải không?

- Dạ!

Thẩm Uyển Vân gật gật đầu trả lời.

- Đối tượng là ai?

Có được đáp án này, Trương Nhất Phàm lập tức cảm thấy có áp lực. Trên thực tế, Thẩm Uyển Vân sinh ra trong gia đình như vậy, sớm muộn một ngày nào đó sẽ trở thành vật hi sinh trong quan hệ thông gia của vấn đề chính trị.

Lần trước lúc ở thủ đô, ông nội đã có ý chuẩn bị, trong thế hệ sau của Trương gia tìm một mối quan hệ thông gia với nhà họ Thẩm. Tin này Trương Nhất Phàm cũng mới biết cách đây không lâu. Chỉ là trước mắt vẫn chưa có xác định gì, rốt cuộc những người của thế hệ mình, người nào sẽ bị ông nội chọn phải.

Thẩm Uyển Vân thản nhiên nói:

- Có bắt buộc phải biết không? Chẳng lẽ anh muốn đem em cao chạy xa bay hả? Nếu như không thể thì hỏi được gì chứ? Chúng ta đều sinh ra trong gia đình kiểu này, mỗi người đều phải gánh vác một trọng trách. Anh không thể bỏ lại tất cả em cũng vậy.

Trương Nhất Phàm hỏi:

- Vậy là em đã chấp nhận rồi hả?

Thẩm Uyển Vân trả lời:

- Em đợi quyết định của anh đó!