Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 300: Hòa giải




Dự án thủy lợi sông Tế Thủy rốt cuộc đã được xác định. Trương Nhất Phàm cũng được thở phào nhẹ nhõm. Đàm phán với công ty Âu Phil tiến triển vô cùng thuận lợi. Thời khắc Tô Như Hồng lấy được bản hợp đồng, kích động tới sắp khóc.

Sự việc rốt cuộc cũng được hy vọng, quanh co cũng coi như là có nhắc nhở đối với Chủ tịch Trương có chút ưu đãi. Tô Như Hồng cũng biết, nếu không có sự hỗ trợ của Chủ tịch Trương, chuyện này tuyệt đối sẽ không được tiến hành thuận lợi như vậy.

Cho nên ngày hôm đó cô đã đặc biệt đến phòng làm việc của Chủ tịch Trương, rất thành khẩn nói lời cảm ơn!

Trương Nhất Phàm luôn xem Tô Như Hồng là người điềm đạm, lúc này lại có chút dáng vẻ của người đàn bà nhỏ bé, không khỏi cảm thấy buồn cười:

- Cảm ơn cái gì?

Khó có khi nhìn thấy Chủ tịch Trương ôn hòa như vậy, Tô Như Hồng khuôn mặt không ngờ giống như một cô gái nhỏ, đỏ hồng lên. Bị Trương Nhất Phàm hỏi lại một câu như thế, ban nãy trên đường đã nghĩ sẵn trong đầu, không ngờ lại quên hết sạch.

May mắn Tô Như Hồng đã quen gặp những cảnh này, biết phải biến hóa linh hoạt thế nào, cô liền ngại ngùng nói:

- Cảm ơn sự cất nhắc của Chủ tịch thành phố.

Bởi vì dự án trạm thủy điện đã được sắp xếp, Trương Nhất Phàm tâm trạng cũng tốt, cũng hàn huyên với Tô Như Hồng vài câu:

- Tôi có cất nhắc gì đâu, đây là công lao của chính cô mà. Sau này cẩn thận một chút, đừng đi vào con đường của kẻ tiểu nhân.

Đại biểu tập đoàn Hoàn Á bị đuổi khỏi thành phố Giao Châu, Trương Nhất Phàm cũng nghĩ đến nhất định có nội gián của bọn họ. Nếu không sao Phòng xúc tiến đầu tư thành phố Giao Châu lại biết về sắp xếp lịch trình của Phòng xúc tiến đầu tư thành phố Đông Lâm.

Nhất định trong số đó có người đã tiết lộ tin tức cho bọn họ, mới bị người ta chui vào lỗ hổng. Tô Như Hồng gật gật đầu, nói đến chuyện này trong lòng liền có chút hổ thẹn. Đây là mình quản lí không nghiêm, nên mới bị người ta chui vào lỗ hổng.

- Chủ tịch Trương, buổi tối có rảnh không?

Tô Như Hồng muốn mời Trương Nhất Phàm một bữa cơm.

Từ khi Chủ tịch Trương đề bạt lên sau đó vẫn chưa có cơ hội nói lên lời. Lần này tâm trạng Trương Nhất Phàm cũng không tồi, Tô Như Hồng cũng muốn mượn cơ hội này kéo gần quan hệ một chút.

Trương Nhất Phàm từ chỗ Tần Xuyên biết được mối quan hệ của Tô Như Hồng và ông xã rất tốt. Hắn suy nghĩ một chút, bèn nói:

- Thế này đi, tối nay kêu cả Tần Xuyên, chúng tôi tới nhà cô ăn cơm.

Nghe Chủ tịch Trương nói muốn đến nhà mình, Tô Như Hồng liền sợ cái tên không chịu thua kém gì trong nhà kia sẽ gây rối, liền có chút do dự. Trương Nhất Phàm đương nhiên biết vợ chồng họ quan hệ bất hòa, tự nhiên hiểu được cô đang lo lắng cái gì, liền cười nói:

- Trưởng phòng Tô nếu như thấy khó xử thì thôi vậy!

Tô Như Hồng nào dám không đồng ý, thật ra lãnh đạo có thể đến nhà mình ăn cơm, đây là phúc cầu mãi mới tới. Bởi vậy cô vội vàng nói:

- Không, không sao hết, vậy buổi tối cùng tới nhà tôi ăn cơm đi! Cứ thế nhé, tôi gọi điện thoại về nhà bảo gia đình chuẩn bị một chút.

Trương Nhất Phàm cười cười nhìn Tô Như Hồng đi, Tần Xuyên tiến vào hỏi Trương Nhất Phàm:

- Thật sự tối nay tới nhà cô ta ăn cơm ư? Tôi nghe nói chồng cô ta…

- Chồng cô ta là kẻ hay ghen phải không!

Trương Nhất Phàm uống ngụm trà:

- Cậu đi mua một ít quà tặng cho bọn trẻ, tối nay cùng đi!

Tần Xuyên ngay lập tức hiểu rằng, Chủ tịch thành phố đi làm công tác hòa giải, Vì thế anh ta đồng ý rồi đi ra khỏi văn phòng.

Tô Như Hồng đi trên đường, trong lòng vẫn còn thiếu tự tin. Bởi vì trận phong ba trước đó, đâu đâu cũng tung tin cô có tình nhân bên ngoài, trong nhà kẻ không chịu thua kém kia lại tin luôn. Mỗi lần về nhà đều cãi cọ với cô.

Có một lần Tô Như Hồng về nhà muộn, lại uống rượu cùng nhà đầu tư. Ông xã không ngờ có chút biến thái muốn kiểm tra quần lót của mình. Nghĩ đến đây Tô Như Hồng trong lòng liền có chút uất ức.

Phụ nữ có tiền đồ, đàn ông quá uất ức, trong nhà cũng có mâu thuẫn. Nếu như Chủ tịch thành phố tới nhà ăn cơm, cái tên không chịu thua kém kia lại gây chuyện, thế thì quá mất mặt.

Bản thân mới chưa đến bốn mươi, Tô Như Hồng đương nhiên hy vọng có thể tiến thêm một bước tiền đồ. Ở tuổi này của cô ta, chỉ cần có người đồng ý đề bạt, cũng có thể nói là tiền đồ vô lượng.

Lúc gọi điện thoại về nhà, chồng Tô Như Hồng là Đới Chí Cao đang ở nhà nghỉ ngơi, không hề đi làm. Gần đây bên ngoài tung tin ghê gớm quá, khiến gã cảm thấy không còn mặt mũi nào.

Nhận điện thoại của bà xã, gã tức giận nói một câu:

- Cô còn có tâm trí ở cái nhà này sao? Gọi điện thoại về làm gì? Tôi không giống như một số người vụng trộm với người khác ở bên ngoài đâu!

Tô Như Hồng thật sự muốn cúp điện thoại, xông đến cho gã hai cái bạt tai. Nhưng nghĩ tới bữa cơm xã giao tối nay, cô liền nhẫn nại nói:

- Đới Chí Cao, anh nghe đây. Tối nay Chủ tịch Trương và một vài đồng nghiệp muốn tới nhà ăn cơm. Nếu anh là một người đàn ông thì hãy thể hiện tốt một chút, lập tức đi chuẩn bị một chút đi, đừng có làm mất mặt cả nhả.

Nghe nói Chủ tịch Trương muốn tới nhà ăn cơm, Đới Chí Cao trong lòng ngay lập tức hưng phấn một chút. Chủ tịch thành phố nể tình như vậy, tự mình đến nhà đúng là chuyện rồng đến nhà tôm. Miệng gã vẫn cố kìm lại nói hai câu:

- Tôi có mặt mũi nào đâu, tôi chính là kẻ bất lực mà!

Tô Như Hồng trong lòng tức tối, căm giận mắng một câu:

- Nếu anh không muốn cả đời là kẻ vô dụng thì tự mình giải quyết đi!

Nói rồi cô liền cúp điện thoại.

Đới Chí Cao lập tức đứng dậy khỏi sô pha, bắt đầu thu dọn phòng ốc. Chủ tịch Trương tuy gã chưa từng gặp măt, nhưng có nhìn qua trên ti vi. Tuổi mới hai mươi mấy, mày rậm mắt to, là người đàn ông rất đẹp trai và phong độ.

Nghe nói bạn gái của hắn là con gái Phó bí thư tỉnh ủy, hẳn là sẽ không nhắm vào bà xã sắp bốn mươi tuổi của gã! Đới Chí Cao mặc dù đầu óc có lúc không linh hoạt, nhưng cũng không ngu. Gã cũng biết Chủ tịch thành phố có thể đến nhà mình ăn cơm, rõ ràng đây là một cơ hội rất tốt. Nói không chừng mình sẽ nhanh chóng có cơ hội.

Vì thế gã thu dọn phòng sạch sẽ rất nhanh, lại chạy đi chợ mua mấy trăm ngàn tiền đồ ăn. Còn mua hai chai rượu ngon. Tuy nhiên lúc đi mua đồ ăn gã cố tình gọi điện thoại cho Tô Như Hồng:

- Cô nói mua đồ ăn gì ngon?

Tô Như Hồng vốn dĩ lo lắng, cái tên không chịu thua kém kia có đi hay không. Không phải cái tên phó bướng bỉnh kia, đến lúc tan sở không biết phải nộp báo cáo kết quả thế nào cho Chủ tịch Trương.

Chẳng lẽ mình phải nói cho hắn mình và ông xã đang cãi nhau, không tiện tới nhà ăn cơm.

Nhận điện thoại của Đới Chí Cao, cô thầm mỉm cười. Qủa nhiên giọng điệu Đới Chí Cao rõ ràng tốt hơn nhiều, bộ dạng thương lượng.

Tô Như Hồng nói:

- Đồ ăn ăn chọn tươi một chút, rượu thì mua rượu ngũ lương đi! Cần tốt một chút.

Đới Chí Cao lúc này giống như học sinh tiểu học, liên tục đáp. Ừ! Ừ! Anh biết rồi.

Nghe được giọng nói này của Đới Chí Cao, tâm trạng của Tô Như Hồng tốt hơn nhiều. Sau đó cô lại dặn dò một chút:

- Anh cạo râu một chút đi, thay bộ quần áo dẹp một chút.

Đới Chí Cao đồng ý, vậy anh đi chuẩn bị đồ ăn đây. Đợi bọn em về là có thể ăn được.

Tô Như Hồng nghĩ ngợi một chút, bữa cơm này mình phải làm cho thật có thành ý. Nếu không Chủ tịch Trương đến nhà mình ăn cơm sẽ không có ý nghĩa gì cả. Cô liền nói:

- Đợi em về hãy làm! Không vội! Bọn họ cũng chưa quyết định rốt cuộc là mấy người.

Buổi tối, Trương Nhất Phàm kêu Tần Xuyên, Liễu Hải đến nhà Tô Như Hồng ăn cơm.

Tần Xuyên nói với bà xã là Lưu Mai:

- Buổi tối không về ăn cơm đâ, anh và Chủ tịch thành phố đến nhà Trưởng phòngTô của phòng xúc tiến đầu tư ăn cơm.

Lưu Mai nghe xong bèn nói với chồng mấy câu:

- Cục trưởng Tô người ta còn biết mời Chủ tịch thành phố tới nhà ăn cơm. Sao anh giống cái đồ đầu gỗ thế. Khi nào cũng mời Chủ tịch thành phố tới nhà chúng ta ăn bữa cơm.

Tần Xuyên nói đùa.

- Em làm cơm khó ăn như thế, Chủ tịch Trương làm sao dám tới.

- Anh…

Lưu Mai dậm chân mắng:

- Tần Xuyên anh giỏi lắm. Tôi làm cơm khó ăn như thế lúc về đừng có đụng vào tôi.

Nói vài câu đùa đùa Tần Xuyên liền cúp điện thoại. Ba người liền đi vào nhà Tô Như Hồng. Tô Như Hồng về trước một bước, chủ yếu là không yên tâm với Đới Chí Cao. Sợ gã làm hỏng chuyện.

Về đến nhà, cô thấy phòng ngay ngắn chỉnh tề không giống với bình thường, tâm trạng không khỏi tốt hơn nhiều. Sau đó vào đến cửa, Đới Chí Cao đang ở trong bếp rửa rau, nhìn Tô Như Hồng về liền hỏi:

- Em về rồi à!

- Không phải nói em về rồi hãy làm sao? Sao anh lại làm trước rồi?

Đới Chí Cao cười cười.

- Đâu có, anh chỉ đem đồ ăn rửa sạch thôi mà, dù sao để Chủ tịch thành phố đợi lâu quá cũng không tốt. Ồ, em xem đi, anh mua hai chai rượu Mao Đài, em xem được không?

Người này rốt cuộc đã thông suốt rồi, Tô Như Hồng giơ tay chỉ hoa lan, chỉ nhẹ vào trán Đới Chí Cao. Đới Chí Cao nhìn bà xã thùy mị dịu dàng, tâm tư không khỏi xốn xang lên.

Đới Chí Cao lớn hơn Tô Như Hồng hai tuổi, năm nay bốn mươi. Tô Như Hồng tuy rằng ba tám tuổi, nhưng nhìn vào vẫn là phụ nữ quyến rũ như ba mươi. Đây là nguyên nhân Đới Chí Cao thường xuyên lo lắng, lấy phải người vợ xinh đẹp, để ở đâu cũng không bớt lo lắng.

Bé con đang đi học, bình thường thứ Bảy mới về một lần. Hai người đang thái rau, Tần Xuyên liền gọi điện thoại đến, nói ba người đã đến dưới nhà.

Tô Như Hồng và Đới Chí Cao ngay lập tức tới đón tiếp. Trương Nhất Phàm cũng gọi Liễu Hải lên cùng! Cũng không phải người ngoài gì, Liễu Hải cũng không khách khí, đi theo hai người lên lầu.

Trương Nhất Phàm khá là chiếu cố Liễu Hải, chỉ cần không phải hội họp chính thức, bình thường đều đi ăn cơm cùng Liễu Hải. Đương nhiên lúc bình thường, lái xe của lãnh đạo như Liễu Hải được đãi ngộ cũng không sai! Nhưng lái xe khác mà so sánh với Liễu Hải căn bản là không so sánh được.

Sau khi ba người đi vào nhà, Trương Nhất Phàm nhận ra căn phòng này của Tô Như Hồng cũng được, ba phòng ngủ hai phòng khách, cũng xem là căn phòng khá lớn. Đới Chí Cao ngay lập tức cười ngây ngô mời thuốc lá. Trương Nhất Phàm cười ha hả nhận lấy thuốc, ngồi xuống sô pha.

- Chủ tịch Trương, các anh cứ ngồi đi, tôi đi làm cơm.

Tô Như Hồng rót trà xong liền đi vào bếp. Đới Chí Cao liền nói rất ngu ngốc:

- Anh đi giúp em!

Tô Như Hồng liền trừng mắt nhìn hắn:

- Anh đi chơi bài với Chủ tịch và mọi người đi! Ở đây có em là được rồi!

Nhìn bà xã liên tiếp nháy mắt, Đới Chí Cao liền hiểu dụng ý của vợ, để mình có cơ hội làm quen với Chủ tịch thành phố.

Nhìn bà xã chiếu cố cho thể diện của mình, những ghen tuông trong lòng Đới Chí Cao lập tức tiêu tan. Gã thầm mắng mình là kẻ ngu ngốc, bà xã tốt như vậy còn nghi ngờ vớ vẩn.

Vì thế bốn người đàn ông bắt đầu chơi bài, đánh xong ba trận.

Không khí buổi tối hôm nay rất tốt, khi uống rượu cả nhà cũng rất vui vẻ. Vợ chồng Tô Như Hồng kính rượu cho lãnh đạo. Trương Nhất Phàm cười nói:

- Trưởng phòng Tô, gần đây cô cũng vất vả nhiều rồi, tối nay chúng ta cứ thoải mái đi, chén rượu này tôi uống.

Trương Nhất Phàm dứt khoát uống một hơi cạn sạch, nhìn vẻ mặt Đới Chí Cao cười cười chất phác. Trương Nhất Phàm rất ít khi ăn cơm ở nhà người khác. Ở địa khu Đông Lâm lâu như vậy, cũng chỉ ăn ở nhà Tần Xuyên, Lý Trị Quốc và bí thư Lâm.

Đường đường một Chủ tịch thành phố, có thể tới nhà cấp dưới ăn một bữa cơm, cho thấy mối quan hệ của họ rất thân thiết, cũng cho thấy Trương Nhất Phàm đã coi Tô Như Hồng là người một nhà. Bởi vậy, hai vợ chồng Tô Như Hồng đều rất vui vẻ.

Đợi tối rồi ba người đi về, Tô Như Hồng đang rửa bát, Đới Chí Cao bèn có chút hơi rượu, ôm lấy Tô Như Hồng từ phía sau:

- Bà xã, tối nay hai ta làm một cái nhé!

Tô Như Hồng cười cười đồng ý, hai người đã giận nhau một thời gian dài, đến nỗi ngủ cũng chia giường ra. Hôm nay vì sự can hệ của Chủ tịch thành phố, mối quan hệ của hai vợ chồng lại dịu đi.

Hai người tắm rửa dách sẽ nằm trên giường, nói đến chuyện này. Tô Như Hồng vẻ mặt thản nhiên, dùng sức cắn Đới Chí Cao một miếng, cười mắng:

- Đàn ông các anh đều như thế này, chỉ sợ vợ đi ngoại tình.

Đới Chí Cao hôm nay uống không ít rượu, rất hưng phấn, gã cũng pha trò cười:

- Nếu em thực sự theo hắn, anh cũng đồng ý. Chỉ sợ người ta không cần em.

Tô Như Hồng biết hắn nói Chủ tịch Trương, không khỏi tức giận nói:

- Anh nói thật không? Em thật sự kém cỏi thế sao? Thế ngày mai em phải nhào vào ôm lấy thôi.

Đới Chí Cao nở nụ cười chất phác, cũng không nói gì nữa.