Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 333: Quỷ kế của thi vĩnh nhiên




Dì Ngô ra tay tương trợ, bỗng chốc nuốt mấy chục vạn cổ phiếu của tập đoàn Hoa Sơn, khiến cho Lý Hoa Sơn thật sự hoảng sợ. Lại xuất hiện một kẻ ăn thịt người không nôn ra xương, Lý Hoa Sơn trở nên dè dặt, bộ dạng sợ đầu sợ đuôi, cũng không dám mạo hiểm xuất kích nữa.

Mà trong khoảng thời gian này, dưới sự duy trì của đôi bên, tình hình cổ phiếu của tập đoàn Hoa Sơn tương đối ổn định. Dần dần xuất hiện hiện tượng tăng lên. Có một vài khách lẻ hay tổ chức nội bộ dũng cảm, xác định thời cơ đã đến đáy rồi. Bọn họ lại thận trọng ôm vào, muốn mượn thời cơ kiếm chác một phen.

Nhưng mỗi ngày lượng giao dịch càng thu hẹp, không còn có tài khoản lớn chảy ra chảy vào nữa. Hai bên dường như đều đang kiên trì đến tận cùng. Chú hai nhà họ Thẩm ở lại thành phố Đông Lâm hai ngày, lập tức đi tỉnh, đi tìm biện pháp đối phó với Lý Hoa Sơn.

Trương Nhất Phàm mấy ngày nay thông báo với chú Hai, án binh bất động. Nếu chú hai nhà họ Thẩm thành công mà nói, sẽ có khả năng hủy diệt hoàn toàn đến quốc thương nghiệp do Lý Hoa Sơn dày công tạo nên, khiến cho tập đoàn Hoa Sơn chính thức bị mua đứt.

Nếu Chú hai nhà họ Thẩm không thành công, cũng không sao, miễn là khiến Lý Hoa Sơn nghe được tin tức này, ông ta sẽ nhanh chóng rút mạnh, ra sức mua cổ phiếu đang lưu hành trong thị trường chứng khoán.

Chỉ cần đẩy giá cổ phiếu tăng cao, Quỹ đầu tư Phàm Phàm sẽ cầm đầu những hộ lẻ thần bí và tổ chức nội bộ liền lặng lẽ rút lui. Đương nhiên với số lượng lớn như thế muốn rút ra hoàn toàn không phải chuyện một sớm một chiều. Nhưng trò này chơi lớn rồi, mọi người chỉ còn cách tôn trọng quy luật phải chơi tiếp nếu không thì kết quả cuối cùng chỉ có thể là hai bên cùng thiệt hại.

Ngay khi Trương Nhất Phàm cố hết sức chú ý đến trận thương chiến này, thì Vệ Binh không ngờ lại đến thành phố Đông Lâm. Trương Nhất Phàm đang lo chưa có biện pháp gì trị Vệ Văn Bá lão già ngoan cố này thì Vệ Binh lại đến đây.

Vệ Binh từ tỉnh thành xuống, trực tiếp đến huyện Thông Thành.

Ngoài Vệ Binh còn có hai người bạn thường xuyên chơi với anh ta, hai người này cũng là người có nền tảng ở tỉnh. Sau khi ba người họ vào thành, Vệ Binh Liền nói:

- Chỗ gà này cũng được đấy nhỉ. Ở đây chúng ta không có người quen. Tìm một người đến thanh toán cho ta nhỉ?

Vệ Binh lần đầu tiên đến Thông thành. Bố gã Vệ Văn Bá là Bí thư huyện ủy Thông Thành. Lần này anh ta tới là để tìm hiểu qua nơi này, vì sự việc lần trước Vệ Binh bị chú hai nhà họ Thẩm giáo huấn cho một trận. Vệ Binh trong lòng rất khó chịu.

Lần này là cố ý đến đây giải khuây, tìm chỗ để tiêu khiển. Nghe Vệ Binh nói vậy người bên cạnh cũng nhớ đến có người quen ở Thông Thành. Vì vậy hắn liền gọi điện thoại, lập tức gọi ông chủ bất động sản Dật Thái Thi Vĩnh Nhiên đến.

Thi Vĩnh Niên là ai? Trương Nhất Phàm bọn họ ở Thông Thành hiểu rõ người này nhất, thâm hiểm vô cùng, giỏi về mưu kế. Ông ta nhận được điện thoại, nghe nói con trai của Bí thư huyện ủy đến Thông Thành, ông ta đang lo không tìm được lối đi đến, không ngờ thần tài lại gõ cửa, vì thế ông ta liền rắm rít khùng khùng chạy tới.

Ở huyện Thông Thành, ai cũng biết nơi ăn chơi nhất là Vạn Tử Thiên Hồng do Nhâm Quốc Đống mở. Ăn uống ngon nhất ở đây là Vượng Phủ Nhân Gia. Nhưng Thi Vĩnh Nhiên không đưa họ đến Vạn Tử Thiên Hồng mà đi tới “Trời cao biển rộng”.

Về phần vì sao lại đưa mấy người này đến Trời cao biển rộng thì chỉ có chính Thi Vĩnh Niên mới biết rõ trong lòng.

Trời cao biển rộng tuy rằng không so sánh được với Vạn Tử Thiên Hồng nhưng ở Thông Thành cũng được gọi là nơi ăn chơi xa hoa nhất nhì ở đây. Do vậy, ba người họ cũng không có ý kiến gì.

Vừa vặn Hồ Khoa hôm nay không có ở đây, Thi Vĩnh Nhiên đưa ba người vào phòng riêng, lập tức có một má mì khoảng 30 tuổi tới hỏi.

- Cần tiểu thư không?

Vệ Binh ngay lập tức trả lời:

- Nhảm nhí, cái này mà cũng phải hỏi? Đem tất cả những cô gái tốt nhất ở đây đến cho bố mày xem.

Thi Vĩnh Nhiên phất phất tay, đi nhanh, đi nhanh!

Trời cao biển rộng có ba mụ má mì. Trong đó có một mụ trẻ nhất, thực ra hai mụ còn lại đã qua tuổi 35 rồi. Những chốn ăn chơi ở Thông Thành Thi Vĩnh Nhiên gần như đã đi chả thiếu chỗ nào, bản thân biết rõ như ở trong đó vậy.

Má mì trẻ đem mười mấy cô nương đến, mười mấy cô giá này tuy không thể nói là tuyệt sắc nhưng cũng coi là được, pha đủ thứ màu. Hai vị công tử đi cùng Vệ Binh vừa xem vừa sờ, mỗi người chọn một em.

Vệ Binh liền tới một bên ngồi xuống không hề động, Thi Vĩnh Nhiên nói nhẹ nhàng vào tai gã:

- Anh Binh, bà chủ xinh đẹp ở đây trước đây cũng làm nghề này, có muốn cô ta đến tiếp anh?

Vệ Binh nghe ông ta nói thế, với những cô gái trước mắt không có chút hứng thú nào, rất nhiều người có sở thích này, thích bà chủ. Mà bà chủ Trời cao biển rộng chính là bạn gái của Hồ Khoa.

Bạn gái của Hồ Khoa Hồ Tiểu Diễm Trước kia quả thực là làm nghề này. Nhưng gặp Hồ Khoa không lâu, cô ta bỏ nghề rồi. Khi Hồ Khoa không có mặt, cô ta giúp đỡ kinh doanh hộp đêm.

Thi Vĩnh Nhiên đem cô ra, tất nhiên không có ý tốt. Vì Hồ Khoa với ông ta có ân oán cũ. Hôm nay ông ta cũng mượn cơ hội này, mang Vệ Binh ra xỉ nhục oai phong của Hồ Khoa.

Nhất là vừa rồi gã nghe Vệ Binh nói là con trai của Vệ Văn Bá, Thi Vĩnh Nhiên đã nghĩ ra quỷ kế này trong lòng.

Hồ Khoa không phải rất ngạo mạn ở Thông thành sao? Thường xuyên làm mình khó xử. Đừng tưởng có tên Hồ Lôi này làm chỗ dựa, ông đây không làm gì được mày. Đêm nay, ông sẽ cho mày bị cắm sừng, nói thế ngươi không để bụng chứ?

Thi Vĩnh Nhiên cười thâm hiểm khi để ra chủ ý với Vệ Binh. Hồ Khoa đang đánh bài bỗng nhiên hắt hơi liên tục.

- Không biết tên thối tha nào sau lưng chửi tôi.

Hồ Khoa chửi vài câu, tiếp tục đánh bài.

Hà Tiểu Diễm đang ở quầy bar dặn dò đám nhân viên phục vụ. Má mì vừa mới dẫn khách vào phòng riêng liền chạy ra:

- Diễm, Diễm, những vị khách trong phòng riêng vừa rồi rất ngang. Nhất định muốn cô tiếp họ uống rượu. Còn nói nếu cô không chịu đi, họ sẽ đập nát hộp đêm này ra!

Hà Tiểu Diễm nhíu mày.

- Là loại khách thế nào? Chẳng lẽ họ không phép tắc ở đây?

Má mì trả lời:

- Là Dật Thái ông chủ bất động sản đến cùng với mấy vị khách nữa, trong đó có một người rất hung hăng.

- Đi, đi xem sao!

Hà Tiểu Diễm cũng không ngờ, lần này đi lại mang đến cho mình uất ức vô cùng.

- Tổng giám đốc Thi, gió ở đâu đưa người tới đây thế?

Hà Tiểu Diễm tất nhiên nhận ra Thi Vĩnh Nhiên, lướt mắt nhìn qua ba người trong bao phòng, liền hướng về Thi Vĩnh Nhiên cười chào hỏi.

Thi Vĩnh Nhiên không có ý tốt cười nói:

- Hà tiểu thư quả nhiên ngày càng xinh đẹp. Cái vóc dáng này sắp thành quả chín mõm rồi, sờ đến đâu chảy nước ra đến đó.

Trong mắt Vệ Binh, Tiểu Diễm quả là đẹp hơn những cô gái bình thường. Anh ta ngang ngược nói:

- Đêm nay cùng chúng ta vui vẻ thì tính tiền, nếu không thì hộp đêm này của cô cũng không cần mở nữa.

Hà Tiểu Diễm thầm cau mày. Thầm nghĩ:

- Tên tiểu tử này ở đâu đến vậy? Lại không biết trời cao đất dày, đến đâu cũng không có cái đạo lý bà chủ tiếp khách hả!

Hà Tiểu Diễm trước kia cũng lăn lộn trong nghề này, biết là khách thì không nên đắc tội. Cô liền cười trừ:

- Xin lỗi quý khách! Nếu muốn cô nương, ở đây chúng tôi có hơn năm mươi em, tùy anh lựa chọn, tôi sẽ hết sức cho người sắp xếp thỏa mãn yêu cầu của anh.

Cô đã nói đủ rõ ràng rồi. Bản thân có thể sắp xếp cô nương thỏa mãn yêu cầu của anh ta, nhưng Vệ Binh nhìn Hà Tiểu Diễm. Con người của gã ta vốn có một sở thích đặc biệt, chơi gái không đã ghiền, chơi bà chủ mới sướng.

Vệ Binh giận tím mặt, cầm lấy chai bia trước mặt, phựt một tiếng vỡ nát trước mặt Hà Tiểu Diễm.

- Có phải không thể nể mặt không?

Hà Tiểu Diệp thấy tình thế bất thường, muốn ra ngoài gọi người. Không nghĩ tới đường lui sớm bị hai người Vệ Binh mang tới chặn lại rồi. Hà Tiểu Diệp trong lòng hoảng hốt. Vệ Binh liền đi tới trước mặt cô.

Không phải là một tiểu thư đã gác kiếm rồi sao, có cái bộ dạng thối tha cũng bầy đặt.

Vệ Binh nắm cằm cô.

- Ông đây chưa từng thấy con đàn bà nào như thế này. Có muốn ở lại tiếp ông, tùy cô quyết định đi!

Hà Tiểu Diệp âm thầm kêu khổ. Bản thân không dễ gì mới tẩy trắng được, nếu hôm nay lại mất thân nữa. Sau này làm sao đối mặt với Hồ Khoa.

Nhìn hai tên kia, cũng không biết kẻ đứng đằng sau là ai, lại có thể dám dương oai ở đây. Hà Tiểu Diệp cũng lăn lộn ở những nơi này quen rồi, biết có một số người không thể đắc tội.

Tuy rằng vài năm nay, Hồ Khoa mang theo một lớp anh em lăn lộn được phát triển nhanh chóng, nhưng họ cũng cố gắng hết sức để không đắc tối với những người trong giới quan trường, nếu không thì người ta trừng phạt mình không ra cái quái gì?

Thi Vĩnh Nhiên là có ý đến xem trò, ông ta không mặn không nhạt mà cười:

- Hà tiểu thư, anh Vệ là công tử của bí thư Vệ, tối nay cái thể diện này cô chắc phải nể à!

Thi Vĩnh Nhiên nhắc nhở Hà Tiểu Diễm, thời thế giờ thay đổi rồi, Thông Thành giờ không phải thời đại của Trương Nhất Phàm, bây giờ là của bí thư Vệ Văn Bá, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.

Công tử của bí thư Vệ, chỉ cần tùy ý chào hỏi người nào, cái hộp đêm này của cô còn không được đóng cửa sớm? Việc làm ăn, sợ nhất là gặp phải loại người này, Hà Tiểu Diệp bản thân cũng biết sự lợi hại trong đó.

- Hóa ra là công tử của

Bí thư Vệ đến đây,

được, tôi sẽ đem các

cô nương tốt nhất ở đây đến, thế này được rồi chứ!

Hà Tiểu Diệp cười cười trong lòng chửi mắng liên tục: lại là một con chó cắn người. Vệ Văn Bá không phải là không cùng đường với Trương Nhất Phàm sâo? Bà đây thật đúng không thể cho cái thể diện này.

Không ngờ Vệ Binh căn bản không để ý đến lời của cô, ngả ngớn mà đưa tay ra, sờ soạng ngực cô một hồi. Hà Tiểu Diễm muốn né tránh cũng không có cơ hội, trông thấy ánh mắt dâm dãng của gã, Hà Tiểu Diễm lo lắng hôm nay lành ít dữ nhiều.

Vệ Binh nói:

- Ông đây không muốn tiểu thư nào cả, thì chấm cô đó, hôm nay cô đồng ý cũng được không đồng ý cũng xong! Không thể theo ý ngươi.

Phòng riêng đã bị hai người bảo vệ. Hà Tiểu Diệp không có đường lui, cô chỉ có thể trong lòng cầu nguyện, mong Má mì vừa đi ra thông minh một chút, có thể chạy tới gọi điện báo cho Hồ Khoa.

Làm ngành dịch vụ, Hà Tiểu Diệp biết con chó này không thể đắc tội, cô chỉ biết cười lấy lòng:

- Thế tôi chỉ còn cách tiếp các vị đây đôi chén.

Thấy Hà Tiểu Diệp chịu thua rồi, Vệ Binh cười ha hả, luồn tay ôm vai cô, kéo xuống ghế so pha ngồi. Thi Vĩnh Nhiên cười nham hiểm nói:

- Anh Binh, Hà tiểu thư xưa kia là một cành hoa của Thông Thành, tiếc là chỉ lăn lộn một năm, nhớ đến năm xưa Hà tiểu thư ngoái đầu nhìn lại nụ cười làm mê hoặc trăm người, sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành!

Hà Tiểu Diệp làm sao được rực rỡ như Thi Vĩnh Nhiên nói, chỉ là tên này muốn đổ thêm dầu vào lửa. Lợi dụng Vệ Binh làm nhục Hồ Khoa thôi. Vệ Binh lúc này không còn nghĩ gì nữa, thấy Hà Tiểu Diệp quả thực cũng không tệ lắm, lại cười dâm tà sờ soạng ngực Hà Tiểu Diệp.

Hà Tiểu Diệp chặng lại.

- Vệ công tử, tôi mời mọi người hai chén!

Một người bên cạnh cười nói:

- Anh Binh không phải chưa từng uống rượu bao giờ, anh ta chưa từng chơi cô nào như cô mà thôi. Ha ha ..

Thấy tiếng cười tà ác, lộ ra hàm răng vàng, Hà Tiểu Diệp liền chửi nặng nề trong lòng.

- Chơi con mẹ mày. Thật là mấy thằng khốn khiếp. mẹ mày có quay lại nghề, cũng không tiếp lũ chó mày ngủ! Hà Tiểu Diệp đã tức giận trong lòng rồi.

Tên Vệ Binh này khá khốn nạn, ôm ghì lấy bả vai của Hà Tiểu Diệp, tay kia còn hướng tới giữa đùi người ta sờ soạng xuống dưới, khiến Hà Tiểu Diệp nóng lên rồi.

- Anh Binh, đây là Trời cao biển rộng. Xin anh hãy tự trọng một chút. Nếu anh cần cô nương, tôi sẽ sắp xếp cho anh. Nếu anh cứng rắn muốn phá bạc, bà đây cũng hầu tiếp.

Hà Tiểu Diệp đáp cái chén đứng lên, mắt mở trừng trừng.

Phịch___ Vệ Binh bị cô mắng cho phát hỏa, liền ném vỡ cái cốc ở trong tay:

- Mẹ kiếp, đồ bướng bỉnh. Ông đây hôm nay muốn chơi cô thì làm sao? Hôm nay còn chống lại, cô nương khác ông đây lại không cần, chỉ muốn bà chủ như ngươi. Cô cho là cô là hoàng hoa khuê nữa chắc. Ông đây sờ ngươi hai cái là xem trọng ngươi lắm rồi! Đẹp cái gì mà đẹp! fuck!

Vệ Binh trợn trừng mắt, nhìn thẳng về phía Hà Tiểu Diệp, ông đây không tin không trừng trị không được ngươi con quỷ cái nhà ngươi.

Lúc này, cửa phòng bao bị đá văng ra cái rầm, Hồ Khoa mang theo mấy người chạy vào:

- Mẹ kiếp, thằng chó chết nào dám đến đây làm loạn?

Tất cả mọi người trong bao phòng đều sửng sốt, Thi Vĩnh Nhiên lập tức phản ứng ngay, cười chạy tới:

- Ông chủ Hồ, ông chủ Hồ, hiểu lầm, một sự hiểu lầm thôi. Vị này là công tử của bí thư Vệ, lần đầu tiên đến Thông Thành chơi, chỉ là muốn Hà tiểu thư uống đôi chén rượu, không có ý gì khác.

Hồ Khoa trừng mắt nhìn gã ta, hai mắt tức giận nhìn chằm chằm Vệ Binh, có khí thế giết người.

- Mày họ Vệ?

Còn dám nói, Vệ Binh nhìn thấy gã như thế, thực sự có chút sợ rồi, nhưng vẫn ưỡn ngực.

- Ông đây họ Vệ thì thế nào?

Ba ----

Hồ Khoa giơ tay ra chính là một cái tát, tất cả mọi người đều ngơ ngác, thời gian như ngưng lại, yên lặng đến rợn người.

Thi Vĩnh Nhiên thầm kêu, thảm rồi, thảm rồi. Lần này thật sự là thăm rồi! Con hàng của Hồ Khoa chưa được, ngược lại làm cho Vệ Binh tức điên. Nhưng trong lòng gã lại âm thầm chúc mừng, Hồ Khoa lần này coi như đắc tội với Vệ Binh rồi, về sau gã có cái mà chịu.

Vì thế lão hằm hằm mặt nói:

- Hồ Khoa, sao cậu dám đánh anh Binh, anh ta có thế nào cũng là khách của anh!

Thi Vĩnh Nhiên diễn trò này để cho Vệ Binh xem.

- Mày ___– mẹ mày, dám tát bố mày?

Vệ Binh tức choáng váng rồi, chỉ vào Hồ Binh muốn chửi, Hồ Khoa hung tợn kêu lên một tiếng:

- Cút!

- Mày được lắm!

Vệ Binh gằm mặt trợn mắt hung hăng nhìn Hồ Khoa

- Họ Hồ, việc này bố với mày vẫn chưa xong đâu.

Hồ Khoa rất tức giân, cầm lấy chai rượu trên mặt bàn, liền xông tới đập người. Bị Hà Tiểu Diệp ôm lại:

- Hồ Khoa, đừng.

Hà Tiểu Diệp biết chuyện hôm nay dù có làm lớn, nếu tên tiểu tử họ Vệ đúng thật là con trai của Vệ Bí thư sợ rằng sau này ởThông Thành không làm ăn gì được rồi.

Thông Thành không làm ăn được, có thể đi nơi khác, nhưng Hồ Khoa thật sự đánh trọng thương người ta, chuyện này phiền phức to, tên súc sinh Vệ Văn Bá đó có tha cho gã không?

Hiện nay Chủ tich Trương với Vệ Văn Bá vốn bất hòa, nếu lại có chuyện như thế này đến, đánh trọng thương người rồi đứng cũng không vững nữa. Vệ Binh hung hăng ném lại câu:

- Việc này vẫn chưa xong đâu.

Thi Vĩnh Nhiên nghiêm mặt hướng tới Hồ Khoa cười ngại ngùng:

- Hồ Khoa đừng nóng thế chứ, chúng tôi đi ngay đây.

Hồ Khoa gầm lên:

- Thanh toán hết tiền đã, đồ ở chỗ này của tao không phải để cho chó ăn!

Một câu, khiến cho Thi Vĩnh Nhiên tức đến xanh mặt, vất xuống 1000 tệ, không nói một câu rồi đi.