Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 397: Tung tích của điện thoại di động




- A Bưu đâu! Đi gọi nó đến!

Cừu Cương chỉ người đang đứng sau lưng, một tên thủ hạ lập tức cầm bộ đàm hô mấy câu:

- A Bưu, a Bưu! Anh Cương tìm cậu. Lập tức đến, lập tức đến!

- Rõ, rõ! Tôi là a Bưu.

Tắt bộ đàm, một người đàn ông để râu quai nón hơn ba mươi tuổi chạy vào từ một con đường nhỏ:

- Anh Cương, có chuyện gì thế?

- Anh gọi mấy người anh em, cùng tôi đến Đêm Mông Lung.

Cừu Cương dặn dò nói.

- Vâng! Em sẽ chuẩn bị.

A Bưu lấy ra một bộ điện thoại Nokia tinh tế ra, kiểu dáng rất độc đáo, hơn nữa bên trên còn có một tấm thiệp hoạt hình đáng yêu. Cừu Cương liếc nhìn:

- Ái chà, thằng ranh này làm cái máy hoành tráng như thế này khi nào thế?

Cừu Cương giơ tay ra, a Bưu lập tức đưa qua một cách cung kính, cười hì hì.

Đây là hàng mới ra thị trường chưa lâu, một bộ máy ít nhất phải mấynghìn! Cừu Cương nhìn y:

- Thằng ranh này phát tài ở đâu đây?

Cừu Cương cầm lấy nhìn:

- Mẹ kiếp! Cái này rõ ràng là cho con gái dùng mà!

A Bưu nhìn có vẻ rất hung hãn, nhưng mà trước mặt Cừu Cương vẫn là bộ dạng cẩn thận, gã cười ha hả, giải thích một cách thẳng thắn:

- Anh Cương đúng là có con mắt tốt, cái này là một anh em cướp được ở trạm xe lửa ngày hôm nay, còn có một cái túi. Cừ thật, không ngờ lại có hơn mười ngàn tiền mặt.

- Ồ!

Cừu Cương cầm lấy điện thoại lật, hình như cũng không có ý trách cứ. A Bưu tuy rằng là đội trưởng đội bảo vệ ở đây, nhưng thằng ranh này là một tên vô lại, bên dưới có mấy chục người anh em, chuyên dùng các mánh khóe cướp bóc, trộm điện thoại, trộm máy tính.

Những người này của gã, phần lớn đều lăn lộn ở trạm xe lửa, nghe nói kinh doanh rất tốt. Có lúc tóm được một con dê béo, mỗi người có thể chia mấy ngàn. Mấy người bọn họ, bình thường từ ba đến năm người một nhóm nhỏ, gặp chuyện gì lớn, hoặc là đánh nhau, mấy chục người cùng lên.

A Bưu là đầu sỏ của bọn chúng, mỗi lần đồ cướp được mang về, các anh em đều phải kính gã một phần. Hôm nay những người này đã cướp được một cái túi và điện thoại, việc này không dám giấu a Bưu, không ngờ a Bưu liếc mắt đã nhằm vào bộ điện thoại này, liền muốn dùng để sử dụng.

Những năm chín chín này, những người có điện thoại di động không quá nhiều, rất nhiều người mua được, cũng không nuôi nổi. Vì vậy, điện thoại vẫn được coi là của hiếm.

Cho dù là bọn họ là những người lang thang ở bên ngoài, bên người có thể treo một cái điện thoại đã là được lắm rồi, có người thậm chí còn cầm của bản thân mình khoe ra, để cho mọi người thấy dường như mình lăn lộn ở bên ngoài rất tốt.

Chiếc máy Cừu Cương cầm trong tay này, chắc chắn là hàng nhập khẩu từ nước ngoài, cho dù là chế tác hay là vẻ ngoài, cho đến tính năng, đều là hàng tinh xảo. Cho dù là Lý Tông Hán ngồi đối diện với Cừu Cương, tuy rằng đang treo sáu chiếc điện thoại, có thể so sánh với chiếc điện thoại này, không có cái nào.

Bởi vậy, Lý Tông Hán nhìn thấy chiếc máy này, cũng không cầm được, mắt sáng lên, đòi từ trong tay của Cừu Cương:

- Đúng là đồ tốt, mẹ kiếp, vẫn là đồ chơi công nghệ nhập khẩu, ít nhất đáng giá mười ngàn.

Cừu Cương liền hỏi mấy câu:

- Chủ nhân của chiếc điện thoại là ai?

A Bưu nói:

- Nghe nói là một cô gái xinh đẹp hai mươi mấy tuổi. Những cái khác…Ồ. Trong túi của cô ấy có danh thiếp, hình như là Tổng giám đốc của công ty Cơ Cơ nào đó.

- Thả cái rắm mẹ ngươi, là ngân sách đúng không?

Cừu Cương mắng mấy câu, A Bưu như tỉnh ra, lập tức vỗ đầu:

- Đúng, đúng, đúng, vẫn là lão đại anh minh, đúng là tên là công ty trách nhiệm hữu hạn ngân sách Phàm Phàm.

- Mày nói cái gì? Nói lại một lần nữa!

Lý Tông Hán nghe thấy cái tên này lập tức đứng dậy, làm cho Cừu Cương và A Bưu giật nảy mình.

A Bưu nhìn y:

- Từ từ, tôi bảo người cầm túi đến!

Sau đó A Bưu liền chạy một mạch ra ngoài.

Cừu Cương nhìn gã:

- Sao thế? Cô gái này anh biết sao?

Lý Tông Hán nói một cách hung hăng:

- Tôi biết cô ta, cô ta không biết tôi! Tuy nhiên, nếu như rơi vào trong tay tôi, thì cô ta có chuyện hay rồi!

Cừu Cương nhìn vẻ mặt của gã, liền biết chắc chắn hai người có oán cũ, chỉ có điều y không tiện hỏi.

Không lâu sau, A Bưu đã dẫn một người đàn ông thô tục hai tư hai nhăm tuổi, chỉ cao tầm một mét sáu đến:

- Lão đại, gã chính là Toản Địa Thử, người nhỏ, chạy nhanh. Đến cả cảnh sát cũng không bắt được nó, túi chính là do nó cướp.

- Ồ!

Cừu Cương và Lý Tông Hán đều quan sát y mấy lần. Toản Địa Thử lập tức cười giả lả nói:

- Chào lão đại!

Cừu Cương nhìn kỹ người này, dáng không cao, đầu vừa nhỏ vừa nhọn, hai con mắt cỡ hạt đậu tương, gã không khỏi cười phá lên một trận ha ha:

- Mẹ kiếp! Đúng là giống một con chuột đầu thai.

- Ha ha…

Lý Tông Hán cũng cười phá lên theo.

Toản Địa Thử lại không giận một chút nào, ngược lại cùng vẻ mặt ti tiện cười.

Cừu Cương cười xong, nói với Toản Địa Thử:

- Cậu nói lại một lần dáng vẻ của người con gái đó như thế nào?

Toản Địa Thử cười phá lên, hai con ngươi kia giống như đậu tương chuyển động nhanh như chớp, y gật đầu với mấy vị lão đại cúi đầu khom lưng nói:

- Vóc dáng của người phụ nữ đó khoảng một mét sáu tám, rất xinh đẹp, tóc rất thẳng, thả xõa xuống vai. Ăn mặc cũng rất sang trọng….

Toản Địa Thử vừa nhớ lại, vừa nói.

- Hết rồi?

Cừu Cương rất thất vọng. Mẹ kiếp, đây thì tính là cái chuyện gì cơ chứ?

- Hết rồi!

Toản Địa Thử lắc đầu, A Bưu phát hiện Cừu Cương hình như không bằng lòng, liền đá chân Toản Địa Thử:

- Nghĩ lại đi!

- Ồ, tôi nghĩ lại, nghĩ lại!

Toản Địa Thử suy tư một lúc, hai con ngươi lại di chuyển nhanh như chớp, y như đã nghĩ ra cái gì, hai tay khoa tay múa chân trước ngực.

- Cô gái đó, chỗ này rất thẳng, chỗ này rất nhỏ, chỗ này rất lớn, chân mà, rất dài, dù sao người rất xinh đẹp, rất xinh đẹp!

- Cút! Cút khẩn trương cho tao!

Cừu Cương mắng mấy câu, A Bưu lập tức trợn trừng mắt, Toản Địa Thử lập tức hoảng sợ bỏ chạy.

Cừu Cương nhận chiếc túi trong tay A Bưu, lật một tấm danh thiếp từ bên trong, Lý Tông Hán cầm trong tay, cười hừ hừ mấy tiếng:

- Cương tử, gọi mấy anh em, tìm ra người phụ nữ này cho tôi, tôi muốn làm khổ cô ta!

Cừu Cương gật đầu:

- Anh em với nhau tôi chỉ cần nóimột câu, kiểu gì tôi cũng phải làm được cho cậu.

Trong túi xách ngoài tiền ra, những thứ khác vẫn còn. Cừu Cương đưa cái túi cho một người tùy tùng mặc đồ Tây đằng sau, cầm điện thoại trong tay cười nói:

- Chỉ cần có đồ chơi này trong tay, không sợ không tìm thấy cô ấy.

A Bưu thấy chiếc di động mình vất vả bóc lột về trong nháy mắt lại vào trong tay người khác, gã không khỏi hơi thương xót nhìn mấy lần. Bản lĩnh nhìn mặt đoán lòng của Cừu Cương rất mạnh, y biết tâm tư của A Bưu, liền nói một câu:

- Cậu cũng đừng nhìn nữa, qua hai ngày phân phối cho cậu một đồ chơi công nghệ này.

A Bưu lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng, gật đầu liên tục:

- Cảm ơn anh Cương!

Thực ra A Bưu biết, không cần nói Cừu Cương đồng ý cho gã một cái điện thoại, cho dù Cừu Cương không cho, gã cũng không có cách nào. Trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này mối quan hệ ba người của bọn họ, giống như cá lớn nuốt cá bé, cá bé ăn tôm nhỏ.

Bọn họ lăn lộn ở “Sức quyến rũ của đô thị”, nói dễ nghe một chút là bảo vệ, nói khó nghe là tay đấm. Cừu Cương chính là lão đại của bọn chúng, cũng là ông chủ của bọn chúng.

Ở thành phố Song Giang, cho dù Cừu Cương là một nhân vật có mánh khóe, rất nhiều người đều không dám chọc giận y. “Sức hấp dẫn của đô thị” của y, ở thành phố Song Giang kinh doanh rất sôi nổi, có đủ hạng người. Ngoài hộp đêm này ra, y còn có một khách sạn năm sao – Khách sạn quốc tế Hải Thiên.

Từ sự kiện, mấy người nói, liền bỏ qua chuyện của của Đêm Mông Lung.

Cừu Cương đứng dậy:

- Con chó nuôi đầu trọc này, không ngờ dám thả bồ câu bố mày?

Gọi điện đi, không ngờ điện thoại vẫn thông. Cừu Cương đã tức giận, tên đầu trọc này không nể mặt mình sao? Đã đồng ý với Lý Tông Hán, tìm cho gã một cô gái còn chưa vào đời để chơi, không ngờ đầu trọc đồng ý cả buổi, vẫn chưa thấy đưa người tới.

Cừu Cương dẫn người đến, Lý Tông Hán nói:

- Thôi đi, bây giờ tôi không có hứng với người đó nữa, cậu gọi người giúp tôi tìm ra cô Hà Tiêu Tiêu này một cách nhanh nhất, tôi muốn xem xem, có phải cô ấy ba đầu sáu tay hay không.

Thấy Lý Tông Hán nói như vậy, Cừu Cương đứng dậy lại ngồi xuống, gã mơ hồ đoán được, có thể hai người có thâm thù đại hận. Thực ra bản thân Lý Tông Hán cũng không biết, chỉ nghe cậu mình nói, mấy cái tài khoản thần bí ngoài nước của ngân sách Phàm Phàm, đã đánh lén tập đoàn Hoa Sơn, khiến vốn dĩ có lòng tin trong vòng ba tháng khiến cổ phiếu trở mình, kết quả bị bọn họ làm khổ, tổn thất hơn mười triệu.

Lý Tông Hán không ngờ con đường đến Song Giang lần này của mình, không ngờ gặp được đối thủ không đội trời chung của họ Lý. Bởi vì chuyện cạnh tranh trong kinh doanh, tất cả mọi người phe Lý đều coi ngân sách Phàm Phàm là một đối thủ tiềm tàng.

Sắp mười một giờ rồi, sắp tới thời gian chuộc con tin rồi. Đám người Trương Nhất Phàm đã tích đủ hai triệu tiền mặt. Tất cả ngân hàng đều đã đóng cửa, phòng Tài vụ Thành ủy cũng không thể bỏ hai triệu tiền mặt trong kho, cuối cùng Trương Nhất Phàm gọi điện thoại đến tỉnh thành, đánh tiếng với Giám đốc ngân hàng Xây dựng Tưởng.

Giám đốc Tưởng lại gọi điện thoại đến một chi nhánh ngân hàng ở thành phố Song Giang, nhân viên ngân hàng làm việc, suốt đêm đưa cho hắn hai triệu tiền mặt. Làm xong chuyện này, còn cách thời gian hẹn tầm mười phút.

Bên này đầu trọc cũng rất sốt ruột, đã dẫn Hà Tiêu Tiêu đến địa điểm khác từ lâu rồi, bọn họ sợ cục công an tiến hành theo dõi tung tích, dùng một chiếc xe đã được tút lại, tạm giữ Hà Tiêu Tiêu không ngừng chạy vòng vòng ở vùng ngoại thành, khiến đối thủ không tìm được vị trí chuẩn xác của bọn họ.

Đúng mười một giờ, mọi người hẹn ở một nhà xưởng đã bỏ hoang ở ngoại thành, một tay giao tiền một tay giao người, chỉ cần tiền đến tay, gã lập tức sẽ cao chạy xa bay.

Trương Nhất Phàm và Hồ Lôi trên xe, Hồ Khoa theo phía sau, Liễu Hải dẫn theo bốn tên cảnh sát còn có mấy người anh em của Hồ Khoa, âm thầm hành động. Bên này duy trì liên lạc với đám người Trương Nhất Phàm, bên đó bọn họ tầm mười người lén lút ẩn núp ở địa điểm trao đổi.

Lần hành động này, không kinh động đến cảnh sát địa phương, chắc bọn Lưu Bá Lâm cũng đã ngủ từ lâu, dù sao cả đêm không thấy xe cảnh sát tuần tra trên đường.

Lưu Bá Lâm lơi lỏng đối với nhiệm vụ mình giao phó như thế, Trương Nhất Phàm đã không có ý tính toán với anh ta. Chỉ có điều lúc mọi người đến chỗ nhà xưởng bỏ hoang ở vùng ngoại ô kia, tên đầu trọc giảo quyệt đột nhiên lại thay đổi chủ kiến.

Vào trong rừng chỗ sườn núi cây tùng!

Mẹ kiếp thằng chó!

Mấy người tức đến mức mắng to không ngừng, con chó Nhật này giảo quyệt thật! Sườn núi cây tùng ngược lại với hướng này, một ở phía nam một ở phía bắc. Trương Nhất Phàm đành phải thông báo cho đám người Liễu Hải, mục tiêu xuất hiện ở sườn núi cây tùng. Đồng thời nhắc nhở Liễu Hải, đừng để đối phương phát hiện.

Đợi đám người đến sườn núi cây tùng, đám người đầu trọc từ nhà xưởng đi ra, thấy hai chiếc xe lần lượt rời đi, không khỏi cười phá lên. Hà Tiêu Tiêu đã bị bọn họ dùng dây thừng trói lại, miệng cũng bị bịt kín. Thấy đầu trọc giễu cợt người ta như thế, không khỏi tức giận a a giãy dụa.

Mấy tên tay chân đằng sau đầu trọc không hiểu hỏi:

- Lão đại, sao anh lại lừa bọn họ đi? Không giao hàng sao?

Đầu trọc ra vẻ hừ một tiếng, châm điếu thuốc:

- Bọn mày biết cái *** gì, đây gọi là điệu hổ ly sơn. Tôi muốn xem xem, sau lưng bọn họ có cảnh sát không. Ngu hơn chó!

- Lão đại cao minh!

Mấy tên tay chân nịnh bợ.

Đầu trọc nhìn đồng hồ, nói với người trung niên bên cạnh:

- Lão B, đợi một chút anh đưa một người đi lấy tiền, tôi ở lại đây trông chừng cô gái này. Nếu như xảy ra chuyện gì không đúng, anh liền phát tín hiệu.

Lão B gật đầu:

- Được.