Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 464: Cho mượn “bồ”




Tống Vũ Hà vừa đi khỏi, Lý Tông Hán đã gọi điện thoại tới:
- Đến “Sự quyến rũ của đô thị” đi, tôi đang đợi cậu ở đó!

Lúc Phương Tấn Bằng đến “Sự quyến rũ của đô thị”, trong phòng bao riêng đã có ba người, một trong số đó là Cừu Cương và một đôi nam nữ mà y không quen biết. Cừu Cương giới thiệu:
- Anh Phương, vị này chính là Tổng giám đốc Lư, còn đây là bạn gái của anh ta.

Người phụ nữ gần bốn mươi tuổi tên Yến Yến, hoàn toàn không có vẻ già như tuổi, nhưng so với Tống Vũ Hà thì vẫn còn kém một bậc. Nhưng lúc này Phương Tấn Bằng đang có phần buồn bực nên trong mắt gã ta, cô ta vẫn rất xinh đẹp thướt tha.

Nói thật, y cũng chưa từng thưởng thức qua phụ nữ bốn mươi tuổi, vì thế lúc chào hỏi hai người kia, ánh mắt y không khỏi liếc nhìn bộ ngực đầy đặn của Yến Yến.

Người phụ nữ này không tồi! Ánh mắt này của Phương Tấn Bằng không thoát khỏi đôi mắt của Cừu Cương, người rất giỏi nhìn mặt đoán lòng. Gã thầm nghĩ, không ngờ anh Phương còn có sở thích này!

Không ngờ gã có thể đón tiếp hai vị thiếu gia ở nơi này. Lần này Lý Tông Hán đến đây, không ngờ lại còn giới thiệu cho gã một trong bốn vị thiếu gia lớn ở thủ đô, Cừu Cương vừa kiếm thêm được một khoản tiền lớn, lại vừa khiến hai vị thiếu gia này thấy vui vẻ.

Cừu Cương ở thành phố Song Giang làm ăn đã nhiều năm, gã vẫn còn muốn tiếp tục mở rộng việc làm ăn ra khỏi thành phố. Bởi vậy, mỗi lần Lý Tông Hán đến đây, gã đều đưa những thứ tốt nhất ra tiếp đãi.

Cừu Cương gọi mấy cô gái vào, Lý Tông Hán khoát tay:
- Miễn đi, gần đây khẩu vị của anh Phương đã thay đổi rồi!

Khi Cừu Cương nói những lời này thì Lư Khoái Phi dẫn theo Yến Yến đã tới. Lúc ấy Cừu Cương còn không hiểu hết ý nghĩa của những lời này, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Phương Tấn Bằng, gã lập tức hiểu ra.

Hóa ra khẩu vị của y là thế này! Đây không phải cũng giống khẩu vị của tên Lư Khoái Phi kia sao? Mẹ nó, chẳng lẽ bây giờ khẩu vị ai cũng như vậy?

Sau khi mọi người ngồi xuống, Phương Tấn Bằng lại liếc mắt nhìn Yến Yến. Cô ta mặc một chiếc áo lót có hình bông hoa, bên dưới chiếc cổ áo rộng, chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấy. Bộ ngực kia không tồi, khá sâu.

Hôm nay Cừu Cương dẫn Lư Khoái Phi đến giới thiệu, là vì Lư Khoái Phi cũng muốn tham gia làm bất động sản. Người này trong tay có bốn năm trăm triệu, người có nhiều tiền như vậy rất hiếm ở thành phố này. Đúng lúc thành phố Song Giang muốn khai thác và phát triển lớn nên anh ta liền tận dụng cơ hội.

Nhưng ngoài tiền ra, trong tay Lư Khoái Phi lại không có công ty, không có khả năng tham gia đấu thầu. Hơn nữa khi đấu thầu, anh ta cũng không thể thắng, bởi vì công ty của bọn họ không biết lấy đâu ra một công trình ra dáng.

Thật ra Lư Khoái Phi muốn tham gia bất động sản cũng được, anh ta có thể lấy tiền đầu tư vào công ty của người khác, sau đó làm cho người ta trúng thầu. Sau khi lấy được đất, tiền lãi buôn bán sẽ chia nhau.

Nhưng Lư Khoái Phi cảm thấy thật vô nghĩa, anh ta thích tự mình làm. Một ông chủ lớn nắm trong tay hơn trăm triệu, việc thành lập một công ty không phải khá dễ dàng sao? Nhưng tiêu chuẩn đánh giá của thành phố Song Giang rất nghiêm ngặt, cũng là vì đề phòng có người lợi dụng kẽ hở, cho nên một công ty bất động sản mới thành lập trên cơ bản không thể có khả năng trúng thầu.

Nghe nói Cừu Cương có thể giới thiệu mối làm ăn cho mình, Lư Khoái Phi liền dẫn theo Yến Yến đến đây.

Bốn vị thiếu gia ở thủ đô dù đi đến đâu thì tên tuổi của họ vẫn rất nổi tiếng, Lư Khoái Phi đương nhiên rất sẵn lòng bợ đỡ hai vị đại thiếu gia này. Nhất là khi nghe nói, Chủ tịch thành phố Phương là anh họ của một trong hai người, thiếu chút nữa cả cằm của Lư Khoái Phi cũng rơi mất.

Ngồi trong phòng riêng, anh ta vô cùng niềm nở.

Cừu Cương gọi đến mấy cô gái rất khá, Lý Tông Hán liếc mắt một cái liền chọn trúng Sở Sở xinh đẹp. Cô gái xinh đẹp giống như hồ ly tinh này bị Lý Tông Hán kéo vào lòng ôm ấp.

Phương Tấn Bằng lơ đễnh ôm lấy một cô gái, lúc Lư Khoái Phi nâng chén lên nói với y về việc mua đất, y dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Lư Khoái Phi một cái. Lư Khoái Phi hiểu ra ngay lập tức, cười hì hì lấy ra hai chiếc phong bì.

Muốn người ta giúp đỡ, không thể không tỏ ra có thành ý. Lư Khoái Phi đương nhiên biết rõ đạo lý này.

Lý Tông Hán không chút khách khí, cầm lấy phong bì, thuận tay nhét vào trong áo lót của Sở Sở.
- Thưởng cho em này!
Sở Sở mừng rỡ, thật đúng là đại gia! Hai vạn đồng mà cũng có thể tiện tay cho người khác.

Lý Tông Hán dùng hoa dâng Phật, khiến Lư Khoái Phi ngồi bên cạnh cảm thấy rất xót ruột. Người có tiền cũng không phải là kẻ vô cảm, hai vạn đồng, không hề nháy mắt lấy một cái, tiện tay thưởng cho người ta.

Phương Tấn Bằng không hề đụng tới, chỉ từ tốn uống rượu, khiến cho Lư Khoái Phi không rõ y có ý gì. Anh ta lại vội vàng nói:
- Anh Phương, sau khi thành công, tôi sẽ chia phần cho hai vị.

Lư Khoái Phi giơ hai ngón tay:
- Hai phần lợi nhuận.

Phương Tấn Bằng khẽ mỉm cười:
- Để nói sau!

Lư Khoái Phi liền khẽ huých Yến Yến, ra hiệu cho cô ta đi mời rượu. Yến Yến lập tức bưng cái chén, mỉm cười đi tới:
- Anh Phương, rất vui được quen biết một nhân vật lớn như anh, anh có thể nể mặt tôi không?

Yến Yến đứng trước mặt Phương Tấn Bằng, chiếc quần đen bó sát lấy cặp mông đầy đặn, làm lộ ra những đường cong mê người. Khi cô ta hơi nghiêng người bưng chén, cả bộ ngực tuyệt đẹp lọt vào mắt Phương Tấn Bằng.

Lúc này, y không khỏi nhớ đến Tống Vũ Hà. Hai người phụ nữ này đều xinh đẹp thướt tha, khiến y phải rung động. Phương Tấn Bằng buông cô gái bên cạnh ra, thích thú ngắm nhìn Yến Yến.

Y còn chưa kịp nói gì, Lý Tông Hán đã nói:
- Cô Yến Yến, uống chén rượu giao bôi đi!

Gương mặt Lư Khoái Phi hiện lên một chút xấu hổ, Yến Yến quay đầu lại nhìn anh ta, sau đó rất thoải mái uống chén rượu giao bôi với Phương Tấn Bằng. Cừu Cương thấy thế, lặng lẽ huých Lư Khoái Phi một cái, sau đó đi ra cửa. Lư Khoái Phi hiểu ý, đi theo Cừu Cương ra khỏi phòng.

- Tổng giám đốc Lư, tôi đoán rằng nếu muốn việc lần này thành công …
Cừu Cương ghé tai Lư Khoái Phi nói thầm một câu, vẻ mặt Lư Khoái Phi tối sầm lại, không nói gì.

Yến Yến là một báu vật, bản lĩnh trên giường không tồi, mình còn muốn kết hôn với cô ta!

Cừu Cương thấy anh ta do dự, liền nói:
- Tiếc con thú nhỏ thì không bắt được con sói lớn. Nếu có được quan hệ tốt với thiếu gia Phương, bác của gã là Chủ tịch tỉnh, anh họ là Chủ tịch thành phố Song Giang, anh còn sợ sau này phải chịu thiệt hay sao? Hơn nữa, loại người như bọn họ, chơi chán sẽ vứt đi. Đến lúc đó nếu anh thực sự luyến tiếc, chờ gã chơi chán thì mang về cũng được. Đây cũng không phải là thứ duy nhất, rửa sạch thì có thể tiếp tục dùng.

- Được rồi!
Lư Khoái Phi khẽ cắn môi, đi cùng Cừu Cương về phòng.

Yến Yến ngồi trở về vị trí cũ, thấy Lư Khoái Phi đi vào, cô ta tiện thể nói, em đi toilet.

Lư Khoái Phi đi ra theo, gọi Yến Yến vào một góc, nói với cô ta chuyện này. Yến Yến kinh ngạc nhìn anh ta:
- Không phải anh đã đồng ý kết hôn với em sao?

Lư Khoái Phi bất đắc dĩ nói:
- Tối nay em phục vụ gã cho tốt, chỉ cần lấy được một dự án, chúng ta có thể đưa công ty đến. Yến Yến, sau này sự phát triển của công ty đều dựa vào em.

- Yến Yến mặc kệ!

Lư Khoái Phi mặt mày biến sắc:
- Thiếu gia Phương trẻ tuổi như vậy, còn ít tuổi hơn em, em còn bất mãn cái gì? Nếu việc này không thành, sau này em không cần ở lại thành phố Song Giang nữa, trở về với kẻ bất lực của em đi!

Yến Yến đứng im:
- Nếu anh đồng ý, ngày mai hai chúng ta phải xé giấy đăng ký kết hôn, sau này anh khỏi phải ghét bỏ em.

- Đi đi! Ghét bỏ cái gì? Đây cũng không phải lần đầu tiên của em. Làm chuyện này với thiếu gia Phương còn hơn là với kẻ bất lực kia, ít ra người ta còn có tiền có thế. Đi đi, đừng sợ! Anh sẽ không bạc đãi em đâu.

Yến Yến khẽ cắn môi:
- Được! Coi như là bị chó cắn một cái. Đưa tiền đây!
Cô ta giơ tay đòi tiền.

Lư Khoái Phi thầm mắng: khốn kiếp, cô chỉ biết đòi tiền thôi. Đây! Anh ta rút ra hai nghìn nhân dân tệ, ném vào tay Yến Yến. Lúc Yến Yến chuẩn bị bước vào, anh ta nói một câu:
- Anh không vào đâu, nhớ phải dùng bao đấy.

Lư Khoái Phi đi rồi, Yến Yến đẩy cửa bước vào.

- Tổng giám đốc Lư đâu?
Cừu Cương thấy Lư Khoái Phi không đi vào theo, liền hỏi.

- Ồ, vừa rồi anh ta nhận một cuộc điện thoại, nói có chút việc đi trước rồi.
Yến Yến mỉm cười bước vào ngồi xuống cách chỗ Phương Tấn Bằng không xa.

Cừu Cương hiểu ra, nhìn đồng hồ:
- Anh Hán, anh Phương, các anh đi nghỉ trước đi.

Lý Tông Hán đương nhiên hiểu rõ mánh khóe của Cừu Cương, cười cười ôm Sở Sở đi ra.

Phương Tấn Bằng gật đầu:
- Cậu đi trước đi, tôi ngồi lại đây một chút.

Lúc Cừu Cương dẫn theo cô gái bên cạnh gã ra ngoài, Yến Yến liền chủ động đến ngồi cạnh Phương Tấn Bằng.

Sự phát triển của thành phố Song Giang càng ngày càng thuận lợi, việc giải phòng mặt bằng và bán đất đều được tiến hành một cách khẩn trương. Mảnh đất lớn như vậy, chính quyền đang tiến hành theo từng giai đoạn. Việc xây dựng khu định cư cũng đang được triển khai nhanh chóng.

Tần Xuyên cầm tài liệu đi vào văn phòng Bí thư Thảnh Ủy, anh ta là một trong số ít người không cần thư ký phải thông báo, có thể đi thẳng vào văn phòng.
- Bí thư Trương!

Tần Xuyên chào. Trương Nhất Phàm đang đợi anh ta, liền bỏ chiếc bút trong tay ra.
- Anh tìm hiểu đến đâu rồi?

- Tất cả đều bình thường.
Tần Xuyên cầm tập tài liệu đặt lên bàn.
- Đây là danh sách và tư liệu của những công ty trúng thầu đợt đầu tiên.

Toàn bộ việc quy hoạch thành phố mới được chia làm ba đợt. Đợt đầu tiên thu mua đất ở khu vực ngoại thành, cách thành phố hai km về phía Bắc, toàn bộ nơi này đều là nông dân. Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đã quyết định di dời toàn bộ những người dân này đến khu vực nội thành phía Nam, cạnh bờ sông. Nếu họ muốn tiếp tục làm nông nghiệp thì cứ tiếp tục, còn nếu không muốn tiếp tục làm nghề nông thì có thể tự do gây dựng sự nghiệp, hoặc là trở thành công nhân trong các xí nghiệp.

Trương Nhất Phàm mở những tài liệu kia ra xem, Tần Xuyên nói:
- Theo sự quan sát của lãnh đạo thì hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì. Công việc được tiến hành rất thuận lợi, việc đấu thầu đất và giải phóng mặt bằng hầu như không gặp cản trở. Hơn nữa những nhà đầu tư bất động sản đều có đầu tư từ nước ngoài, vả lại bọn họ đến từ khắp nơi trong cả nước, đều đã có công trình mẫu.

- Bởi vì lần này là do chính quyền ra mặt, nên việc đấu thầu và giải phóng mặt bằng đều được thống nhất, không hề xảy ra sự hỗn loạn nào. Các cán bộ làm công tác tư tưởng cũng rất đúng lúc, phản ứng của người dân rất tích cực.

- Ừ!
Trương Nhất Phàm nhìn đống tài liệu, gật đầu.

Nhìn sơ qua tập tài liệu một lúc, hắn cảm thấy có chút suy nghĩ, nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm:
- Có phải quá thuận lợi hay không?
Trong quá khứ việc giải phóng mặt bằng, chỉnh đốn và cải cách lần nào cũng gặp vấn đề lớn. Tại sao lần này lại thuận lợi như vậy?

Chẳng lẽ sự giác ngộ của người dân đã được nâng cao? Hay là do năng lực làm việc của cán bộ đã được tăng cường?

Tần Xuyên thấy Bí thư Trương suy tư, liền nói:
- Bí thư Trương, có phải anh cảm thấy sự việc quá thuận lợi không?

Trương Nhất Phàm lấy hai tay bụm mặt, chà xát, sau đó hắn mới nói:
- Không những rất thuận lợi, hơn nữa thủ đoạn làm việc của những người này càng ngày càng cao tay, không ngờ không có một chút sơ hở nào.

- Tôi cũng biết rằng quá thuận lợi, nhưng lại không nhìn ra vấn đề gì.

- Như vậy đi, ngày mai hai chúng ta đi xem xét xung quanh, thể nghiệm và quan sát dân tình! Xem có phải bọn họ đang cùng nhau tạo nên sự giả dối đẹp đẽ hay không.