Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 517: Thách thức!




Sau khi Emi đến Song Giang, mọi việc tiến triển vô cùng thuận lợi. hai hạng mục lớn của công ty Âu Phil ở thành phố Song Giang sẽ chọn ngày thi công lại.

Mấy ngày nay Trương Nhất Phàm không gặp được Đới Lập Công, cuộc họp hai ngày trước, y bỗng nhiên lại mượn cớ nghỉ ốm. Trương Nhất Phàm nghĩ lại thấy tức cười, có lẽ y đang tránh mặt hay chờ đợi điều gì đó.

Ngày thứ ba của hội nghị về vấn đề hạng mục của công ty Âu Phil, Vu Chí Quang ở huyện Sơn Dương lại tới văn phòng của Trương Nhất Phàm báo cáo kết quả điều tra.

Trương Nhất Phàm ký tên trên báo cáo, điều tra theo luật định!

Đàm Sơ Sinh liên quan đến hối lộ đút lót, lợi dụng chức vụ để mua quan bán chức tước, chiếm đoạt tài sản của người khác. Hơn nữa ở mấy doanh nghiệp của thôn Tân Quang và vài thôn khác đều có cổ phần của y.

Y còn nhiều lần lợi dụng chức vụ, nhân việc mở Hội đồng nhân dân để nhận hối lộ số lượng lớn, con số tiền hối lộ đã lên tới hơn bốn triệu. Một Chủ tịch xã nhỏ nhoi như thế, lại dám phạm phải tội lớn động trời như vậy, làm ra việc khiến người người phẫn nộ như vậy, nhìn vào những số liệu ấy quả thực thấy ghê người.

Trương Nhất Phàm thấy tác phong làm việc của Vu Chí Quang nhanh nhẹn như vậy cảm thấy vô cùng hài lòng, sau khi từ văn phòng Bí thư Trương đi ra, Chí Quang thở phào, rốt cuộc cũng mãn nguyện rồi.

Buổi chiều tại hội nghị, Trương Nhất Phàm nghiêm túc phê bình việc Đàm Sơ Sinh ở huyện Sơn Dương. Hơn nữa còn đặc biệt nhấn mạnh ở trong danh sách nhận hối lộ đút lót của Đàm Sơ Sinh, bất kể là liên quan đến ai đều phải kiên quyết điều tra đến cùng.

Dĩ nhiên danh sách này không đưa cho mọi người xem.

Rất nhiều người nhận được tài liệu này trong lòng suy ngẫm, tại sao Bí thư Trương lại căm ghét một việc cỏn con của cán bộ thị trấn như vậy? ?

Cuộc họp hôm nay Đới Lập Công cũng có mặt, mỗi một câu của Trương Nhất Phàm nói ra đều khiến y thót tim, chẳng lẽ Bí thư Trương đã biết điều gì đó? Đàm Sơ Sinh tuy rằng cũng có quan hệ thân thiết với hắn nhưng rất ít khi tặng quà cho hắn.

Đới Lập Công nghĩ đến hai chữ đút lót liền tự rụt tay lại theo bản năng. chiếc đồng hồ vàngtrên tay y là Đàm Sơ Sinh tặng hồi năm ngoái, chiếc đồng hồ này trị giá khoảng hai mươi nghìn.

Nếu sự việc này bị đem ra thẩm tra, chức quan này của y coi như đi đời. Hôm nay y nghe mà cảm thấy trong lòng lo lắng không yên, luôn cảm thấy hành động lần này của Trương Nhất Phàm chính là nhằm vào y.

Nhất là câu bất kể liên quan đến ai đều phải kiên quyết điều tra tới cùng. Nghe nói hồ sơ vụ án này đã giao cho Ủy ban Kỷ luật huyện, hơn nữa còn giao cho Chí Quang, người từ trước tới nay vẫn luôn bất hòa với y, hai người có thành kiến sâu đậm.

Hành động rút tay về theo bản năng của Đới Lập Công lọt vào tầm mắt của hai người, một là Ninh Thành Cương, người kia là Phương Nghĩa Kiệt. Bọn họ trong lòng đều nghĩ, e là lần này Đới Lập Công thê thảm rồi.

Chiếc đồng hồ vàng trên tay y, Ninh Thành Cương đã xem qua, đó là đồng hồ Thụy Sĩ.

Phương Nghĩa Kiệt đang nghĩ, hóa ra Đới Lập Công thực sự nhận hối lộ, nếu không y tại sao lại rụt rè với chiếc đồng hồ vàng trên tay ? Phương Nghĩa Kiệt là một người rất thực tế, nếu Trương Nhất Phàm muốn xử lý Đới Lập Công y, quả thực không cần thiết phải qua lại với tên Đới Lập Công này nữa.

Giữ trong tay người như thế, sớm muộn gì cũng chuốc rắc rối vào thân. Vì thế lúc tan họp, khi Đới Lập Công cười cười với Phương Nghĩa Kiệt, y liền làm ra vẻ như không hay biết.

Trên bản danh sách mà Đàm Sơ Sinh khai rốt cuộc có những người nào? Đới Lập Công trong lòng thực sự hoảng sợ về văn phòng, y đứng ngồi không yên. Y lập tức gọi điện thoại cho vợ, bảo cô đi thăm dò tin tức.

Y vốn bất hòa với Vu Chí Quang ở Huyện ủy Sơn Dương nên không thể thăm dò được gì từ Ủy ban kỷ luật huyện. Buổi tối về đến nhà Đới Lập Công luôn đứng ngồi không yên, ăn cũng không thấy ngon miệng.

Bên cạnh tủ giày có một đôi giày thể thao hiệu Adidas, Đới Lập Công liền hỏi:
- Đới Đồng đã về rồi sao?

Vợ y ở trong nhà bếp liền đáp:
- Vừa về lại đi rồi, gặp bạn bè gì đó.

Đới Lập Công cũng không hỏi nhiều, ngồi trên ghế sô pha buồn bã xem Ti vi.

Đới Đồng là con trai duy nhất của y, năm nay hai mươi hai tuổi, sinh viên năm thứ tư, sắp tốt nghiệp rồi. Bình thường một học kỳ chỉ về nhà một lần. Đới Lập Công cũng không biết tên tiểu tử này ở trườnglàm những gì, rất bí hiểm, chỉ biết về nhà xintiền.

Từ khi lên đại học, Đới Đồng mỗi tháng tiêu hết khoảng mười nghìn, có khi còn hơn. Khoản phí này ở trường học cũng không phải là cao nhất, Đới Lập Công cũng coi là bình thường. Nhưng hôm nay họp xong trở về trong lòng y cảm thấycái gì cũng chướng mắt.

Y gọi điện thoại lên tỉnh, mấy hôm trước y đút lót cho Chủ tịch tỉnh Ân bốn mươi nghìn, Chủ tich tỉnh Ân đồng ý giúp y, hoặc là điều đến địa phương khác làm Phó Bí thư hoặc là điều lên tỉnh.

Được Chủ tịch tỉnh Ân hứa hẹn như vậy, Đới Lập Công cũng an tâm, nhưng sự quyết liệt của Trương Nhất Phàm trên hội nghị hôm nay đã khiến y có chút lo lắng.

Nếu chẳng may phía Chủ tịch Ân không có tin tức thì y chết chắc ,vậy có chút oan uổng. Vì thế Đới Lập Công vội vã gọi điện thoại lấy lòng Chủ tịch Ân.

Chủ tịch Ân đương nhiên hiểu rõ ý của y, thấy Đới Lập Công thúc giục như vậy, giọng điệucũng không vui. Đới Lập Công gác máy.
- Tối nay anh không muốn ăn cơm, anh đi ngủ trước.

Vợ y từ trong nhà bếp đi ra cũng không rõ y bị làm sao nữa? thời gian gần đâyluôn suy tính hơn thiệt, tâm thần không yên, liệu có nên nhờ pháp sư một chuyến?

Vì thế cô ta liền nghĩ ngày mai đi chùa xin một quẻ cho Đới Lập Công.

Đới Đồng và mấy người bạn đi uống rượu rồi lại đi hát hò.

Có bạn từ phương xa tới, Đới Đồng tự nhiên phải tận lực hiếu khách, mời bọn họ chơi bời thoải mái hai ngày. Bởi hai người này đều là bạn tốt nhất của y.

Một người là công tử củasở , một người là con cháu của một nhà giàu có ở Giang Chiết, ba người trước kia khi đi học thường chơi với nhau. Thường xuyên qua lại, ba người trở thành bạn bè thân thiết.

Lúc cơm nước xong, Đới Đồng lau miệng xong lớn giọng nói:
- Đi hát đi! Tôi sẽ cho các cậu biết thế nào là hộp đêm cao cấp nhất ở thành phố Song Giang.

Hộp đêm số một ở thành phố Song Giang, là địa bàn của Cừu Cương.

Ba người lên xe, Đới Đồng yêu cầu một phòng riêng.

Một má mì hơn ba mươi tuổi, mặt nở nụ cười đi tới:
- Đới thiếu gia, cậu về khi nào vậy? Cậu nhìn xem, nếu cậu không đến, nơi này của chúng tôi buồn tẻ biết bao nhiêu.

Lời nói của má mì này rõ ràng là nịnh hót, hộp đêm của Cừu Cương có khi nào nào vắngkhách chứ? Tuy nhiên Đới Đồng thích người đàn bà này tâng bốc để tăng thêm thể diện cho y.

Sinh viên bây giờ, tuy rằng đang ở trường học nhưng cũng là đang trong lòng xã hội, Đới Đồng sớm đã lăn lộn trong xã hội như một người trưởng thành. Y tán gái, vào hộp đêm, gọi gái, tới khách sạn đều vô cùng thuần thục.

Giỡn mấy câu với má mì, y liền nói:
- Cho mấy cô em tớiđi!

Má mì cười vẻ mặt đầy quyến rũ:
- Được, tôi sẽ gọi các cô ấy tới ngay đây.

Đợi sau khi má mì đi rồi, Đới Đồng ra vẻ khoe khoang:
- “Sự quyến rũ của đô thị” - đây là hộp đêm hào hoa nhất, cao cấp nhất ở thành phố Song Giang, nơi này bọn gái đều được huấn luyện,ít nhất là bằng trung học phổ thông trở lên, tố chất rất khá.

Đới Đồng châm điếu thuốc:
- Nơi này ông chủ rất thân quen với tôi, hai người như một. Chỉ cần tôi gọi điện một tiếng, gã lập tức tới đây. Nói thật với các cậu, tôi ở đất Song Giang này, đã nói là làm. Những tên tiểu tốt, tôi chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể xử đẹp rồi.

Đới Đồng nói một hồi khiến tên con nhà giàu kia nể phục sát đất, vẻ mặt vô cùng sung bái. Mẹ kiếp, trên đời này có tiền không bằng có quyền, bố mình hoành tráng như vậy, cũng chưa chắc bằng được con của một Trưởng phòng.

Vẻ mặt của người bạn này khiến cho Đới Đồng cảm thấy rấtđắc ý, y nhả khói thuốc, dáng điệu hết sức nhà nghề:
- Các cậu biết Chủ tịch tỉnh Ân chứ? Ông ta rất thân thiết với bố tôi, nghe nói ba tôi có thể sắp được điều lên trên tỉnh. Về sau chúng ta lại có thể ở tỉnh sát phạt bốn phương, thu nhận đệ tử. Haha…
Đới Đồng vỗ vai người bạn học kia, cười to.

Vị thiếu gia của tỉnh, cũng đã quen với tình huống như vậy, không đồng ý với lời nói của Đới Đồng.

- Đới Đồng cậu lợi hại như vậy, thế thì tối nay sẽ không phải gọi thêm em nào nữa, chúng ta cá cược, nếu cậu có thể kêu nữ MC nổi tiếng nhất của thành phố Song Giang đến đây cùng chúng ta hát hò thì tôi xem như nể phục cậu.
Những lời gay gắt này như đâm vào vết thươngcủa Đới Đồng.

MC nữ nổi tiếng nhất của thành phố Song Giang là ai? Tần Ức Liễu.

Năm ấy, khi Tần Ức Liễu hơn hai mươi tuổi là tình nhân của Bộ Kiên Cố, thời gian trước lại bị Phương Nghĩa Kiệt giật dây tặng cho lão già Chủ tịch Ân dùng hai lần. Giá trị hiện tại của Tần Ức Liễu, ngay cả Đới Lập Công chỉ e cũng phải có chút kiêng dè.

Từ sau khi cô ta sống yên ổn với Chủ tịch tỉnh Ân, ngay cả Giám đốc đài truyền hìnhcũng đều phải răm rắp nghe lời cô ta, tìm mọi cách lấy lòng. Một tên Đới Đồng nhỏ nhoi có là gì?

Nhưng Đới Đồng trời sinh vốn đã ngang bướng, không chịu được đả kích. Người ta nói y không làm được, bản thân y cũng biết rõ, nhưng vẫn muốn thể hiện.

Đúng lúc đó, má mì dẫn mấy cô gái đi vào, Đới Đồng liền phất phất tay, ném ra mấy trăm đồng:
- Thôi đi, cho bọn họ về đi!
Má mì không hiểu, còn tưởng rằng có chỗ nào đắc tội với Đới Đồng, đang định giải thích, Đới Đồng liền không kiên nhẫn nữa quát lên:
- Đi đi, mau ra ngoài đi, đây là tiền boa của các cô.

Không ngờ có chuyện tốt như vậy? Không cần tiếp khách cũng có tiền boa, má mì liền cười xòa rồi nhận lấy tiền, dẫn mấy cô gái rời đi.

Đới Đồng tối nay uống không ít rượu, vô cùng hưng phấn, y chỉ vào người bạn học nói:
- Tôi cho cậu xem, tôi sẽ đi gọi Tần Ức Liễu, nếu cô ta không đến tôi là cháu cậu. Nếu cô ta đến thì cậu phải nhận tôi làm đại ca.

- Được.
Hai người đồng thanh đáp. Lần đánh cược này rất thú vị, hơn nữa hai người cũng muốn gặp qua nữ MC nổi danh nhất của thành phố Song Giang, rốt cuộc tài sắc ra sao?

Lưu Hiểu Hiên của tỉnh Tương, là người tình trong mộng của hàng vạn người, đáng tiếc cô gái này lạnh như băng trên núi Thiên Sơn. Lúc trên truyền hình thì tươi cười như hoa, ngoài đời thì lại vô cùng lạnh lùng, khiến bao người cảm thấy đau lòng.

Có hai người bạn học cổ vũ, lại uống vào chút rượu, Đới Đồng liền cảm thấy không gì không thể làm được. Y đẩy cửa đi ra ngoài, đang định gọi điện thoại cho người ta, thì trong thang máy có mấy người đi ra.

Đó không phải là Tần Ức Liễu sao? Đới Đồng mắt sáng ngời, liền tươi cười đi tới.