Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 522: Làm hòa!




Sau khi ăn cơm, Trương Nhất Phàm biết Lâm Đông Hải không có sở thích nào khác, liền đề xuất cùng ông ta chơi mạt chược.

Bây giờ Đoạn Chấn Lâm và Quan Bảo Hoa đều là người của thành phố Song Giang, chỉ có Lâm Đông Hải là người tỉnh khác đến, thế là mấy người cùng đến khách sạn Thiên Luân đặt một phòng, bốn người cùng ngồi đánh mạt chược, Tần Xuyên ở bên cạnh làm nhân viên phục vụ.

Về tư cách, bây giờ Tần Xuyên là ủy viên Thành ủy, có lớn hơn một chút so với Đoạn Chấn Lâm, nhưng hôm nay anh ta chỉ có thể làm vai phụ, hơn nữa nơi nào có Trương Nhất Phàm, anh ta đều luôn thích đứng bên cạnh làm trợ lý.

Đây không phải là chiều một cách miễn cưỡng, hơn nữa là biểu hiện của một sự trung thành.

Đổng Tiểu Phàm cũng yên lặng ngồi đấy, bên cạnh ông xã.

Cô không thích đánh mạt chược, cái kiểu ồn ồn ào ào đó, không phải là thói quen của cô. Đổng Tiểu Phàm vẫn giữ vẻ im lặng của cô, tính cách nho nhã, làm những việc mình thích. Cô không giống những bà vợ của cán bộ, vênh vênh váo váo, đứng trước người bình thường hình như họ đều cao hơn bất kì ai một bậc, nhưng khi trước mặt cấp trên thì lại thấp hèn như một con chó vậy.

Đổng Tiểu Phàm là Tổng Tiểu Phàm, luôn có tính cách nhẹ nhàng nhã nhặn như vậy, cô sẽ không vì sự ti tiện và cao quý của đối phương mà thay đổi cách nghĩ của mình. Đối với cô mà nói, tất cả mọi người đều bình đẳng.

Trương Nhất Phàm thường nói cô, kiếp trước cô nhất định là một tiên nữ trên trời, chắc là do phạm luật trời, mới bị giáng xuống trần gian, bởi vậy trong tên của cô mới có thêm một chữ Phàm.

Đổng Tiểu Phàm nghe vậy chỉ cười chứ không nói gì.

Trong khi đám người Trương Nhất Phàm đánh mạt chược trong khách sạn Thiên Luân, đám người Phương Nghĩa Kiệt cũng tụ tập ở quán bar Hải Thiên.

Thư ký của Chủ tịch Tỉnh Ân phụng mệnh mà đến, lần này đến thành phố Song Giang, anh ta chính là bí mật hành sự. Bởi vậy, chỉ có đám người Phương Nghĩa Kiệt, Ninh Thành Cương biết. Mấy người họ không đánh bài, mà là muốn đặt một phòng riêng, mọi người cùng ngồi đó uống trà.

Tống Vũ Hà ngồi bên cạnh Phương Nghĩa Kiệt, tâm sự chồng chất, hôm qua cô có gặp qua Hồ Lôi. Hồ Lôi trải qua hơn một tháng tĩnh dưỡng, cơ bản cơ thể đã hồi phục khá nhiều, mỗi lần đối diện với Hồ Lôi, trong lòng Tống Vũ Hà luôn có một cảm giác bất an mơ hồ.

Cuộc gặp gỡ bất ngờ sáu năm trước, trái tim non nớt của hai người trong nháy mắt phát ra một ngọn lửa ngọn diễm lệ. Không ngờ sáu năm sau, hai người lại gặp nhau một lần nữa, hơn nữa lại một lần nữa tình cảm trỗi dậy.

Càng ngày Tống Vũ Hà càng phát hiện, bản thân mình có chút thích cái tính cách bất càn đời đó của Hồ Lôi, nhưng cô lại sợ Hồ Lôi quá thân thiết với Trương Nhất Phàm, các bí mật của cô sẽ bị bại lộ.

Vì thế cô nghĩ một cách, phải tách Trương Nhất Phàm và Hồ Lôi ra, không thể để họ thân thiết quá.

Thư ký Giải đang nói về chuyện của Đới Lập Công với Phương Nghĩa Kiệt và Ninh Thành Cương, xem thừ có thể nghĩ ra cách gì để giảm xuống thấp nhất mức xử phạt của Đới Lập Công không. Bây giờ nhà họ Đới ngoài Đới Lập Công bị bắt giam ra, con trai của ông ta Đới Đồngcũng bị giam ở cục.

Nếu không xử lý sớm chuyện này, đợi đến khi tòa tuyên án, e rằng Đới Đồng cũng phải ngồi tù mấy năm.

Chủ tịch Tỉnh Ân đương nhiên sợ bị liên lụy, mới nghĩ cách giúp đỡ Đới Lập Công, lúc này, ông ta không thể không bỏ nỗi hận với Đới Đồng. Ném đá xuống giếng, chỉ có thể làm cho ngọc nát đá tan, điều quan trọng nhất là, ông ta đã cảm nhận được hướng gió không đúng, quyết định lần này của mấy người Tỉnh ủy rất bất lợi với ông ta. Bởi vậy, ông ta liền cử thư ký Giải đến hòa giải.

Phương Nghĩa Kiệt phẩy tàn thuốc:
- Có như thế nào thì e rằng việc miễn chức của Đới Lập Công là không thể thoát được, tuy nhiên, nhiều lần thoát chết, miễn được những tai ương của nhà tù, đây đối với ông ta mà mói, còn mạnh hơn tất cả.

Trong ba người, tuổi tác Ninh Thành Cương lớn nhất, hơn năm mươi mấy tuổi, thoạt nhìn khá trầm tĩnh, nhưng chức vụ của ông ta lại nhỏ nhất. Thư ký Giải dù sao cũng là thư ký của Phó chủ tịch Tỉnh, bộ mặt của y luôn đại diện cho bộ mặt của Chủ tịch Tỉnh Ân.

Nghe Phương Nghĩa Kiệt nói như vậy, anh ta nghĩ một hồi:
- Thư ký Giải hay là anh đến gặp Bí… Bí thư Trương.
Thật sự Ninh Thành Cương không muốn gọi Trương Nhất Phàm là Bí thư Trương, nhưng ông ta cũng không thể không gọi.

Đối với vị Bí thư trẻ tuổi như vậy, trong lòng Ninh Thành Cương vẫn luôn không thoải mái.

Là một người có thâm niên ở thành phố Song Giang, ông cũng xem như là bậc nguyên lão, một nguyên lão như họ mà vẫn không bì kịp những nhân tài mới xuất hiện như Trương Nhất Phàm, Phương Nghĩa Kiệt, bởi vậy, trong lòng Ninh Thành Cương luôn có chút khó chịu.

Thư ký Giải gật đầu:
- Đồng chí Trương Nhất Phàm này, sớm muộn tôi cũng phải gặp, nhưng không phải bây giờ. Hiện tại mấy người chúng ta phải nghĩ ra một phương án, nếu không thì khi gặp hắn thì không có chuyện mà nói.

Thư ký Giải gọi thẳng tên của Trương Nhất Phàm, dù sao thì người ta cũng là một vị cán bộ chức cao, ông ta gọi như vậy thể hiện có chút gì đó thái quá. Phương Nghĩa Kiệt rất mẫn cảm, nghe ông ta xưng hô như vậy, liền biết Bí thư Giải thậm chí đến Chủ tịch Tỉnh Ân cũng có cái nhìn về Trương Nhất Phàm.

Tống Vũ Hà nghe bọn họ nói mấy vấn đề không tốt như vậy, liền mượn cớ lẻn ra ngoài. Có vẫn có chút không yên tâm, lấy di động ra gọi điện cho Hồ Lôi.

- Ngủ chưa?

- Ở bệnh viện cái nơi quái quỷ này, sao mà ngủ được chứ?
Hai người cãi nhau một trận rồi lại hòa. Cho nên khi nói chuyện có chút nhạy cảm.

Bây giờ điều Tống Vũ Hà không yên tâm nhất chính là bom hẹn giờ Hồ Lôi này, cô ta đang suy nghĩ phải nói chuyện thẳng thắn với anh ta một lần nữa, tốt nhất là có thể thuyết phục hoàn toàn tên tiểu tử này.

Cô dẫm lên bóng trăng, đi vào chiếc xe đang dừng bên đường:
- Em muốn hẹn anh ra ngoài nói chuyện một chút.

- Còn có cái gì để nói chứ, trong lòng cô cứ xem như tôi là người chết là được rồi. Tống Vũ Hà, cô đừng suy nghĩ về tôi nữa, bây giờ tôi đã là một người tàn phế, cô còn muốn sao nữa?

- Nói bậy, sao có thể chứ?
Tim Tống Vũ Hà đập liên hồi, hôm qua khi đi thăm Hồ Lôi, sắc mặt hắn sa sút, hai mắt vô thần. Tống Vũ Hà hỏi anh ta tại sao, anh ta không nói, cũng không quan tâm đến cô.

May mà phòng bệnh không có ai, Tống Vũ Hà an ủi anh ta một lúc, Hồ Lôi mới nói chuyện với cô. Nhưng có chết cũng không chịu nói bệnh tình của mình, hơn nữa vừa nhắc đến bệnh tình, Hồ Lôi liền tức giận.

Tống Vũ Hà rất không hiểu, đi hỏi cô y tá kia, cô ý tá kia ngượng ngùng nói với cô, có thể một số mặt nào đó của Hồ Lôi gặp trở ngại. Lần đụng xe này đả kích vào anh ta không nhỏ, là một công tử đào hoa, một nơi nào đó gặp vấn đề, đó chính là chỗ thiếu hụt trí mạng.

Cho nên việc Hồ Lôi tức giận cũng là bình thường, Tống Vũ Hà lại an ủi anh ta một hồi lâu, mới lo lắng bất an mà rời khỏi.

Ngày mai Hồ Lôi xuất viện, cô không thể đi đón, nhưng cô phải cho Hồ Lôi thấy được thành ý của mình. Tốt nhất là hẹn Hồ Lôi ra, hai người nói chuyện đàng hoàng, cứ cho là không thể làm bạn cũng hy vọng không trở thành kẻ thù.

Tống Vũ Hà yếu ớt nói:
- Anh ra đi! Em muốn gặp anh!

Hồ Lôi không có hứng nói:
- Xem như tôi xin cô, tôi ở đây quen nhìn thế giới trắng đen rồi, sớm đã mất đi sự nhiệt tình với cảnh sắc bên ngoài, miễn đi!

Tống Vũ Hà không cam tâm, cô nỗ lực thử thăm dò lại:
- Em đến đón anh nhé! Đến trước cửa bệnh viện.

- Cô có việc gì phải gặp mặt mới nói được sao?

- Gặp mặt anh khắc biết, anh xuống đi, em rất nhanh sẽ đến trước cửa bệnh viện, cửa sau đi! Em đợi anh ở đó!
Tống Vũ Hà lại nói thêm một câu.

Cửa sau ít người, khó bị người khác gặp phải. Hồ Lôi thay quần áo xong, đang chuẩn bị ra cửa, cô y tá kia liền đi vào:
- Anh muốn đi đâu?

- Đi ra ngoài một chút, cô đừng nói với bác sĩ, tôi sẽ lập tức quay về.
Hồ Lôi chặn trước mặt cô y tá, liền cởi quần ra. Len lén chạy đi, ngay đến quần lót cũng chưa mặc, khiến cô ý tá sợ đến nỗi cả mặt đỏ bừng.

Hồ Lôi cười hi hi nói:
- Xấu hổ gì chứ, cô cũng không phải chưa nhìn qua mà.
Trong thời gian Hồ Lôi ở bệnh viện, đều là cô y tá thay quần áo cho, đối với cô y tá mà nói, cơ thể của anh ta sớm đã không có gì là bí mật nữa rồi.

Nhưng bây giờ anh ta đứng trước mặt cô y tá cởi hết cả quần ra lại là một chuyện khác, cô y tá vẫn đỏ bừng cả mặt. Đợi Hồ Lôi thay quần áo xong, nhìn thấy cô y tá ngốc ngếch đứng sững người ở đó, anh ta đưa tay ra véo vào mặt cô một cái.

- Còn chưa nhìn đủ sao? Ngoan, đừng nói với bác sĩ nhé.

Chụt —— muốn chết sao, anh ta thừa lúc người ta không để ý, không ngờ dám đánh lén. Làn da của cô y tá cũng không tồi, sau khi hôn anh ta mới phát hiện, thì ra mặt của cô bé này dễ chịu như vậy, lần sau phải hôn mấy cái nữa.

- Anh ——
Cô y tá hoảng sợ, tên tiểu tử Hồ Lôi này nhanh như chớp chạy mất tiêu, nhanh đến mức khiến người ta xoay vòng vòng. Nhìn bóng dáng của Hồ Lôi, trong lòng cô y tá rộn ràng, giống như có thứ gì bị người khác cướp mất vậy.

Cái tên vô lại này!

Cô y tá vẫn luôn chưa hiểu, rõ ràng anh ta đang yên lành như vậy, tại sao lại phải lừa gạt cô gái xinh đẹp kia chứ?

Đợi Hồ Lôi ra đến cửa sau của bệnh viện, Tống Vũ Hà sớm đã ở dưới gốc cây cách cửa không xa đợi anh ta, bộ mặt vốn tung tăng của Hồ Lôi lập tức thay đổi sắc mặt, Tống Vũ Hà nói:
- Lên xe đi!

Cô mở cửa bên tay lái phụ, Hồ Lôi liền ngồi vào đó.

- Chúng ta đi đâu?

- Ra bờ sông đi! Lâu rồi tôi chưa đi hóng gió.
Hồ Lôi châm thuốc:
- Nếu cô còn muốn mưu sát tôi một lần nữa, vừa đúng nơi để vứt xác đấy.

Tống Vũ Hà đặt tay vào trong tay của Hồ Lôi, dịu dàng nói:
- Em đã xin lỗi anh rồi, anh vẫn không chịu tha thứ cho em ư?

- Đi thôi, ở đây khó coi lắm.
Giọng điệu của Hồ Lôi không tốt mấy.

Tống Vũ Hà khởi động xe, đi về hướng bờ sông Sở.

Vừa mới có một trận bão đi qua, không khí rất trong lành, những người dạo chơi bên phong cảnh không ít, Tống Vũ Hà cứ thế lái xe, đến gần một vùng ngoại ô yên tĩnh khá xa thành phố, cô dừng xe lại, lại một lần nữa kéo tay Hồ Lôi lại, dịu dàng nói:
- Anh còn giận sao?

Hồ Lôi không hé răng, nhìn ánh trăng đang gợn sóng dưới hồ.

Tống Vũ Hà ghé qua:
- Có thể ôm em một chút không?
Lúc này cô dịu dàng như một cô gái nhu mì vậy, tuyệt nhiên không còn vẻ lạnh lùng trong phòng làm việc nữa.

Hồ Lôi cứng nhắc ôm lấy cô, giống như nghẹt thở nói:
- Nếu anh thật sự hận em thì sớm đã báo cảnh sát rồi. Nhưng anh không báo cảnh sát, cũng không nói với Bí thư Trương, em biết tại sao không?

Trên mặt Tống Vũ Hà lộ ra vẻ kì lạ, ngẩng đầu lên nhìn Hồ Lôi:
- Anh nói đi, muốn trừng phạt em như thế nào, em sẽ không một lời oán trách.
Dáng vẻ dịu dàng ngọt ngào của Tống Vũ Hà, còn có giọng nói yếu ớt kia nữa, đủ để khiến cho bất kì người đàn ông nào cũng mềm lòng, hơn nữa trong giọng điệu của cô, chứa đầy sự chân thành, Hồ Lôi thở dài.

- Thôi đi, mọi chuyện đã qua rồi, truy cứu nữa cũng không có ý nghĩa gì.

Nghe những lời này, trên mặt Tống Vũ Hà liền hiện lên một nụ cười đắc ý, cô biết mình thành công rồi. Chỉ cần cố gắng thêm tí nữa, Hồ Lôi sẽ hết hy vọng, không thể bán đứng mình nữa.

Cô từ từ ngẩng đầu, ngũ quan xinh đẹp và vẻ mặt dễ dàng khiến người khác phải động lòng, khiến Hồ Lôi không kìm được rung động, anh ta thầm nói trong lòng:
- Tống Vũ Hà đúng là một yêu tinh, mình phải cẩn thận một chút, không thì lần sau lại đắc tội với cô ấy.

- Chúng ta ra phía sau đi!
Bàn tay trắng muốt của Tống Vũ Hà từ từ lướt qua ngũ quan rõ ràng của Hồ Lôi, yếu ớt nói.

Hồ Lôi gật đầu, hai người kéo cửa xuống xe, đi ra phía sau. Không gian phía sau rõ ràng tốt hơn hàng trước, Tống Vũ Hà vùi mặt vào ngực Hồ Lôi, từ từ dày vò đến tai, một bàn tay đưa vào giữa hai chân của Hồ Lôi:
- Để em trị bệnh giúp anh nhé!

Cổ họng Hồ Lôi phát ra một âm thanh quái dị, tay của Tống Vũ Hà đã kéo quần anh ta ra.

Anh ta chỉ cảm thấy nơi nào chặt trên cơ thể đã bị một vẻ dịu dàng bao lấy hoàn toàn.