Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 524: Sự thảm hại của Đới Lập Công!




Thoáng chốc đã tới tháng chín, Thành phố Song Giang trong quãng thời gian này hết thảy đều yên bình.

Chuyện của Đới Lập Công rốt cục cũng có kết quả, ông ta chỉ bị khai trừ công chức, thành một người bình thường hết sức bình thường. Theo một cán bộ của Trưởng ban tổ chức Thành ủy, sau khi trở thành một công dân bình thường, tâm tính Đới Lập Công căn bản đã thay đổi.

Từ sau khi bị bắt giam, ông ta luôn nghĩ lại, bất luận bản thân là tham tiền, hay là ở phương diện sắc đẹp, đều là không phải ở mức quá đáng, vì sao chỉ có mình gặp hạn?

Chính là tích cách hủy hoại đời mình, Đới Lập Công hiện tại biết rõ, cũng vô cùng hối hận. Ai bảo để cho bản thân quên đi bản tính kiên định bất di của một Đảng viên Đảng Cộng Sản, điều này đích xác rất trọng yếu.

Cứ nghĩ rằng có thể chuyển sang chơi ở quan trường, kết quả là chính mình gặp hạn.

Ở trong nhà đóng cửa lại, Đới Lập Công sít sao khóa mình ba ngày.

Vợ của ông ta cũng khóc liền ba ngày, bởi vì Đới Đồng vẫn còn ở trong trại giam chờ ngày tuyên án.

Bà ta muốn đưa Đới Lập Công đi kết giao, cầu người ta thả đứa con của mình ra, nhưng Đới Lập Công nào có thể hạ mình đến như thế? Bản thân đường đường là Trưởng ban Tổ chức cán bộ, lại đi cầu xin người ta, ông ta quả thực là khóc không ra nước mắt.

Thể diện theo trượng phu suốt cả đời, Đới Lập Công vẫn là rất cần cái thể diện ấy.

Đáng tiếc, tất cả mọi việc đều đã rời xa ông ta, từ nay về sau không thể có được nữa.

Nghe đến tiếng vợ khóc ở trong phòng khách, mặt Đới Lập Công không chút thay đổi, ngơ ngác nhìn lên không trung, trong phòng mù mịt khói, căn phòng ngủ thường ngày vẫn sạch sẽ, nay biến thành một mớ hỗn độn.

Đới Lập Công không ngừng rít ra khói, đột nhiên, ông ta khẽ cắn môi, tức giận bóp nát mẩu thuốc lá vứt vào gạt tàn thuốc ở trên thành giường.

Từ phòng ngủ đi ra, Đới Lập Công hướng về phía vợ rống lên,
- Khóc cái gì mà khóc? Đã chết người chưa?

Vợ ông ta lập tức ngừng nước mắt, tức giận nhìn Đới Lập Công ngây ngẩn cả người,
- Nó biến thành cái bộ dạng như bây giờ, còn không phải là tại vì cô thường ngày quá chiều chuộng sao, con hư tại mẹ!

Bị chồng mắng, vợ liền ngừng khóc, Đới Lập Công chưa hết tức giận,
- Còn thất thần cái gì? Đi chuẩn bị đồ.

Ông ta muốn đi hỏi thăm Phương Nghĩa Kiệt, hiện tại ngoại trừ bọn người Phương Nghĩa Kiệt ra, ông ta không nghĩ ra ai khác có thể giúp mình.

Hai vợ chồng xách theo bình rượu dắt nhau đi, bỏ ba vạn đồng vào phong bì đỏ.

Chuyện may mắn nhất của ông ta hiện tại, bản thân bị khai trừ công chức, nhưng không có bị tịch thu tài sản, nếu không ông ta thật sự là khóc không ra nước mắt. Nếu như không có chức quan cũng không có tiền, đó mới là nỗi thống khổ lớn nhất trong đời.

Khi đến nhà của Phương Nghĩa Kiệt, Tống Vũ Hà ra mở cửa, hai người sau khi vào tới cửa, vợ ông ta liền đem đồ đặt ở cạnh cửa.

Phương Nghĩa Kiệt ngồi trong phòng khách, giả bộ như không nhìn thấy những thứ mà Đới Lập Công mang đến:
- Lập Công! Ra rồi sao?

Sau đó ông ta lại lẩm bẩm:
- Ra là tốt rồi, ra là tốt rồi, chỉ cần người không có việc gì là tốt.

Hai người đi vào phòng khách, Phương Nghĩa Kiệt cũng không mời bọn họ ngồi, Tống Vũ Hà trở về phòng ngủ, đến cả trà cũng không rót.

- Chủ tịch Thành phố Phương!

Đới Lập Công vừa mở miệng, Phương Nghĩa Kiệt đã chặn lại:
- Anh có biết không, vì chuyện của anh, Chủ tịch Tỉnh Ân, Thư ký Giải, chúng ta đã phải trả một cái giá rất lớn rồi, nếu không giờ này anh đã chết.

Đới Lập Công cẩn thận trả lời,
- Tôi biết, tôi biết. Cho nên hôm nay chúng tôi cố ý tới đây để thăm Chủ tịch Thành phố. Cảm ơn các vị đã giúp đỡ. Lập Công vô cùng cảm kích.

- Những việc này đừng nhắc tới nữa, sống tốt một chút đi, ít nhất anh vẫn còn gia sản của mình.
Phương Nghĩa Kiệt nhấc tay, nhìn đồng hồ, ngáp một cái.

- Cả đêm qua đánh mạt chược, mệt chết.

Thấy Phương Nghĩa Kiệt có ý tiễn khách, Đới Lập Công đến lời nói đã nghĩ kỹ cũng chưa nói, chỉ có thể ngượng ngùng cười cười,
- Vậy chúng tôi không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa, cảm ơn Chủ Tịch Thành phố đã hỗ trợ.
Ông ta đẩy đẩy vợ, cô ta liền đem chiếc phong bì đỏ chứa ba vạn tệ tới.

- Đây là chút lòng thành, mong anh không chê!

Phương Nghĩa Kiệt cũng không có giơ tay ra đón, chỉ cố vờ như không hài lòng nói:
- Anh làm như vậy là có ý gì? Quá khách khí rồi.

Sau đó ông ta liền nhấc cái chén lên, lần thứ hai phát ra hiệu tiễn khách. Đới Lập Công vô cùng xấu hổ, bỏ phong bao lại chạy lấy người.

Tống Vũ Hà từ phòng ngủ đi ra, Phương Nghĩa Kiệt kéo thắt lưng của cô, nhìn phong bao trên bàn trà nói:
- Con người Đới Lập Công này còn có ý báo đáp tri ân. Ha ha.

- Em thấy là chưa chắc, ông ta có việc muốn nhờ.
Tống Vũ Hà cầm lấy phong bao trong tay ước chừng, thuận tay đặt vào trong túi tiền.
- Ông ta là vì chuyện của con trai mình mới tới!

- Anh biết, vậy nên mới không cho ông ta có cơ hội nói chuyện.
Phương Nghĩa Kiệt giảo hoạt cười cười, vuốt khuôn mặt của Tống Vũ Hà, gần đây ông ta phát hiện ra vợ mình càng ngày càng châu tròn ngọc sáng. Dáng người gợi cảm!

Phương Nghĩa Kiệt có chút không nén được, liền phát ra yêu cầu với Tống Vũ Hà. Tống Vũ Hà hôm nay tâm tính rất tốt, hai người cười hì hì rồi đi vào phòng ngủ.

Đới Lập Công vừa đi vừa mắng chửi,
- Tiểu tử Phương Nghĩa Kiệt này thật sự là súc sinh, chưa từng gặp qua loại người vì lợi quên nghĩa như vậy.

Vợ ông ta ở sau lưng cũng nói thầm,
- Em cảm thấy sự việc này không đủ kiên định, vừa rồi vì sao anh không nói?

- Ông ta có cho anh cơ nội nói đâu? Mẹ kiếp, tiểu tử này giả bộ cái gì, qua cầu rút ván. Phương gia trên dưới không lấy một người tốt đẹp.

Đới Lập Công đối với Phương Nghĩa Kiệt có thể coi như là có hiểu biết, kỳ thật ban nãy ông ta đã cố gắng hết sức rồi. Vì con trai của mình, Đới Lập Công chỉ có thể mặt dày đến cầu xin ông ta.

Ai mà ngờ được rằng, sau khi vào đến cửa, ngay cả trà cũng không được uống, thuốc cũng chẳng được kính, thậm chí ngay cả ngồi còn chưa có mời ngồi, cái phần lạnh lùng đó thật khiến cho người ta đau khổ.

- Em đi về trước đi, anh đi tìm Ninh Thành Cương.
Đới Lập Công khẽ nghiến răng. Sau đó ông ta một mình đến nhà Ninh Thành Cương.

Vợ Đới Lập Công đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng đơn bạc của ông ta, hốc mắt không khỏi đỏ lên, nước mắt tuôn ra.

Từ nhà của Ninh Thành Cương đi ra, mặt Đới Lập Công càng trở nên xám xịt.

Ông ta ngửa mặt lên trời một tiếng thở dài, cùng đường bí lối, anh hùng bi ca.

Đới Lập Công cảm giác bản thân ra nông nỗi sơn cùng thủy tận, Ninh Thành Cương trước giờ rất gần gũi với ông ta, hiện tại người ta căn bản là không dám gần, người đi trà lạnh. Người này còn chưa đi, bọn họ đã trở mặt. Nhưng chuyện này có thể trách ai?

- Ôi! Cuộc đời này!

Một cõi bi thương, làm cho ông ta cảm giác được thói đời thất thường.

Đới Lập Công rơi lệ, thời điểm bị bắt giam ông ta không khóc, hiện tại ở trên đường, đột nhiên lại muốn khóc một trận.

Nhân sinh như giấc mộng, ai có thể nghĩ đến, bản thân trong nháy mắt, một người cao cao tại thượng là một Trưởng ban, giờ lại biến thành bình dân. Trước kia đám người tốt, nay từng người rời ông ta mà đi, tránh cũng không kịp!

Một chiếc Audi màu đen chạy qua trước mặt, dừng một chút rồi quay lại, cửa xe hạ xuống, Bí thư An Bình nhô đầu ra,
- Trưởng ban Đới, sao anh lại ở đây?

Nơi này cách nhà Ninh Thành Cương không xa, An Bình là người khôn khéo, lập tức đoán được dụng ý. Ông ta kêu một tiếng,
- Lên xe!

Cửa xe mở ra, An Bình nhìn ông ta gật gật đầu, lại nói:
- Lên xe đi!

An Bình là Phó bí thư Thành ủy, cũng là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, vụ án của Đới Lập Công, chính là do một tay ông ta thao túng. Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, việc Đới Lập Công vào nhà giam là do một tay ông ta tạo nên.

Nhưng lúc này An Bình cố tình gọi ông ta lên xe, Đới Lập Công có chút không hiểu, tuy nhiên ông ta vẫn ngồi lên. Ông ta cũng từng có chiếc xe như vậy, nhưng hiện tại không còn nữa. Hết thảy trước kia, đều thành khói mờ trong hiện tại, lưu lại sự trống rỗng.

Bí thư An Bình nói với lái xe:
- Tìm một nơi uống trà, tôi muốn nói chuyện với Trưởng ban Đới.

Lái xe rất nhanh tìm đến một quán trà ở gần đó, An Bình cùng Đới Lập Công ngồi ở một chỗ dựa vào cửa sổ.

- Hút thuốc đi!
An Bình mời điếu thuốc, Đới Lập Công chết lặng tiếp nhận, đối mặt với An Bình, trong lòng ông ta luôn có một hương vị là lạ. An Bình là muốn xem mình diễn tốt hay là có dụng ý khác?

Con người An Bình ít qua lại với người khác, ông ta là chủ nhiệm của Ủy ban Kỷ luật, với ai cũng không được thân cận quá. Bởi vì không chừng có một ngày, ở trên đến thông báo, phải bắt giam ai bắt giam ai.

Trước kia ông ta là người của Ủy ban Kỷ luật tỉnh, đối nhân xử thế có hương vị của thiết diện vô tư. Nhưng ở trong vụ án của Đới Lập Công, ông ta có thể nói là hơi thủ hạ lưu tình, nếu không có ông ta Đới Lập Công sẽ không có bộ dáng của hiện tại.

Điều này, Đới Lập Công hiểu rõ trong lòng, nếu An Bình ném đá xuống giếng, bản thân cũng có thể cả đời phải ngồi tù. Lúc ông ta bị bắt giam đã tính đến như vậy, nhưng không ngờ rằng chỉ bị khai trừ công chức, bình an mà qua cơn hoạn nạn.

Ngồi ở vị trí Trưởng ban Tổ chức cán bộ này, Đới Lập Công được nuôi thành tính tình kiêu ngạo, rất ít dụng tâm đi cảm kích người khác, đối với Bí thư An Bình, ông ta cũng là một lòng cảm kích. Một người có thể cảm kích được đối thủ, người này tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy.

Nhưng An Bình cũng không tranh công, chỉ thản nhiên nói:
- Anh không cần oán giận Bí thư Trương, nếu không phải hắn ta thủ hạ lưu tình, hậu quả như nào trong lòng anh hiểu rõ. Về chuyện của con anh, tôi đi tìm hắn ta nói chuyện! Nhưng anh muốn mọi chuyện thoải mái dễ dàng, tốt nhất là phải đi gặp hắn ta một lần.

Hiện tại Diệp Á Bình nắm trong tay hệ thống chính trị pháp luật, lời của ai bà ta cũng không nghe, chỉ nghe lời của Trương Nhất Phàm, vì thế việc này ngoại trừ Trương Nhất Phàm ra, không ai có thể giúp ông ta.

An Bình nói:
- Người sinh như vậy, thế sự biến hóa nghìn vạn lần, anh cũng không cần nản lòng. Có thể bảo toàn mình đi ra, đã là chuyện rất giỏi rồi. Tôi cũng không muốn khuyên anh gì cả? Chờ tôi thuyết phục được Bí thư Trương, nếu hắn ta đồng ý mà nói, anh liền bày một bàn, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm.

Đới Lập Công một hồi xúc động,
- Bí thư Trương sẽ bằng lòng sao?

- Hiện tại khó mà nói, tôi sẽ cố gắng hết sức!
An Bình bình tĩnh trả lời.

Đới Lập Công cũng là tâm tư như nước, gặp mặt với Trương Nhất Phàm, còn cùng nhau ăn cơm, thân phận hiện tại của ông ta không như trước kia, Phương Nghĩa Kiệt, Ninh Thành Cương là người cùng một nhà còn không chịu giúp đỡ, Trương Nhất Phàm sẽ giúp mình sao? Đới Lập Công trong lòng vẫn ảm đạm.

An Bình không nói nhiều,
- Chờ tin tức của tôi!
Sau đó ông ta liền đứng lên,
- Có muốn tôi đưa anh về không?

Đới Lập Công bất lực lắc đầu,
- Để tôi một mình một chút. Tôi muốn suy nghĩ cho tỉnh táo.

An Bình đi rồi, làm một Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, ông ta làm việc cũng không hề ướt át bẩn thỉu, rất quyết đoán, rất rõ ràng.

Vụ án của Đới Đồng, nếu có thể thu xếp chu toàn, cô gái kia có thể nhận bồi thường, hủy bỏ khởi tố với Đới Đồng mà nói, sự tình có thể dễ dàng hơn nhiều.

Bình thường An Bình cũng mặc kệ việc này, có điều ông ta và Đới Lập Công là đồng sự nhiều năm, ông ta không đành lòng nhìn Đới Lập Công đi vào kết cục bi thảm như vậy.

Loại tâm tính này của An Bình, ngược lại với chức vụ Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật. Thiết Bao công mềm lòng, là chuyện người ta không tài nào tin nổi.

Hơn nữa An Bình cũng luôn cân nhắc, Bí thư Trương cũng chỉ muốn dạy dỗ Đới Lập Công một chút, cũng không muốn dồn ông ta vào chỗ chết, nếu không Đới Lập Công sao còn có thể an tường mà đi trên đường như vậy?

Sóng gió quan trường, An Bình nhìn rất rõ, ông ta cũng là một bước lên trời. Sao đó lại một bậc tiến vào tỉnh, rồi lại quay về Thành phố Song Giang đảm nhiệm chức Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật này. Con đường này, ông ta hiểu rất rõ.

Nhân sinh giống như một bàn cờ, chỉ cần đi nhầm một bước, tất cả sẽ thua!