Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 532: Vụ biểu tình của giáo viên thành phố Song Giang




Đêm nay có rất nhiều người mất ngủ, Phương Nghĩa Kiệt chỉ là một trong số đó.

Tống Vũ Hà căn bản không phát hiện ra, Phương Nghĩa Kiệt vô tình phát hiện ra bí mật này. Mối tình vụng trộm giữa cô và Hồ Lôi sẽ đặt một chấm hết vĩnh viễn.

Đoạn Chấn Lâm cũng trằn trọc, đêm không thể ngủ.

Tuy rằng thời gian này danh tiếng anh ta nổi trội, nhưng trong lòng áp lực lớn, Phương Nghĩa Kiệt rõ ràng có thành kiến với anh ta. Làm nhân viên số một của Ủy ban nhân dân thành phố, không ngờ không thể ra lệnh cho một Phó Chủ tịch thành phố, bởi vậy, trong lòng gã đang nghĩ ra trăm phương nghìn kế để loại bỏ anh.

Thời gian trước xử lí một đám giáo viên, sau đó rất nhiều giáo viên khác làm loạn lên, lên tỉnh kiện tụng.

Nguyên nhân chủ yếu là do vài giáo viên bị phạt tiền, trong lòng bất mãn, liên kết với giáo viên trường khác ở thành phố Song Giang, không ngừng đổ dầu vào lửa, âm mưu làm dân chúng nổi dậy.

Những kẻ này bản lĩnh khác thì không có, năng lực đổ dầu vào lửa thì rất mạnh, lại thêm xuất thân là giáo viên, đọc chút sách, có thể nói ra tí đạo lí.

Hôm qua, vài chục giáo viên mang theo người nhà đến cửa Ủy ban nhân dân thành phố ngồi ăn vạ, Phương Nghĩa Kiệt cố ý đẩy Đoạn Chấn Lâm đi xử lý.

Trong bọn họ, rất nhiều người bãi khóa, luôn mồm muốn yêu cầu Ủy ban trả lại sự trong sạch cho bọn họ.

Kì thực trong chuyện này, giáo viên bị xử lí thực sự không nhiều, chỉ là bắt được vài tên điển hình, nhưng số bị phạt tiền không phải ít, chiếm tầm hai mươi phần trăm lượng giáo viên ở mấy trường này.

Có một số hiệu trưởng, giáo viên chủ nhiệm bị khai trừ, còn có một vài giáo viên có tình tiết vô cùng nghiêm trọng thì bị đuổi khỏi ngành, có một trường hợp thì trực tiếp giao cho viện kiểm sát. Sẽ do bên công an căn cứ vào tình hình đòi hối lộ mà tiến hành khởi tố.

Trước mắt, công việc này đang được tiến hành.

Trong trường học bọn giáo viên bị phạt tiền, bị cấm dạy và bị phê bình đó, bắt đầu phản lại, đến cửa Ủy ban nhân dân thành phố ngồi ăn vạ. Mọi việc này chỉ là bắt đầu chuyển biến xấu.

Bí thư Trương mấy ngày nay cũng không ở đây, đi họp trên tỉnh, Đoạn Chấn Lâm và Tần Xuyên đang ngồi ăn cơm, anh ta nói ra băn khoăn trong lòng.

Tần Xuyên cũng không ngờ rằng những người này ngoan cố như thế, rõ ràng chính họ phạm sai lầm, không ngờ còn dám tới cửa lớn của Ủy ban nhân dân thành phố ngồi ăn vạ, có người còn tuyên bố, nếu Ủy ban nhân dân thành phố không giải quyết thỏa đáng, bọn họ sẽ tiến hành biểu tình thị uy, thậm chí kiện tới Trung Ương.

Trương Nhất Phàm nói không sai, sau ánh hào quang vô hạn, nhất định tồn tại phiền toái lớn. Bây giờ công việc của Đoạn Chấn Lâm rơi vào bế tắc.

Hôm sau, trên đường quả nhiên xuất hiện một nhóm biểu tình thị uy.

Thư kí hoang mang chạy vào:
-Chủ tịch Đoạn, Chủ tịch Đoạn, không hay rồi, không hay rồi, bọn họ đang biểu tình trên đường!

- Thật quá thể, đúng là coi trời bằng vung!
Đoạn Chấn Lâm rốt cuộc là xuất thân từ Bí thư huyện ủy, gặp những trường hợp như thế này không sợ sệt, anh ta đang ngồi ghế lập tức đứng dậy, nói với thư kí:
-Đi với tôi!

Diệp Á Bình nhận được điện thoại, lập tức điều động toàn bộ lực lượng cảnh sát, ép đội ngũ mấy trăm người biểu tình này đến con đường náo nhiệt nhất thành phố Song Giang, sau đó phong tỏa hai bên, hơn một trăm cảnh sát đứng chặn ở hai đầu đường.

Diệp Á Bình hỏi Đoạn Chấn Lâm:
-Làm gì với những người này bây giờ?

Đoạn Chấn Lâm cầm cái loa trong tay Diệp Á Bình lên:
-Để tôi nói mấy câu với bọn họ!

Con đường cái náo nhiệt nhất thành phố Song Giang, dòng người dày đặc, đột nhiên xuất hiện rất nhiều công an cảnh sát, rất nhiều người đều hoảng loạn. Đội ngũ biểu tình này, cũng có chút bối rối. Nhưng nhìn thấy Chủ tịch thành phố Đoạn cầm loa, nhảy lên một một cái bục, dường như có lời nói với mọi người, cho nên nhóm người này liền ổn định dần.

Vây quanh xem chuyện xưa nay là truyền thống tốt đẹp của nhân dân nước ta, đội ngũ giáo viên biểu tình trên đường, và một lượng lớn cảnh sát khiến rất nhiều người dân và người qua đường, đều dừng lại nhìn xem bên này đang xảy ra chuyện gì?

Vài phóng viên nghe tin chạy đến, bọn họ khiêng máy ảnh, chuẩn bị ghi lại khoảnh khắc chấn động này của thành phố Song Giang.

Phương Nghĩa Kiệt trong phòng làm việc, mặt âm trầm, nghe nói trên đường cái xuất hiện mấy trăm giáo viên tạo thành đội ngũ biểu tình, trên mặt y nở một nụ cười thản nhiên, đi ra cửa sổ nhìn ngoài đường cái rộn ràng nhốn nháo, y chờ xem một màn kịch hay.

Nếu sự tình chuyển biến xấu, y liển đổ trách nhiệm lên đầu Đoạn Chấn Lâm, mà khả năng chuyển biến tốt là gần như không có.

Ninh Thành Cương cũng lên tỉnh họp với Trương Nhất Phàm.Cho nên giờ ở thành phố Song Giang Phương Nghĩa Kiệt là to nhất. Y thật muốn xem xem, cái tên Đoạn Chấn Lâm này có cách gì, đi thuyết phục những kẻ dùng ba tắc lưỡi để kiếm miếng cơm này.

Đoạn Chấn Lâm rất có khí thế, anh ta nhảy lên một cái bàn, cầm loa, đối mặt với nhóm giáo viên của thành phố Song Giang đang tụ tập dưới khán đài chật chội này. Còn có rất nhiều thị dân đứng xem, gã hô lớn:
-Mọi người yên lặng một chút, tôi là Phó Chủ tịch thành phố Song Giang Đoạn Chấn Lâm, hnay tôi có lời muốn nói với mọi người.

Việc thanh trừ giáo viên nhận hối lộ lần này, chính là do anh ta Đoạn Chấn Lâm phát động, hơn nữa bây giờ ở trên phố lớn ngõ nhỏ, già trẻ gái trai, rất nhiều người đều biết rằng có một Chủ tịch thành phố cứng rắn, bởi vậy khi anh ta hô to, trên đường cái liền im lặng.

Hơn nữa hơn một trăm cảnh sát nhân dân ở bên cạnh duy trì trật tự, trên đường vốn ầm ầm náo nhiệt, không ngờ biến thành như một đại lễ đường. Đoạn Chấn Lâm cầm loa, hướng về phía các giáo viên biểu tình tình thị uy nói:
-Làm một Phó Chủ tịch thành phố, tôi nhìn thấy các anh chị hôm nay đứng ở chỗ này, tôi rất thất vọng, rất đau lòng. Tôi tin rằng hành vi của các anh chị, sẽ khiến nhiều người dân thất vọng, khiến học sinh của các anh chị thất vọng. Tôi không biết các anh chị đã nghĩ đến điều này chưa?

- Hành vi hôm nay của các bạn đều là phạm pháp! Đi ngược lại với ích lợi của người dân, đi ngược lại với sự hài hòa ổn định của xã hội. Các anh chị thật uổng là giáo viên của quốc gia, hổ thẹn với sự bồi dưỡng của xã hội, phụ sự kì vọng của nhân dân. Các anh chị vì ích lợi của cá nhân mà không để ý đến quốc gia, dân tộc này. Thật đau lòng!

-Làm giáo viên của nhà nước, các anh chị mỗi tháng lĩnh lương nhà nước, dựa vào cái gì đòi phí huấn luyện từ học sinh? Phí đi thăm gia đình học sinh, phí học bù, phí dinh dưỡng?? Mục đích quốc gia chi tiền chính là để các anh chị bồi dưỡng cho tốt thế hệ sau của tổ quốc, các anh chị lúc đầu tự nguyện lựa chọn làm giáo viên, lẽ nào bởi vì bồi dưỡng hết thế hệ quan tham này đến thế hệ ô lại khác? Làm cho họ từ nhỏ ở trường, cảm nhận thấy loại thói quen xấu xí này?

-Nói thực, làm một Phó Chủ tịch thành phố, tôi cảm thấy hổ thẹn cho hành vi ngu xuẩn của các anh chị hôm nay. Nước ta có mấy ngàn năm truyền thống, giáo viên là một đại danh từ thần thánh là vậy! Nhưng, đại danh từ thần thánh này, trước mặt các anh chị đã biến mùi rồi! Thế tục rồi, đê tiện rồi!

-Nếu nói lương bổng đãi ngộ của các anh chị thấp, phúc lợi thấp, các anh chị có thể viết báo cáo, có thể xin, các anh chị có thể phản ánh với Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, cũng có thể phản ứng với Sở Giáo dục, nhưng các anh chị đã chọn cách gì thế này?

-Biểu tình trên đường phó, đây là một cách khiêu khích, một cách khiêu khích với quần chúng nhân dân, khiêu khích Ủy ban! Loại hành vi này của các anh chị là sai lầm! Các anh chị nên tỉnh lại đi!
Đoạn Chấn Lâm bỏ loa xuống xem xét xinh quanh.

-Tôi nói thêm câu nữa, nếu mỗi một thầy cô, mỗi một hiệu trưởng, có thể thông qua những lý do như lễ tết, sinh nhật, chuyển sang nhà mới vân vân danh mục gửi giấy mời cho phụ huynh học sinh, yêu cầu họ phải đưa phong bì, thế thì tôi thử hỏi các anh chị, tôi là một Phó Chủ tịch cũng có thể giử thiệp mời cho nhân dân toàn quốc? Nhận phong bì của bọn họ hoặc phong bì của các anh chị?

-Là một người dân bình thường, không ngờ đến việc cho con đi học, cũng phải hối lộ giáo viên nếu không sẽ bị coi thường, vậy thì bọn họ, bọn họ sống sao nổi? Về phương diện này, các anh chị sao có thể làm gương về cách đối nhân xử cho trẻ được? Hôm nay anh là giáo viên, các anh chị có thể bảo đảm thế hệ sau của mình cũng làm giáo viên? Nếu con các anh chị tương lai cũng bị đòi hối lộ ở trường học như vậy, bị trù dập như vậy, các anh chị sẽ thế nào? Ai có thể nói cho tôi biết? ——

-Hay—— Chủ tịch Đoạn nói rất hay!
Xa xa, một vài người dân đứng xem, đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi, hò hét chói tai để thị uy giúp Đoạn Chấn Lâm. Đoạn Chấn Lâm xua tay về phái họ, tiếp tục nói:
- Làm gió tham nhũng, dập mãi không hết, trong trường học không ngờ nổi lên cơn gió này, các anh chị không tự xét lại mình, hơn nữa còn cùng một ruột, chỉ trích chính quyền, chỉ trích nhân dân, ai cho các anh chị quyền đó, ai cho các anh chị to gan thế? Cán bộ tham ô phải chịu hình phạt, giáo viên tham ô có thể nhởn nhơn ngoài vòng pháp luật, muốn làm gì thì làm sao? Nói cho các anh chị biết, đừng tưởng rằng pháp luật không trách quần chúng, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta, nước ta từ trước đề xưa đã chủ trương thi hành theo pháp luật, vi phạm sẽ bị xử lý!

-Sự tình hôm nay, các anh chị về nhà suy ngẫm lại xem, nếu ai có vấn đề gì, trực tiếp đến văn phòng tìm tôi. Tôi ở đó đợi các anh chị! Tôi nói xong rồi, các anh chị muốn tiếp tục thị uy, hay là tự động giải tán, thì tự mình quyết định đi!

Không đợi Đoạn Chấn Lâm nhảy xuống đài, phía dưới một số giáo viên bắt đầu giãn ra, có người vò đầu bứt tai, có đám ủ rũ. Còn vài người đứng đó không phục, Đoạn Chấn Lâm cũng không để ý đến bọn họ, chỉ bảo Diệp Á Bình đưa chỉ thị xuống, bảo cấp dưới luôn phải theo dõi động thái của bọn họ.

Nghe Đoạn Chấn Lâm nói như vậy, càng ngày càng nhiều người ngượng ngùng bỏ đi, dù sao trong lòng bọn họ rất rõ. Việc rất nhiều vị giáo viên tham ô đã là sự thật chắc chắn hiện giờ bọn họ muốn lợi dụng việc bãi khóa để uy hiếp chính quyền thỏa hiệp, xem ra là không có khả năng thực hiện.

Nếu không vì có rất nhiều cảnh sát nhân dân bao vây hiện trường, nói không chừng những người dân đứng xem xung quanh đã ném trứng nối, rau nát vào họ rồi.

Tuy nhiên, đã có người mắng mở,
-Những người này thật không có liêm sỉ! Không ngờ còn dám ra đây biểu tình thị uy!

- Đúng vậy! Thế giới này thật sự là chẳng thiếu cái gì, giống như một cô gái điếm bị vây bẩn rồi người ta coi mình là gái trinh!

-Đúng thế, đúng thế...

Nghe thấy thảo luận lung tung, trong đám giáo viên đó có người lên tiếng:
-Đi thôi, sự việc đã lên Đài truyền hình Trung Ương rồi, làm loạn nữa cũng không nghĩa lí gì.

Có người không phục,
-Không được biểu tình, chúng ta bãi khóa. Từ chức làm kinh tế, bọn họ không còn cách nào khác chứ? Đây là tự do công dân của chúng ta! Ở vùng duyên hải, tiền lương giáo viên khá cao đấy!

Đề nghị này lại được một số người ủng hộ.

Phương Nghĩa Kiệt và thường vụ phó cục trưởng đứng ở cửa sổ văn phòng, nhìn thấy hết thảy, Chủ tịch Phó không kìm nổi gật gật đầu:
-Đoạn Chấn Lâm này cũng có vài phần quyết đoán! Xem ra trò này nên kết thúc rồi.

Phương Nghĩa Kiệt lạnh lùng cười nói:
-Trò hay chỉ sợ là còn ở phía sau kia. Nếu dễ dàng giải quyết vậy thì bọn này đúng là toàn lũ giáo viên ngu.

Phó Chủ tịch thành phố hơi sửng sốt, dường như Phương Nghĩa Kiệt không hy vọng sự tình bình ổn xuống nhanh như vậy. Đây dù sao cũng là việc của cả thành phố Song Giang, không phải chuyện của riêng ai, nội chiến như vậy, không chăm lo cục diện toàn thành phố nghe chừng không ổn rồi!