Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 534: Cái chết ngoài ý muốn!




Để thi hành vấn đề cải cách giáo viên trong biên chế, từ sau khi Đoạn Chấn Lâm đề cập ra trong hội nghị, đã gặp phải sự phản đối kịch liệt của phái bảo thủ do Ninh Thành Cương đứng đầu.

Hơn nữa giữa phái kích tiến và phái bảo thủ, đã tiến hành một cuộc biện luận khích lệ, đóng vài trò là hai nhân vật số một của Thành Ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, Trương Nhất Phàm và Phương Nghĩa Kiệt đều không lên tiếng. Kỳ thật, trong lòng cả hai người đều có sự cân nhắc, đáp án cũng rất rõ ràng.

Trương Nhất Phàm ngồi ở đó tà tà hút thuốc, Phương Nghĩa Kiệt thì không ngừng uống trà, thấy Trương Nhất Pham ngồi vững như núi Thái Sơn, anh ta cũng không gấp gáp gì, chỉ có điều động tác hút thuốc nhàn nhã của Trương Nhất Phàm đã kích thích anh ta, khiến anh ta cũng không chịu nổi mà cầm lấy điếu thuốc mồi lửa.

Nhưng dạo gần đây tâm trạng của Phương Nghĩa Kiệt có chút không thoải mái, từ sau đêm nhìn thấy vết cắn trên đầu nhũ hoa bên trái của Tống Vũ Hà, anh ta trở nên trầm lặng, động chút là nổi giận vô cớ, làm cho thư ký của anh ta còn tưởng có chuyện gì nữa?

Bà xã ngoại tình, điều này đối với anh ta, đối với nhà họ Phương mà nói, là một nỗi nhục nhã vô cùng. Hiện giờ ngồi trong phòng họp, đầu óc của hắn đang rà soát từng người từng người một, xem tên khốn kiếp đã dụ dỗ vợ gã rốt cuộc là ai?

Anh ta dò xét một vòng, Trương Nhất Phàm không phải, Ninh Thành Cương không phải, Quan Bảo Hoa chắc cũng không phải, Tần Xuyên không thể nào, Vương Xán, An Bình … tất cả đều không phải, rốt cục là ai nhỉ? Chẳng lẽ cô nàng này nuôi ra ngoài nuôi trai ư?

Phương Nghĩa Kiệt tinh thần không yên!

Bởi vì Ninh Thành Cương phản đối, Đoạn Chấn Lâm liền tiến hành biện luận khích lệ với gã:
- Tại sao rất nhiều đơn vị quốc doanh đều có thể thực hành cải cách, đơn vị sự nghiệp thì lại không thể chứ? Cải cách trong hệ thống giáo dục hình thành sẽ có lợi cho việc kích thích sức phát triển sáng tạo, có lợi cho các nhân tài ưu tú có thể trổ hết tài năng trong môi trường tốt lành. Điều này cũng mang ý nghĩa rằng giáo sư quốc doanh của thành phố chúng ta không những có thể cải biến thân phận bát cơm thép truyền thống, hơn nữa tình trạng làm tốt làm dỡ đều được hưởng như nhau sẽ được thay đổi. Mục đích thật sự của việc cải cách, chính là đánh vỡ chén cơm thép, phát triển thể chế kinh tế thị trường cho phù hợp với sự phát triển của nước ta.

Ninh Thành Cương nói:
- Lý do tại sao chúng ta phải thực hiện mục đích của chủ nghĩa cộng sản, chính là để giải quyết vấn đề của tất cả mọi người, để già có chỗ nương, nhỏ có chỗ dựa, xây dựng một quốc gia chủ nghĩa xã hội thật thụ, trong tư tưởng chỉ đạo của Tổng bí thư có quy định rõ ràng, mục đích cuối cùng muốn cho một số khu vực, một số người giàu có phức lên trước, chính là để kéo theo tất cả những khu vực khác, tất cả mọi người đều giàu sang. Nếu như chúng ta phá vỡ bát cơm thép của giáo sư quốc doanh ngay lúc này, thế thì có khác biệt gì so với chủ nghĩa xã hội tư bản? Những người bị buột phải thất nghiệp kia thì phải làm thế nào?

Đoạn Chấn Lâm nói:
- Lần cải cách này sẽ lấy việc phân loại chức vị làm cơ sở, lấy việc thực hiện tuyển dụng theo chế độ hợp đồng và chế độ thời vụ làm trọng tâm, điều phối nguồn nhân sự một cách hợp lý, ưu tú hóa kết cấu nhân tài, đề cao tố chất chỉnh thể của nhân tài trong hệ thống giáo dục. Cải cách sẽ thực hiện việc quản lý phân loại các công chức ngành giáo đang nhậm chức tại đơn vị sự nghiệp hệ thống giáo dục, đưa vào phạm trù quản lý theo chế độ viên chức và chế độ nhân viên tạm thời.

- Đối với vấn đề này, tôi đã lập ra bốn điểm.

- Một là thành lập chế độ quản lý chức vị với sự nghiệp làm trọng tâm, nhân viên chuyến biến từ quản lý theo thân phận sang quản lý theo cương vị.

Hai là việc dùng người sẽ thực hiện tuyển dụng theo chế độ hợp đồng, chính là thông qua ký kết hợp đồng tuyển dụng và hiệp định mời đảm nhận chức vụ, xác định quan hệ dùng người của đơn vị và viên chức.

Ba là hoàn thiện và thông qua cơ chế nhân viên có thể vào có thể ra, nhân viên mới vào dựa theo nguyên tắc công khai, bình đẳng, cạnh tranh, ưu tú. Đồng thời công khai thông báo tuyển dụng với xã hội, cùng lúc đó phải xây dựng cơ chế phân chia vị trí của nhân viên và giải trừ hợp đồng.

Bốn là thực hiện chế độ trả lương theo hiệu quả công việc, việc phân phối tiền lương theo cấp bậc hành chính của nhân viên, chuyên nghiệp hóa chức danh kỹ thuật và thoát ly hình thức lương bổng cũ. Trên cơ sở phân loại chức vị và kiểm tra đánh giá hiệu quả công việc, thực hiện hình thức tính lương lấy chức vị và thành tích làm hạt nhân, từng bước thành lập cơ chế khích lệ phân phối lương một cách chủ động linh hoạt, coi trọng thực tế, xem trọng cống hiến, nghiêng về phía những nhân tài ưu tú và cương vị mấu chốt.

Nếu sau khi phương án này được thực thi, tất những nhân viên công tác đang nhậm chức, đều phải chiếu theo phương án này mà ký kết hợp đồng. Toàn bộ chức vị đều là thông qua chế độ thi cử nhậm chức, như vậy sẽ có thể ngăn chặn các vấn đề như giáo sư yêu cầu hối lộ từ phía học sinh, mượn đủ loại danh nghĩa để lạm dụng chức quyền, tùy tiện thu phí không liên quan.

Hơn nữa cơ cấu giám sát của chúng ta, cũng có thể căn cứ vào phụ huynh của học sinh, và cả thành tích của các mặt sát hạch, để làm một chỉ tiêu cân bằng. Áp dụng nguyên tắc người có tài thì lên, người bất tài thì xuống.

Lần hội nghị này đã tranh chấp rất lâu, Trương Nhất Phàm rốt cục không nói gì, hắn cũng muốn nghe ý kiến của mọi người. Xem tình hình phản ứng của mọi người đối với chuyện này.

Cuối cùng, hắn cũng không nói thêm gì, chỉ có thể âm thầm ôm ấp trong lòng.

Thật không ngờ hội nghị kết thúc, trên tờ báo ngày hôm sau liền xuất hiện một tin tức “ Bát cơm thép của giáo sư quốc doanh bị đá đổ, thực hiện chế độ sát hạch tuyển dụng toàn nhân viên” , Tin tức được lan ra, lập tức dẫn đến một đợt sóng to gió lớn tại thành phố Song Giang.

Ninh Thành Cương vì chuyện này, không ngờ còn chạy đến tỉnh để tố cáo. Trước mặt lãnh đạo ám chỉ Trương Nhất Phàm quá độc đoán, muốn làm kẻ chuyên quyền, gây nên sự bất ổn cho xã hội.

Trương Nhất Phàm nhìn thấy tin tức này, có chút khó chịu ra mặt, đề nghị này còn đang thảo luận, ai làm để lộ tin tức ra ngoài chứ? Rõ ràng là muốn khơi mào chuyện của tập thể, thêm áp lực cho việc thi hành cải cách.

Nhưng trong buổi tối đêm đó, đã xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.

Giáo sư Ngũ Tiểu Nhất tuổi đã hơn năm mươi nhảy lầy tử vong, Diệp Á Bình nhận được tin này, lập tức báo cáo cho Bí thư Trương.

Có người nhảy lầu chết? Trương Nhất Phàm đang ăn cơm với Hồ Lôi bọn họ, đột nhiên nghe thấy tin tức như vậy, trong lòng rất kinh hãi, đây không phải là một dấu hiệu tốt!

Hắn vội vàng trở về phòng làm việc, Diệp Á Bình vội vàng mà đến, báo cáo sự việc một cách tường tận.

Theo người nhà nạn nhân nhớ lại, sau khi có tin cải cách chế độ giáo sư quốc doanh này, mấy hôm nay nạn nhân tâm thầm bất ổn, luôn cảm thấy mình dạy học nhiều năm như vậy, cuối cùng không có được bảo hộ, mà mình đã năm mươi tuổi rồi, rất nhanh sẽ đến tuổi về hưu, cách làm của Ủy ban nhân dân Thành ủy và Cục giáo dục, có chút không màn đến sự sống chết của tầng lớp giáo viên thấp nhất này, lại cộng thêm tin tức hôm nay báo chí đăng ra, bà ta nhất thời nghĩ không thông suốt, nhảy từ sân thượng xuống.

Trương Nhất Phàm rơi vào trầm tư, nếu mình cứ khư khư làm theo ý mình, cố chấp thúc đẩy thi hành loại chính sách này, chỉ e rằng sẽ gặp phải dị nghị. Thế là hắn đã tạm dừng ý tưởng của kế hoạch này.

Đợi sau Diệp Á Bình đi khỏi, Trương Nhất Phàm cũng quay trở về nhà, lúc này, Tiểu Phàm và mẹ đã trở về từ thủ đô. Đổng Tiểu Phàm thấy ông xã nhíu chặt mày lại, dường như tâm trạng không tốt, liền an ủi nói:
- Có phải lại vì chuyện giáo sư quốc doanh không? Thế không giải quyết được à?

Trương Nhất Phàm tắm rửa nằm lên giường thật sớm, trong đầu toàn hình ảnh của giáo sư nữ nhảy lầu kia, chẳng lẽ mình đã sai ư?

Ninh Thành Cương dạo gần đây bị áp lực tâm lý rất không thoải mái, ông ta từ chối tất cả những buổi xã giao, cũng nhốt mình vào trong phòng y như vậy.

Ninh Thành Cương là Phó bí thư Thành ủy, căn phòng của lão ta rất lớn, là loại lầu cấu trúc phục thức (căn nhà có gác thấp) mới được khai phá ở thành phố Song Giang, trên lầu dưới dầu chỉ tầm một trăm tám mươi mét vuông. Hai đứa con nhỏ đều ở chỗ khác, để lại một cháu gái nhỏ cùng sinh sống với ông ta.

Vì vậy ông ta mời một bảo mẫu, hơn ba mươi tuổi, trước kia là giáo viên dạy trẻ, bộ dạng cũng không tồi. Ngoài việc chăm sóc sinh hoạt hằng ngày cho Ninh Thành Cương, còn giữ cháu gái nhỏ hộ ông.

Trong số nhiều những cán bộ ở thành phố Song Giang, Ninh Thành Cương cũng không được xem là người quá phô trương, ông ta không có sở thích đặc biệt nào khác, cũng không thích nhận tiền lì xì của người ta cho lắm, về phương diện nữ sắc ông ta cũng vô cùng bảo thủ.

Nhất là mấy năm gần đây, ông ta vẫn luôn vũ trang cho mình giống một thanh quan, nhưng sau khi Trương Nhất Phàm và Phương Nghĩa Kiệt lần lượt xuất hiện, trong lòng ông ta rất nhanh liền xiêu vẹo đi.

Bản thân mình đã phấn đấu hết hai mươi năm, còn không bằng hai thằng nhóc hơn ba mươi tuổi, trong lòng ông ta liền có khúc mắc vĩnh viễn không thể gỡ bỏ. Tuy gần đây vẫn luôn giữ mối quan hệ tốt đẹp với Phương Hệ, đó cũng là một chuyển biến sau khi tính tình ông bị vặn vẹo.

Chuông cửa reo lên, Thư ký Ngô đến một cách vội vã
- Bí thư Ninh đâu?

Bảo mẫu chỉ chỉ trên lầu, thư ký liền thay giầy, đi đến phòng sách của Ninh Thành Cương, đây cũng là mật thất của ông ta, kết cấu của căn phòng có hai phòng trong và ngoài, thường thì sau khi đóng cửa bên ngoài rồi, mặc cho có bất kỳ ai đứng ngoài phòng khách trên lầu nghe trộm thế nào, cũng có thể bảo đảm an toàn cho cuộc nói chuyện trong mật thất.

Thư ký Ngô thuận tay khóa cánh cửa đó lại, đến trước mặt Ninh Thành Cương
- Bí thư Ninh, sự việc làm ổn thỏa rồi.

Ninh Thành Cương chỉ chỉ cái ghế dựa
- Ngồi!

Thời gian trước kia, Ninh Thành Cương ít khi để thư ký ngồi chung với mình, hôm nay đột nhiên thay đổi thái độ, khiến thư ký Ngô có chút cảm động. Mặc dù Ninh Thành Cương dặn như vậy, anh ta vẫn là dùng nửa bên mông ngồi lên chiếc ghế đó, biểu hiện sự cung kính.

Thái độ của thư ký Ngô khiến Ninh Thành Cương nhìn thấy liền cảm thấy khá là thoải mái trong lòng. Thư ký Ngô này biết quy củ, ông ta lại ném một điếu thuốc qua
- Anh nói cụ thể một chút.

Lúc này thư ký Ngô mới cẩn thận nói:
- Gia quyến của nạn nhân, đều làm theo căn dặn của tôi, phản ứng với đồng chí công an không sai một chữ. Hiện giờ ngay cả Diệp Á Bình cũng không nhìn ra sơ hở, bọn họ nhận định rằng nạn nhân là nhảy lầu mà chết.

- Người của bọn họ có tin được không? Cậu phải luôn theo sát vụ việc này, nhất là động tĩnh bên phía cục công an!
Ninh Thành Cương ra chỉ thị, thư ký Ngô cười hì hì mà ghi nhớ lại.

- Bí thư Ninh xin yên tâm, theo quy tắc thông thường, gia quyến nạn nhân không có được bất kỳ lợi ích nào, hơn nữa tôi đã đem chuyện nói rất rõ ràng với họ, tin rằng người chết vì của, chim chết vì thực, nếu như vớt được một số tiền trợ cấp từ phía Chính phủ, bọn họ đương nhiên là quá đỗi vui mừng rồi.

Ninh Thành Cương hít một hơi thuốc
- Tôi biết rồi.

Thư ký Ngô liền đứng dậy
- Thế thì tôi không làm phiền Bí thư Ninh nữa.
Mãi đến lúc thư ký Ngô đi ra khỏi mật thất, Ninh Thành Cương lúc này mới đứng dậy, qua cửa sổ ngắm nhìn đường phố rực rỡ ánh đèn của thành phố Song Giang.

Trương Nhất Phàm, vẫn là Trương Nhất Phàm, đều là của cậu! Ta thì không tin, xảy ra chuyện thế này, cậu còn có thể ngồi vững được? Ninh Thành Cương vẻ mặt mang theo chút nụ cười lạnh lùng, chậm rãi dập tắt khói thuốc, thoáng chốc tâm trạng tốt lên.

Đi từ trên lầu xuống, ông ta ra khỏi cửa một mình.

Lái chiếc audi màu đen kia, dạo chơi trước một khu nhỏ kế bên đại viên gia quyến Thành ủy. Lái xe vào trong đánh một vòng, sau đó lại đi ra, lặng lẽ dừng xe bên lề đường.

Gần đây, ông ta rất say mê chỗ này, mỗi ngày đều phải bỏ ra nửa tiếng đồng hồ, chờ đợi ở cửa này. Nhưng người thiếu phụ khiến người ta rung động lần trước đã gặp phải ở thành phố lại cứ khư khư không xuất hiện thêm lần nữa.