Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 538: Kẻ chủ mưu




Căn cứ vào lời giải thích của người nhà giáo viên Ngũ Tiểu khi rơi xuống lầu, hôm ấy vừa đúng thứ sáu, hai cô con gái cũng từ nơi khác trở về. Người chết ra ban công thu ga trải giường, nhà của họ không trang bị cửa sổ chống trộm, ra trải giường lại treo cao quá, cô ấy liền mang một chiếc ghế ra để thu ga trải giường, không ngờ là chiếc ghế vừa nghiêng một cái, cô ấy không cẩn thận liền rơi xuống.

Khi nói đến đây, chồng của người chết khóc hu hu lên, con trai và con dâu, còn có một cô con dâu tương lai cũng đứng bên cạnh rơi nước mắt.

Nhưng những điều này không phải trọng tâm, hiện tại Phó chủ tịch tỉnh Lý họ đang muốn biết là, đằng sau rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rõ ràng lạ vụ án rơi xuống lầu, làm sao lại biến thành vụ án nhảy lầu được chứ? Động cơ đằng sau chuyện này là gì? Ai là người nhúng tay đằng sau chuyện này?

Trong lúc này, ai cũng không chú ý đến, sắc mặt của Ninh Thành Cương trở nên rất khó coi, giống như đang bị đau thắt cơ tim vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.

Chồng của người chết không nói được nữa, nghĩ đến những chuyện đau lòng này, thì đã khóc không thành tiếng. Lúc này, con trai của ông ấy đứng ra nói:
- Khi chúng ta đưa mẹ vào bệnh viện, sau khi cấp cứu không có hiệu quả, một người trẻ tuổi đeo mắt kính kẹp một túi công văn đi đến. Anh ta nói rằng trông chúng tôi rất đáng thương, có thể nghĩ cách giúp chúng tôi, sẽ xin một chút trợ cấp từ nhà nước cho chúng tôi.

- Đúng vậy! Chúng tôi chỉ nghe thấy có bảo hiểm, chứ chưa từng nghe qua có trợ cấp. Nhưng anh ta nói như vậy, chúng tôi cũng bán tín bán nghi. Sau đó, dưới sự gợi ý của anh ta, để mẹ chúng tôi từ vô ý rơi xuống lầu, sửa khẩu cung thành nhảy lầu. Nguyên nhân là vì Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố chuẩn bị thực thi “ Chế độ mời đảm nhiệm chức vụ của giáo viên có công”, lúc đó chúng tôi nghĩ thấy cũng đúng, hơn nữa tài ăn nói của người thanh niên này rất tốt, nói điều gì cũng đúng cả. Có thể do lúc ấy chúng tôi vì muốn có số tiền trợ cấp nhiều hơn một chút, nên đồng ý giống như ma quỷ sai khiến vậy. Ai cũng không ngờ rằng, vẫn bị các đồng chí ở Cục công an phát hiện ra kẽ hở này.

Nghe đến đây, Trương Nhất Phàm nhìn về phía Diệp Á Bình với ánh mắt tán thưởng, Diệp Á Bình khẽ cười, vẻ mặt khiêm tốn.

Khi con trai cùa người chết nói hết, có chút gì đó cảm thấy xấu hổ, tiếng nói về sau càng ngày càng nhỏ, nhìn Phó chủ tịch tỉnh Lý với vẻ lo lắng.

- Nói về chuyện các anh làm sao mà thống nhất với cách giải quyết vấn đề đó đi!
Thư ký của Phó chủ tịch tỉnh Lý vừa lấy sổ ra ghi chép vừa nói một câu. Vì mọi người đều không nói gì, mà Trương Nhất Phàm lại càng không tiện lên tiếng, nếu không khi hắn lên tiếng sẽ thành giấu đầu lòi đuôi.

Con trai của người chết cúi đầu xuống:
- Phía bên kia đã sắp xếp mọi chuyện rất tốt, hơn nữa còn dùng giấy viết ra những vấn đề cần thiết khi chúng tôi trở về, sau khi đã đợi chúng tôi học thuộc xong, anh ta liền hủy luôn mảnh giấy ấy. Còn trịnh trọng nói với chúng tôi, nhất định phải giữ bí mật chuyện này, đợi sau khi các đồng chí của Cục Công an đến, cứ nói theo những gì anh ta viết trong giấy, như vậy chúng tôi có thể lấy được tiền trợ cấp từ nhà nước. Lúc ấy chúng tôi không người nào suy nghĩ nhiều như vậy, liền nghe theo sự sắp xếp của anh ta.

- Phía bên kia là người có thân phận như thế nào? Lại có thể khiến cho các anh nghe lời như vậy.
Sau khi thư ký ghi chép xong, liền hỏi tiếp.

- Cái này, cái này…
Người này do dự một hồi, thư ký của Phó chủ tịch tỉnh Lý nói:
- Anh không phải sợ, có Phó chủ tịch tỉnh Lý ở đây, không ai dám làm khó dễ các anh đâu.

Câu nói này của Phó chủ tịch tỉnh Lý, là nói cho tất cả mọi người nghe. Rốt cuộc là giọng điệu và thái độ của thư ký Phó chủ tịch tỉnh không giống nhau, có vẻ giống như người tâm phúc bên cạnh Hoàng đế vậy. Con trai của người chết vẫn do dự ngẩng đầu lên, sợ hãi nhìn mọi người xung quanh, đột nhiên quỳ xuống dưới chân Phó chủ tịch tỉnh Lý.

- Phó chủ tịch tỉnh Lý, chúng tôi là những người dân bình thường, không hiểu nhiều điều phải trái như vậy, ngài nhất định phải tha thứ cho chúng tôi. Thật ra chúng tôi cũng là người bị hại, luôn bị người ta dắt mũi đi. Chúng tôi không ngờ là bôi nhọ nhà nước, cho chúng tôi một cơ hội để lấy công chuộc tội đi!

Trương Nhất Phàm ngầm nhíu mày, con người này rất biết nói đến tình người, còn chưa bắt đầu nói gì, thì đã mặc cả rồi? Chỉ tiếc là sẽ dẫn đến sự phản cảm của Phó chủ tịch tỉnh Lý.

Quả nhiên, những người xung quanh nhìn thấy vẻ mặt của Phó chủ tịch tỉnh Lý không vui, đặc biệt là khi nghe thấy có người giở trò ở sau lưng, bôi nhọ nhà nước, trong lòng ông ta không vui tí nào. Chỉ có điều dần dần cũng trở thành thói quen, khiến ông ta không tức giận.

Thư ký biết rõ mỗi hành động và cử chỉ và sự thay đổi vẻ mặt của lãnh đạo, anh ta thúc giục nói một câu:
- Anh cứ nói mau đi, làm sao xử lý, trong lòng Phó chủ tịch tỉnh Lý đã có tính toán.

Con trai của người chết vẫn do dự, con dâu ông ta nói:
- Là một người trẻ tuổi đeo kính, khoảng chừng ba mươi ba tuổi, tư chất nho nhã, trông rất giống một người trí thức. Anh ta nói mình là người của Ủy ban nhân dân thành phố, hơn nữa việc anh ta làm, có bài bản hẳn hoi, chúng ta ai nấy đều tin anh ta.

Phía bên kia vừa nói xong, Phó chủ tịch tỉnh Lý đột nhiên đập bàn, thái độ rất tức giận nói:
- Nhất định phải điều tra cho ra người này! Phải trừng phạt nghiêm khắc!

Dường như chân tướng sự việc đã sáng tỏ, những chi tiết còn lại không cần mình phải sắp xếp chỉ bảo nữa, Phó chủ tịch tỉnh Lý phất phất tay, mọi người đều hiểu ý, lập tức nói mọi người lui ra.

Khi mọi người đi đến trước cửa, Phó chủ tịch tỉnh Lý kêu lên:
- Bí thư Nhất Phàm, ba người các anh nán lại một chút.

Trong lúc vô ý, Phó chủ tịch tỉnh Lý liền thay đổi cách xưng hô với Trương Nhất Phàm, có lẽ ông ta cảm thấy trước đây hình như mình đã trách nhầm Trương Nhất Phàm. Tuy trong chế độ mời đảm nhiệm chức vụ đối với nhà giáo có công, Trương Nhất Phàm có chút vội vàng, nhưng xét cho cùng vẫn là có kẻ phá rối rất đáng ghét ở sau lưng.

Diệp Á Bình dẫn người nhà của người chết đi, ba người Trương Nhất Phàm lại một lần nữa trở lại phòng.

Tâm trạng của Phó chủ tịch tỉnh Lý không tốt, sắc mặt nghiêm trọng, ông ta truyền đạt lại chỉ thị cho ba người:
- Tôi không quan tâm đối phương có mục đích gì, các anh nhất định phải nghĩ ra cách điều tra cho ra người này, bật kể là liên quan đến ai? Kiên quyết xử lý.

Ánh mắt của Chủ tịch Lý sáng ngời, lướt qua mặt ba người:
- Về chuyện này, do Bí thư Trương nhanh chóng cử các đồng chí ở Cục Công an đi thăm dò xử lý. Hai người các anh sẽ trợ giúp. Nhớ lời của tôi, ổn định hơn tất thảy, các anh phải kiểm soát tốt tình hình ở Song Giang, nếu dẫn đến sự kiện tập thể nào, tôi sẽ không khách sáo với các anh.

- Điểm thứ hai, chú ý đến xu hướng truyền thông, làm tốt công tác phòng bị và tăng cường quản lý, chuyện này có thể giấu thì cố gắng giấu, tuyệt đối không được để công nhân viên và giáo viên đọc được trên mạng hoặc trên báo, vì cải cách chế độ mà xuất hiện mấy chữ như nhảy lầu v.v…

- Điểm thứ ba, tôi quyết định buổi chiều sẽ quay về Tỉnh, trong ba ngày các anh vần phải điều tra rõ chuyện này.

Lời nói của Phó chủ tịch Tỉnh rất nặng nề, đầy sát khí, không khỏi làm chấn động lòng ba người. Trương Nhất Phàm lại đang nghĩ, nếu Lý Thiên Trụ làm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, e rằng sẽ có một đám người ngã dưới chân của ông ta.

Phó chủ tịch tỉnh Lý nói đi là đi, không có chút gì dây dưa, Trương Nhất Phàm dẫn người của bốn phòng ban lớn đến chuẩn bị đưa tiễn, Phó chủ tịch tỉnh Lý nói:
- Không cần đâu, không cần làm nhiều trò như vậy, cứ để họ làm nhiều việc thiết thực hơn đi!

Cho dù như vậy, Trương Nhất Phàm vẫn dẫn người tiễn một đoạn.

Sau khi Phó chủ tịch tỉnh Lý rời khỏi, Ninh Thành Cương liền mượn cớ xin nghỉ, nói phải đến bệnh viện khám sức khỏe. Hôm nay Phó chủ tịch tỉnh Lý vừa đến, sắc mặt Ninh Thành Cương rất kì lạ, từ vẻ hưng phấn và tâm trạng vui vẻ trước nỗi đau của người khác khi mới bắt đầu, từ từ biến thành vẻ sợ hãi và lo lắng, mồ hôi và vẻ mặt nhợt nhạt, làm cho người khác càng không thể hiểu nổi.

Phương Nghĩa Kiệt trở về phòng làm việc, trong đầu không trống rỗng, chỉ cảm thấy hoang mang lo sợ, trong lòng bất an.

Mà Tống Vũ Hà lại phát hiện ra một hiện tượng rất không bình thường, từ sau khi Phương Nghĩa Kiệt từ nơi khác trở về, về việc đòi hỏi chuyện ấy, càng ngày càng mãnh liệt, hơn nữa một buổi tối thường là làm đến mấy lần, lần nào cũng như điên cuồng vậy. Vì thế, Tống Vũ Hà cảm thấy bất an, đặc biệt là mấy buổi tối này, Phương Nghĩa Kiệt càng ngày càng muốn cô, chinh phục cô, giày vò cô đến điên cuồng.

Rất khác thường, không thể tin nổi!

Phó chủ tịch tỉnh Lý vừa đi, Trương Nhất Phàm lập tức triệu tập hội nghị, nhằm bố trí gấp cho việc này, mà Ninh Thành Cương lại vắng họp, Phương Nghĩa Kiệt lại không có tinh thần, hắn liền biết mấy người này không thể dựa vào được.

Hơn nữa bản thân bọn họ cũng đang gặp nạn, tự chê cười cũng đủ rồi, may mà Trương Nhất Phàm cũng không có kỳ vọng vào bọn họ. Chẳng qua là Phó chủ tịch tỉnh Lý đã dặn dò, muốn hai người họ trợ giúp, cùng nhau duy trì sự ổn định và phát triển của thành phố Song Giang.

Trong toàn bộ thời gian Phó chủ tịch tỉnh Lý đến, Tần Xuyên đã chú ý đến, vẫn không phát hiện thấy thư ký của Ninh Thành Cương, anh ta liền nói tin này với Trương Nhất Phàm, Trương Nhất Phàm nhíu mày suy nghĩ sâu xa, những manh mối của thư ký Ngô và người nhà của người chết cung cấp rất tương ứng, có khi nào là anh ta làm không?
Nếu như là anh, vậy người đứng sau làm chủ là ai? Ninh Thành Cương!

Biết được một đáp án kinh ngạc này, Trương Nhất Phàm giật mình.

Cứ cho là Ninh Thành Cương đang bất mãn với mình, cũng không dám lấy tiền đồ của anh ta ra đùa. Nếu như chuyện này là thật, Ninh Thành Cương sẽ xong đời luôn.

- Cậu lập tức gọi Cục trưởng Diệp đến đây, đối chiếu một chút về hồ sơ và ảnh của thư ký Ngô, để cho người nhà người chết nhận dạng.

Tần Xuyên nhanh chóng lui ra, gọi điện thoại cho Diệp Á Bình, nói lại một lần nữa dặn dò của Bí thư Trương.

Toàn bộ Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, những người ba mươi hai, ba mươi ba tuổi, đeo mắt kính rất nhiều, Diệp Á Bình đang sàng lọc, nhận được điện thoại của Tần Xuyên, cô liền biết rằng phía bên Bí thư Trương đã có kết quả.

Quả nhiên, khi Diệp Á Bình đích thân dẫn người đến tầng lầu người nhà Ngũ Tiểu, khi một lần nữa tiến hành xác minh lại, người nhà người chết nhận dạng ngay lúc đó. Đúng! Chính là anh ta!

Diệp Á bình lập tức ra lệnh, gọi Hà Kiện lập tức dẫn người đi truy bắt thư ký Ngô. Cùng lúc đó, một mình cô cũng thở hổn hển đến báo cáo với Bí thư Trương:
- Bí thư Trương, nỗi oan của chúng ta có thể rửa sạch rồi, quả nhiên là thư ký của Ninh Thành Cương làm, người nhà của người chết đã xác nhận rồi.

- Được! Lập tức bắt anh ta về quy án!

Trương Nhất Phàm gọi Lý Vĩ vào:
- Anh gọi điện thoại, gọi Bí thư Ninh lập tức về đây!

Sau khi dặn dò Lý Vĩ, Trương Nhất Phàm chắp tay sau lưng, bước đi thong thả trong phòng làm việc, Ninh Thành Cương ơi Ninh Thành Cương, có phải là già rồi nên lẩm cẩm không? Không ngờ lại đem tiền đồ chính trị của mình ra đùa giỡn!

Lúc này Trương Nhất Phàm nghĩ lại, không kìm được lau mồ hôi lạnh, nếu như chuyện này truyền ra ngoài, để vụ án rơi xuống lầu thành nhảy lầu, vậy một Bí thư Thành ủy như hắn chẳng phải tội ác tày trời hay sao.

Ở trên truy hỏi, chỉ sợ Phó Chủ tịch thành phố Đoạn Chấn Lâm phân công quản lý giáo dục sẽ khó bảo toàn thân mình, mà hắn lại là tổng chỉ huy phía sau, chỉ sợ cũng sẽ gặp rắc rối.

Nếu mình ngã xuống, ai sẽ đứng vào vị trí này? Trương Nhất Phàm không kìm được thở dài một cái thật sâu!

Những người này vì tranh quyền đoạt lợi, không ngờ đến nỗi dùng mọi thủ đoạn.

Thật sự rất đáng giận, đáng buồn!

Khi Phương Nghĩa Kiệt vẫn còn không biết gì, di động của anh ta đổ chuông điên cuồng:
- Alo!

- Nghĩa Kiệt, xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện rồi, chuyện của Ngô Dũng bị điều tra ra rồi, chúng ta tiêu rồi.
Ninh Thành Cương trong lòng hoang mang nói:
- Ban nãy Trương Nhất Phàm kêu người gọi điện đến, gọi tôi đến phòng làm việc của hắn, tôi thấy chắc rắc rối lớn rồi.

Phương Nghĩa Kiệt nhíu mày:
- Ông hoảng sợ gì chứ? Chẳng phải vẫn chưa đến bước cuối cùng hay sao? Ngô Dũng không ở đây, ông đẩy anh ta không còn một mảnh nào, Trương Nhất Phàm có thể khiến tất cả mọi chuyện, khiến ông một mình chịu trận ư? Muốn xử lý thì phải xử lý Ngô Dũng, liên quan gì đến ông?

Trong thời điểm quan trọng, Phương Nghĩa Kiệt trở nên rất lý trí.

Ninh Thành Cương giống như người trong mộng bừng tỉnh:
- Đúng rồi! Tôi hoảng gì chứ.
Trên mặt ông ta hiện lên một vẻ thâm độc, tráng sĩ cụt tay, vứt xe giữ người!